Dương Tích khoát tay, binh sĩ phía sau nâng tới hai cái rương to, binh sĩ lại lui xuống, trong đại trướng chỉ có cha con Dương Khánh hai người. Dương Tích cười nói: “Trình Giảo Kim buổi sáng hôm qua phái người đem gia quyến bọn đại tướng Địch Nhượng, Đan Hùng Tín đều đưa đi rồi, nhưng một bộ phận trang sức tài vật gia quyến thu thập lại bị hắn vụng trộm giữ lại, chính là cái này!”
Dương Tích mở cái rương, trong rương châu báu vàng ngọc, tất cả đều là các loại đồ trang sức, còn có các loại châu báu thuý ngọc, Dương Khánh tiến lên lật lật, lại quay đầu nhìn về phía con, “Cái rương có cái nón dạ minh châu kia đâu?”
“Con chưa phát hiện cái nón, nhưng con nghe nói cái nón đó quả thật bị Trình Giảo Kim giữ lại, nhắm chừng là bị hắn giấu rồi.”
Dương Khánh giận tím mặt, “Tên khốn kiếp, dám lén giấu bảo vật, xem ta thu thập hắn như thế nào!”
Dương Tích lại nói: “Phụ thân, còn có tung tích nhóm bảo tàng đó, con cũng nghe được một chút tin tức.”
Dương Khánh kiềm chế lửa giận trong lòng, vội hỏi: “Có tin tức gì?”
Tài bảo của Địch Nhượng cũng là việc Dương Khánh quan tâm nhất, có thể nói hắn vì khoản tài bảo này mới chủ động xin đi tấn công trại Ngõa Cương. Dương Khánh tỏ ra rất khẩn trương, trái tim cũng nhấc lên tới cổ họng, sợ khoản tài bảo này bị Địch Nhượng chở đi.
Dương Tích hạ giọng nói: “Con đã hỏi nhiều người, có thể khẳng định khoản tài bảo này giấu ở trong núi Ngõa Cương, nhưng không có ai biết chỗ giấu cụ thể của nó, chẳng qua có một người có thể biết.”
“Trình Giảo Kim sao?” Dương Khánh cảm thấy chỉ có thể là gã biết.
Dương Tích gật gật đầu, “Có người nói cho con biết, mấy tháng trước Trình Giảo Kim dẫn theo một đám thủ hạ tâm phúc ở trong núi Ngõa Cương tìm kiếm khắp nơi, về sau hắn bỗng nhiên ra tay hào phóng hẳn lên, thường xuyên dùng vàng để đánh bạc, hắn ít nhất thua hơn một ngàn lượng vàng. Có người nói Trình Giảo Kim nhặt được bảo. Con có thể khẳng định, hắn nhất định là đã tìm được khoản tài phú đó.”
Dương Khánh bỗng tỉnh ngộ, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ta hiểu rồi, hắn đem binh sĩ Ngõa Cương giải tán toàn bộ, nhất định chính là vì che dấu bí mật này. Người này không ngu đâu! Thế mà lại là tên tiểu nhân tham tài vong nghĩa.”
Dương Tích cười nói: “Người này quả thật là tên vô lại, tham tài mê cờ bạc, hắn nếu thông minh, nên đem khoản tài phú đó dâng ra, mà không phải muốn tự mình độc chiếm, đây chính là thủ họa chi đạo, hắn lại không hiểu, điển hình lưu manh vô lại mà thôi.”
Dương Khánh cảm giác con là đang nói mình, hắn không khỏi hung hăng trừng mắt nhìn con một cái, “Ngươi đang nói ai?”
Dương Tích bị dọa nhảy dựng, vội vàng sợ hãi khom người nói: “Con đang nói Trình Giảo Kim, phụ thân là người muốn làm đại sự, hắn một chút ánh sáng hạt gạo, có thể nào đánh đồng với ánh trăng như phụ thân.”
Dương Khánh vuốt râu gật gật đầu, phen lời này làm hắn nghe mà thoải mái. Lúc này, Dương Tích lại hỏi: “Phụ thân, vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Dương Khánh cười lạnh một tiếng, “Đối phó hắn rất dễ, ta biết nhược điểm của hắn, ngươi phái người đi đem hắn tìm tới gặp ta.”
“Bây giờ sao?”
“Ngay bây giờ, để tránh đêm dài lắm mộng.”
Dương Tích vội vàng đi, không bao lâu, Trình Giảo Kim bị hắn dẫn theo vào, “Trình Giảo Kim, ngươi làm việc tốt đó!” Dương Khánh lạnh lùng nói.
Trình Giảo Kim thấy Dương Khánh vẻ mặt giận dữ, không khỏi có chút sợ hãi nói: “Lão tướng quân là chỉ điều gì?”
“Đại quân chúng ta nam chinh bắc chiến, quân phí thiếu thốn, muốn đánh hạ trại Ngõa Cương bổ sung quân phí, nhưng chúng ta nhìn thấy lại là kho hàng trống, lương thực không đủ ba vạn thạch, tiền càng là một xu cũng không. Ta hỏi ngươi, lương tiền đều chạy đi đâu rồi?” Dương Khánh hung tợn trừng mắt nhìn Trình Giảo Kim.
“Lão vương gia oan uổng ty chức. Từ năm trước kho lương Ngõa Cương cháy, Địch Nhượng đã đem lương tiền vận chuyển hết đi Lương quận, ty chức câu nào cũng là thực, nếu có nửa điểm giấu diếm, thiên lôi đánh xuống, không được chết tử tế!”
“Ngươi không cần thề thốt trước, ta biết Địch Nhượng còn có một khoản tài bảo, giấu ở trong núi Ngõa Cương, ngươi nói cho ta biết, giấu ở nơi nào?”
Trình Giảo Kim có chút chột dạ cúi đầu, sau một lúc lâu mới nói: “Ty chức... Không biết!”
Dương Khánh giỏi về quan sát sắc mặt giọng nói, hắn nhìn ra Trình Giảo Kim chột dạ, trong lòng càng thêm xác định Trình Giảo Kim nhất định biết, liền lạnh lùng nói: “Trình tướng quân, ta biết ngươi là người trấn Ban Cưu huyện Đông A quận Tế Bắc, trong nhà còn có một huynh trưởng và mẹ già, may mà có ngươi đưa tiền trở về, cuộc sống của bọn họ thật sự không tồi, nghe nói vừa mới xây nhà mới, ta nói không sai chứ!”
Xây nhà mới hay không Dương Khánh cũng không biết, chỉ là gạt Trình Giảo Kim một chút. Trình Giảo Kim nhất thời bị dọa nhảy dựng, “Vương gia làm sao biết được?”
Dương Khánh hung tợn nói: “Ngươi nếu muốn huynh trưởng và mẹ già vô sự, thì ngoan ngoãn nói thật, nếu không, đừng trách Dương Khánh ta ra tay độc ác.”
Trình Giảo Kim bị dọa đầu đầy mồ hôi, sau một lúc lâu lí nhí nói: “Ta biết có cái hang núi, bên trong giấu không ít rương lớn, không biết có phải thứ lão vương gia muốn hay không.”
Dương Khánh nhất thời mừng rỡ, “Hang núi ở nơi nào?”
“Ở một chỗ cực sâu của hậu sơn, nơi đó thế mà có đình đài lầu các bằng đá, rất kỳ quái.”
Dương Khánh nhất thời nhớ tới một truyền thuyết, nghe nói khi bát vương loạn đầu đời Tấn, Hà Gian vương Tư Mã Ngung ở núi Ngõa Cương phát hiện một chỗ long mạch, liền dựa theo quy cách đế vương ở Ngõa Cương sơn bí mật xây dựng một mộ huyệt, nhưng huyệt chưa hoàn công, Tư Mã Ngung đã bị Nam Dương vương Tư Mã Khuông giết chết, mộ đế vương cũng không giải quyết được gì, chẳng lẽ Địch Nhượng phát hiện mộ huyệt này, liền đem tài bảo giấu ở nơi đó, càng nghĩ càng có khả năng này, Dương Khánh bắt đầu tim đập thình thịch.
Bản thân Dương Khánh cũng đã bảy mươi tuổi, đời người bảy mươi xưa nay hiếm, hắn biết thiên mệnh mình không còn được mấy năm, những năm qua hắn luôn luôn tìm kiếm mộ huyệt cho mình, nay trong núi Ngõa Cương đã có long huyệt, nếu sau khi mình chết có thể táng ở đây, vậy con cháu hắn sẽ có điềm đế vương. Dương Khánh biết Địch Nhượng cách thời gian diệt vong không lâu, chỗ long huyệt này tất nhiên sẽ bị người ta dần dần quên đi, cơ hội này hắn sao có thể buông tha?
“Trừ ngươi ra, hang núi còn có ai khác biết không?”
Trình Giảo Kim thấp giọng nói: “Trước mắt chỉ có một mình ty chức biết được, vốn còn có mấy chục thân binh, ty chức đều đem bọn họ đuổi về quê rồi.”
Dương Khánh âm thầm cười lạnh, quả nhiên bị mình đoán trúng, Trình Giảo Kim muốn độc chiếm khoản tài bảo này. Trong lòng hắn chợt tràn lên sát khí, liền vỗ vỗ bả vai Trình Giảo Kim cười nói: “Yên tâm đi! Ta sẽ không lấy hết, chúng ta chia ba bảy, ta để lại ba phần mười cho ngươi.”
Trình Giảo Kim mừng rỡ, “Đa tạ lão vương gia!”
Dương Khánh trầm ngâm một chút, lại hỏi: “Thê tử của Địch Nhượng có một cái mũ, trên mũ có khảm một hạt châu lớn bằng trứng bồ câu, ngươi từng thấy không?”