Một lát sau, gián nghị đại phu Tô Lương nghe tin vội vàng chạy tới vương trướng. Hắn xuất thân phụ tá của Vương Thế Sung, Vương Thế Sung sống cố chấp, không dễ nghe ai khuyên, Tô Lương là số ít người có thể khuyên bảo hắn, được Vương Thế Sung khen là gián nghị đại phu tốt nhất.
Ngoài vương trướng vây đầy quan quân, mọi người đang khe khẽ nói nhỏ. Lúc này, có người hô: “Tô sứ quân đến rồi!”
Mọi người đều tránh ra một con đường, Tô Lương hỏi: “Đã có chuyện gì?”
Đại tướng Khâu Hoài Nghĩa khom người nói: “Dương Khánh đã đầu hàng Bắc Tùy, đem quận Huỳnh Dương hiến cho quân đội Bắc Tùy, vương gia đang tức giận.”
Tô Lương thầm cả kinh. Quận Huỳnh Dương là giảm xóc bên ngoài Lạc Dương, quận Huỳnh Dương thất thủ, đông tuyến Lạc Dương nguy hiểm rồi. Hắn thấy mọi người đều thấp thỏm lo âu, liền nói: “Thế cục hẳn là còn có đường sống cứu vãn, mọi người đi về trước đi! Ta tới khuyên Trịnh vương.”
Mọi người lần lượt về lều. Tô Lương tới trước đại trướng nói với thị vệ: “Thay ta bẩm báo Trịnh vương, nói ta đến an ủi hắn.”
Lúc này Vương Thế Sung đang sợ hãi, nghe được Tô Lương đã đến, vội vàng ra lệnh: “Mau để hắn vào!”
Tô Lương bước nhanh vào đại trướng, khom người thi lễ, “Tham kiến điện hạ!”
Vương Thế Sung thở dài thật dài, “Tiên sinh, Trương Huyễn hiếp ta quá đáng!”
Tô Lương mỉm cười, “Trương Huyễn chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương, điện hạ bảo hắn lui ra là được.”
“Hắn chịu lui sao?”
Tô Lương gật gật đầu, “Vi thần cảm thấy hắn hẳn là chịu lui!”
Trong lòng Vương Thế Sung an tâm một chút, thu liễm thất thố, hắn vội mời Tô Lương ngồi xuống, lại bảo người dâng trà, lúc này mới hỏi: “Dùng cái gì thấy được Trương Huyễn chịu rời khỏi quận Huỳnh Dương?”
Tô Lương cười cười nói: “Điện hạ, thật ra Trương Huyễn hoàn toàn có thể một mình đánh bại Địch Nhượng, độc chiếm Trung Nguyên, hắn lại vì sao viết thư cho điện hạ, đề nghị cùng săn Ngõa Cương?”
Vương Thế Sung tựa như bắt được cái gì, nhưng lại không chân thật. Hắn chần chờ một chút nói: “Tiên sinh có thể nói rõ không?”
“Điện hạ, mục đích thật sự của Trương Huyễn là muốn kết minh với điện hạ, cùng đối phó Trường An Lý Uyên, cho nên hắn chịu đem Trung Nguyên tặng cho điện hạ một nửa. Tầm quan trọng của quận Huỳnh Dương đối với chúng ta hắn không phải không biết, hắn nếu thật muốn kết minh với chúng ta, vậy chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương chẳng phải là hoàn toàn ngược lại.”
Câu giải thích này Vương Thế Sung có thể tiếp nhận, hắn gật gật đầu nói: “Nhưng trên thực tế hắn đã chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương, vậy hắn muốn làm gì?”
“Vấn đề là ở đây, hắn không phải chiếm đoạt quận Huỳnh Dương, mà là vì Huỳnh Dương thái thú Dương Khánh đầu hàng, hắn thuận nước giong thuyền tiếp quản quận Huỳnh Dương. Tuy nói quận Huỳnh Dương không thuộc về Dương Khánh, nhưng chúng ta cũng không thể nói Trương Huyễn cố tình gây sự, Trương Huyễn cần chính là cái lý này, chúng ta đòi về Huỳnh Dương, vậy cần đi đàm phán với hắn, nếu hắn đưa ra yêu cầu chúng ta có thể tiếp nhận, như vậy Huỳnh Dương tự nhiên sẽ trở về.”
“Ta hiểu ý tứ tiên sinh, Trương Huyễn là muốn dùng quận Huỳnh Dương để đổi nhượng bộ khác với chúng ta, nhưng nếu điều kiện của hắn quá hà khắc, ta không thể tiếp nhận thì làm sao?”
“Hắn đã muốn kết minh với điện hạ đối phó Lý Đường, ta nghĩ điều kiện hẳn là sẽ không quá hà khắc.”
“Được rồi! Thỉnh cầu tiên sinh thay ta đi huyện Sở Khâu một chuyến, thay ta đàm phán với Trương Huyễn, xem hắn muốn điều kiện gì.”
Tô Lương ngẩn ra, “Trương Huyễn ở huyện Sở Khâu?”
Vương Thế Sung chậm rãi gật đầu, “Ta vừa mới nhận được tin tức, Trương Huyễn đã đến huyện Sở Khâu.”
~~~~
Tình báo của Vương Thế Sung không có sai lầm, Trương Huyễn đúng là ở huyện Sở Khâu. Hắn đã mời Vương Thế Sung cùng săn quân Ngoã Cương, hiện tại Vương Thế Sung đã dẫn quân đến Lương quận, hắn tự nhiên cũng sẽ không tiếp tục ẩn thân phía sau màn nữa, cái này thật ra cũng phù hợp truyền thống nhất quán của hắn, các loại chiến dịch trọng đại hắn phải tự mình cầm quân tác chiến.
Đại doanh Tùy quân ở phía nam huyện thành Sở Khâu, đại doanh diện tích mấy ngàn mẫu, cắm gần bốn ngàn cái lều lớn, sáu vạn đại quân tinh nhuệ đóng quân ở trong đó, mặt khác còn có hai vạn kỵ binh đóng quân ở huyện Cốc Thục. Quân đội của Trương Huyễn cùng quân đội của Vương Thế Sung đã đem mười vạn quân Ngoã Cương bao vây ba mặt, quân Ngoã Cương chỉ có thể hướng phía tây nam rút lui.
Trong đại trướng, Trương Huyễn ngồi ở dưới đèn phê duyệt tấu quyển. Nơi này không giống Cao Ly rời xa triều đình, Trung Đô đã có thể thông qua phương thức khẩn đem tấu quyển quan trọng kịp thời đưa đến trên bàn của Trương Huyễn.
“Điện hạ, vi thần nghe nói không ít đại thần trong triều phản đối vận chuyển gang cho bộ lạc Bạt Dã Cổ, quyết định này của điện hạ có phải lại thận trọng một chút hay không, sau khi tận lực được triều dã tán đồng rồi thực thi?” Bên cạnh, Đỗ Như Hối cầm một phần sắc lệnh, thật cẩn thận đề nghị.
Trương Huyễn lắc đầu, “Loại chuyện này vĩnh viễn không có nhận thức chung, rất nhiều triều thần không có cái nhìn đại cục, bọn họ không hiểu người Thiết Lặc và người Đột Quyết khắc sâu mâu thuẫn, bọn họ cũng không hiểu ba bộ lạc Câu Luân liên thủ có thể ngăn cản Đột Quyết mở rộng hướng tây, Liêu Đông chúng ta sẽ không lọt vào kỵ binh Đột Quyết xâm nhập. Huống hồ ta chỉ cho bọn họ cá, mà không phải dạy bọn họ bắt cá, nếu bọn họ không có được gang, thì để bọn họ tự đi tìm quặng, sắt thô, đó mới là tâm phúc họa lớn của chúng ta.”
“Điện hạ nói những cái này vi thần đều hiểu, vi thần cũng hoàn toàn ủng hộ quyết định của điện hạ, nhưng chuyện này quả thật trong triều tranh luận quá lớn, vi thần đề nghị điện hạ vẫn hoãn lại một chút, trở về tổ chức triều hội thảo luận thêm một lần, để mọi người đều có thể hiểu nỗi khổ trong lòng điện hạ, mà không phải lợi ích cá nhân trong lời đồn đãi.”
Trương Huyễn trầm mặc không nói, hắn biết rất nhiều người đều tưởng mình và bộ lạc Bạt Dã Cổ quan hệ không tầm thường, cho nên mới qua loa quyết định bán gang. Trương Huyễn thở dài, “Được rồi! Phần sắc lệnh này tạm đặt xuống, sau khi trở về nói sau.”
“Điện hạ sáng suốt!”
Trương Huyễn cười khổ một tiếng, lại hỏi một thị vệ bên cạnh: “Có chuyện gì sao?”
Thị vệ tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm điện hạ, Vương Thế Sung phái sứ giả Tô Lương cầu kiến.”
Trương Huyễn cười lên, đây tất nhiên là vì việc quận Huỳnh Dương mà đến. Hắn gật gật đầu nói: “Dẫn hắn đi lều khách, ta lát nữa sẽ đến!”
Thị vệ đi ra ngoài, Trương Huyễn lại lập tức phân phó: “Bảo quân sư tới gặp ta!”
Không bao lâu, Phòng Huyền Linh bước nhanh vào đại trướng, vào lều liền cười nói: “Nghe nói sứ giả của Vương Thế Sung đến đây, điện hạ cân nhắc xong điều kiện chưa?”
Trương Huyễn cười nói: “Ta muốn thêm vào một nửa lương thực của kho Lạc Khẩu, tiên sinh cảm thấy có thể không?”
“Một nửa nhắm chừng không có khả năng, lương thực kho Lạc Khẩu cũng là mệnh căn của Vương Thế Sung, mười mấy vạn thạch ta cảm thấy hắn có lẽ có thể đáp ứng.”