“Tướng quân, thật sự không được thì nói cho Lý tướng quân, chúng ta không cần mạo hiểm.” Lý Chu nhịn không được khuyên nhủ.
“Nói như rắm, ta sao mà không làm được!”
Đôi mắt nhỏ giảo hoạt của Trình Giảo Kim đang cấp tốc đảo quanh, hắn đã nghĩ đến một kế xấu xa tuyệt diệu. Hắn hỏi: “Lão Lý, nếu ta hướng huynh đệ tốt thỉnh tội, vậy dùng lễ tiết gì?”
Lý Chu gãi gãi đầu, “Loại tình huống này, cổ nhân có cách nói chịu đòn nhận tội.”
Lý Chu biết hắn không hiểu, liền nói đơn giản cho hắn, “Để trần trên thân, lưng buộc cành mận gai, tỏ vẻ mình làm sai, rất có thành ý hướng phía đối phương chịu nhận lỗi, nhưng không thể dùng ở trường hợp lung tung, sẽ bị người ta chê cười.”
“Ta nhớ rồi!”
Trình Giảo Kim gật gật đầu, lại cười hắc hắc nói: “Lão Lý à! Ngươi biết Dương Khánh người này tật xấu lớn nhất là gì không?”
Lý Chu lắc đầu, “Ty chức không biết!”
“Ta nói cho ngươi, Dương Khánh người này tật xấu lớn nhất chính là tham tài, lúc trước hắn dùng gạo cũ kê nát từ trên người quân Ngoã Cương kiếm đi bao nhiêu tiền, hắn chưa biết đủ, lần này lão tử nhắm chừng hắn là chủ động xin đi giết giặc đến tấn công Ngõa Cương, mục đích căn bản vẫn là vì tiền, ta liền hảo hảo thỏa mãn hắn một lần, để hắn cả đời cũng không quên được.”
Nói xong, Trình Giảo Kim hướng Lý Chu vẫy tay, ghé tai hắn thấp giọng nói: “Ngươi lại đi tìm Lý tướng quân xuất thân mua thuốc kia, bảo hắn làm như vậy như vậy... Hiểu chưa!”
Lý Chu nhếch nhếch miệng, biện pháp xấu xa như vậy nhắm chừng cũng chỉ có Trình Giảo Kim khốn kiếp này nghĩ ra được.
“Tướng quân, ty chức lập tức đi. Mặt khác, Lý tướng quân không phải xuất thân Triệu quận Lý thị sao? Sao lại là xuất thân bán thuốc?”
“Hắn khẳng định là xuất thân bán thuốc, ngoại hiệu của hắn gọi là cái gì Dược Sư, nhắm chừng trước kia chính là chuyên môn rót thuốc cho người ta.”
Lý Chu che miệng chạy vội đi, chạy ra thật xa mới cười ha ha.
~~~~
Trình Giảo Kim không hổ là tri kỷ của Dương Khánh, Dương Khánh lần này không để ý tuổi già, kiên trì xin đi giết giặc dẫn hai vạn quân xuất chinh trại Ngõa Cương, quả thật là vì tiền tài mà đến. Dương Khánh từ năm Đại Nghiệp thứ bảy đã qua lại với quân Ngoã Cương, quả thực so với tướng lĩnh Ngõa Cương bình thường còn quen thuộc quân Ngoã Cương hơn.
Địch Nhượng tung hoành Hà Nam, ở trong Hoàng Hà đánh cướp thương thuyền, không biết gom được bao nhiêu tiền tài cùng kỳ trân dị bảo, tiền tài nhắm chừng dùng để làm quân phí, nhưng kỳ trân dị bảo sẽ không. Dương Khánh biết dựa theo quy củ quân Ngoã Cương, tiền tài sung công, châu báu trang sức thì do đại vương sở hữu, do đại soái ban cho các tướng, nhưng Địch Nhượng từ trước tới giờ không ban cho các tướng tài bảo gì.
Dương Khánh từng hướng Địch Nhượng đề xuất dùng tài bảo đổi lương thực, lại bị Địch Nhượng dứt khoát từ chối. Chỉ ba nương tử của Địch Nhượng trang sức mỗi người đã có hai rương to, Dương Khánh từng tận mắt thấy chính thê của Địch Nhượng có một viên dạ minh châu to bằng trứng bồ câu, được khảm ở trên mũ đội, giá trị liên thành, Dương Khánh cũng phải đỏ mắt. Trước mắt các nàng đều ở trại Ngõa Cương, không ở Lương quận, Dương Khánh tin tưởng tài phú của Địch Nhượng nhất định còn ở trại Ngõa Cương.
Dương Khánh sợ Bắc Tùy quân chiếm quân Ngoã Cương trước một bước, hắn dẫn hai vạn đại quân hành quân ngày đêm hướng núi Ngõa Cương chạy vội, nhưng Dương Khánh vận khí không tệ, thám báo của hắn bẩm báo, lương thực Bắc Tùy quân xảy ra vấn đề, sau khi vượt Hoàng Hà vẫn đóng quân ở huyện Bạch Mã, chưa tới núi Ngõa Cương, điều này làm Dương Khánh nhẹ nhàng thở ra thật dài. Buổi chiều hôm đó, Dương Khánh dẫn hai vạn đại quân đến chân núi Ngõa Cương.
Hắn từng đồn trú ở nơi này hơn một năm, đối với cành cây ngọn cỏ nơi này đều rất quen thuộc, trở về chốn cũ, Dương Khánh lại có một loại cảm giác thời gian ngắn lại, giống như chuyện cũ đều là vừa mới xảy ra ở hôm qua.
Dương Khánh không muốn đánh trận, hơn nữa chủ tướng trại Ngõa Cương là ‘Tam tuyệt tướng quân’ Trình Giảo Kim khốn kiếp có tiếng, đánh trận với gã quả thực là tự tổn hại thân phận. Dương Khánh phái người lên núi truyền tin, yêu cầu Trình Giảo Kim lập tức đầu hàng, nếu không đại quân đánh lên núi, sẽ không tha một ai, giết sạch toàn bộ.
Một canh giờ sau, binh sĩ truyền tin xuống núi báo, “Khởi bẩm điện hạ, Trình tướng quân đồng ý đầu hàng điện hạ, hắn chỉ có một yêu cầu, binh sĩ của hắn đều không muốn đi Lạc Dương, cầu lão tướng quân thả binh sĩ của hắn về quê làm nông.”
“Không muốn đi Lạc Dương?”
Dương Khánh hỏi: “Ngươi thấy sao?”
Binh sĩ truyền tin gật gật đầu, “Hắn hỏi binh sĩ chung quanh, các binh sĩ đó đều muốn về nhà, ty chức tận mắt thấy.”
Dương Khánh cười lên, nói với các tướng bên cạnh: “Không ngờ được tam tuyệt tướng quân này thế mà còn rất giảng nghĩa khí, hiếm có đây!”
Mọi người cười to. Dương Khánh liền gật gật đầu nói: “Ta đáp ứng điều kiện của hắn, mỗi người phát năm đấu gạo về quê, tuyệt không nuốt lời!”
Sau nửa canh giờ, trên sơn đạo Ngõa Cương vang lên tiếng chiêng trống, chỉ thấy một đám tướng sĩ mặc quân phục Ngoã Cương màu đen đi xuống núi, một đại hán mặt đen cầm đầu, để trần trên thân, sau lưng buộc cành mận gai, chính là tam tuyệt tướng quân Trình Giảo Kim nổi tiếng.
Toàn bộ đại tướng dưới trướng Dương Khánh đều cười phá lên, thằng nhãi này đầu hàng thế mà lại dùng chịu đòn nhận tội, hắn hiểu cái gì gọi là chịu đòn nhận tội hay không!
Dương Khánh cũng vuốt râu âm thầm buồn cười, thì ra là người thô kệch không học vấn không nghề nghiệp.
Trình Giảo Kim tiến lên quì một gối, cao cao ôm quyền, nói như học thuộc lòng: “Trình Giảo Kim ngưỡng mộ điện hạ đã lâu, hôm nay quy hàng điện hạ, đúng là... Cái kia tam sinh... Tam sinh cái gì?”
Trình Giảo Kim gãi gãi đầu, hắn tựa như quên ‘Tam sinh hữu hạnh’ từ này, các tướng đều quay đầu liều mạng nhịn cười, Dương Khánh cười ha ha nói: “Tâm ý của Trình tướng quân lão phu nhận, đã nguyện ý thay đổi triệt để, chúng ta tự nhiên sẽ bỏ qua chuyện cũ, quay về ta sẽ hướng thánh thượng xin chỉ thị, phong tướng quân một chức quan thật to, nói không chừng còn có thể phong quốc công làm rạng rỡ tổ tông!”
Dương Khánh thực sự xem thường Trình Giảo Kim người thô kệch này, cũng ba hoa chích choè dỗ hắn một phen. Trình Giảo Kim nhất thời cao hứng mặt mày hớn hở, “Lão Trình ta phong quốc công, lập tức về nhà xây phần mộ tổ tiên!”
Mọi người rốt cuộc nhịn không được, cùng nhau cười to lên.
Tuy cười thì cười, nhưng quan hệ lại trở nên hòa hợp, Dương Khánh lập tức hứa hẹn, để Trình Giảo Kim giải tán năm ngàn quân Ngoã Cương. Trình Giảo Kim bận rộn một đêm, do thuộc cấp Từ Tuấn của Dương Khánh giám sát, binh sĩ quân Ngoã Cương cầm lương tiền đều tự giải tán.
Hai vạn đại quân của Dương Khánh đóng ở dưới núi, tâm sự hắn tương đối nặng nề, vào lúc canh ba, trưởng tử Dương Tích mang theo mười mấy binh sĩ vội vàng chạy về đại trướng. Dương Khánh sốt ruột hỏi: “Thế nào, lấy được chưa?”