Trương Huyễn chiếm lĩnh quận Huỳnh Dương, trên trình độ rất lớn chính là muốn sáng tạo một con bài chưa lật cò kè mặc cả với Vương Thế Sung, một mặt khác, hắn cũng muốn đem tài phú Dương Khánh vơ vét mấy chục năm đi xa. Trương Huyễn rất rõ quận Huỳnh Dương ý nghĩa thế nào đối với Lạc Dương, vì quận Huỳnh Dương, Vương Thế Sung sẽ không tiếc khai chiến với mình, ở dưới cục diện ba thế lực lớn chân vạc hiện tại, hắn còn chưa muốn xé rách da mặt với Vương Thế Sung.
Trầm ngâm thật lâu, Trương Huyễn gật gật đầu nói: “Được rồi! Không dưới mười vạn thạch, điều kiện khác như cũ, thỉnh cầu quân sư đi đàm phán với hắn.”
Trong đại trướng, Tô Lương chắp tay sau lưng đi qua đi lại, ánh đèn đem bóng người nhỏ gầy của hắn kéo ra đặc biệt dài. Thật ra hắn đã đoán được dụng ý Trương Huyễn cướp quận Huỳnh Dương, là muốn dùng quận Huỳnh Dương làm điều kiện, đổi lấy bọn họ nhượng bộ ở trên chia cắt Trung Nguyên.
Lúc này, rèm khẽ vén, Phòng Huyền Linh bước nhanh đi đến, cười nói với Tô Lương: “Tô huynh còn nhớ ta không?”
Tô Lương là con em Kinh Triệu Tô thị, lúc trước Phòng Huyền Linh từng ở Quan Trung cầu học, quen biết một đám con em trẻ tuổi thế gia Quan Trung, Tô Lương đó là một trong số đó, nhưng bọn họ cũng chỉ là sơ giao, chưa thể nói là thâm giao.
Tô Lương đương nhiên biết Phòng Huyền Linh rất được Tề vương trọng dụng, là quân sư Tề vương tin cậy nhất, nhưng hiện tại có việc công trong người, hắn không muốn ôn chuyện, liền khom mình hành lễ, “Tô Lương tham kiến Phòng trưởng sử.”
Phòng Huyền Linh cười cười, xua tay nói: “Tô sứ quân mời ngồi!”
Hai người thu hồi giao tình cá nhân, chia chủ khách ngồi xuống, có thị vệ dâng trà cho bọn họ. Nhìn thị vệ rời đi, Tô Lương đi thẳng vào vấn đề nói: “Ta tới nơi này chủ yếu là vì chuyện quận Huỳnh Dương mà đến. Dương Khánh tuy là Huỳnh Dương thái thú, nhưng chức quan của hắn là triều đình Lạc Dương phong, quận Huỳnh Dương không phải đất tư nhân của hắn, hắn không có quyền trao tặng người khác, hy vọng quý phương có thể lập tức rút quân khỏi quận Huỳnh Dương.”
Phòng Huyền Linh uống ngụm trà, thản nhiên nói: “Khắp thiên hạ này, đâu chẳng là vương thổ. Chúng ta là quân Đại Tùy, lại có đất nào mà không thể vào đóng quân?”
Tô Lương nhất thời nghẹn lời, tranh cãi nữa chính là ai là Đại Tùy chính thống. Lạc Dương tuy là cháu ruột lên ngôn, nhưng Trung Đô có thái hậu, lại có truyền quốc ngọc tỷ, người trong thiên hạ cho rằng Trung Đô chính tông hơn một chút, tranh luận nổ ra, hắn không chiếm được tiện nghi.
Trầm ngâm một lát, Tô Lương nói: “Trịnh vương nhà ta cho rằng, Tề vương đã mời hắn cùng săn Ngõa Cương, vậy nên có thành ý, nhưng các ngươi chẳng những chưa săn Ngõa Cương, ngược lại chiếm cứ quận Huỳnh Dương của chúng ta. Trịnh vương điện hạ nói, không nhìn thấy thành ý của các ngươi, thậm chí chỉ có ác ý. Nếu chúng ta phối hợp quân Đường xuất binh Hà Nội, vậy các ngươi sẽ cho rằng chúng ta có thành ý không?”
“Tô sứ quân là đang uy hiếp chúng ta sao?” Ngữ khí Phòng Huyền Linh lạnh đi.
“Không có gì uy hiếp, điều mình không muốn, chớ áp dụng cho người khác mà thôi!”
Phòng Huyền Linh trầm mặc một lát, nói: “Ta cảm thấy giữa chúng ta là có hiểu lầm, tuy quận Huỳnh Dương trên danh nghĩa là địa bàn của các ngươi, nhưng trên thực tế quân Ngoã Cương cũng khống chế quận Huỳnh Dương, nếu không Vi Tân sẽ không chết thảm ở trong tay quân Ngoã Cương, cho nên chúng ta cho rằng quận Huỳnh Dương thật ra cũng là phạm vi thế lực của quân Ngoã Cương.”
Tô Lương vừa muốn mở miệng, Phòng Huyền Linh khoát tay chặn hắn, “Tô thị lang nghe ta nói hết lời đã. Ta vừa rồi nói, giữa chúng ta có hiểu lầm, là chúng ta cần làm rõ trước, một khi tiêu diệt quân Ngoã Cương, sau đó địa bàn Trung Nguyên nên phân chia như thế nào, những quận huyện nào thuộc về Lạc Dương, những quận huyện nào thuộc về Trung Đô, đem những cái này xác minh, như vậy chúng ta sẽ hợp tác vui vẻ, cũng sẽ tuyệt đối không giống hôm nay Tô thị lang tới cửa hỏi tội như vậy.”
Trong lòng Tô Lương rất rõ ý tứ Phòng Huyền Linh, hắn sao có thể để Phòng Huyền Linh đem địa vị quận Huỳnh Dương mơ hồ hóa, hắn thái độ kiên quyết nói: “Trung Nguyên có thể đàm phán, nhưng quận Huỳnh Dương không thể đàm phán, nó là đất đai triều đình Lạc Dương ta, quyền sở hữu nó không thể đàm phán.”
“Nhưng hiện tại quận Huỳnh Dương ở trong tay chúng ta, nếu quyền sở hữu nó không thể đàm phán, vậy chúng ta liền không thể trả lại cho quý phương.”
Thái độ của Phòng Huyền Linh cũng phi thường cứng rắn, thịt béo ăn vào rồi không có khả năng nhổ ra nữa. Nếu nhất định phải trả lại, thì đối phương phải trả giá đắt.”
Tô Lương bất đắc dĩ, chỉ đành mềm mỏng hơn, “Vậy các ngươi muốn cái gì?”
Phòng Huyền Linh vươn hai ngón tay, “Thái độ của Tề vương của chúng ta, đầu tiên, Lạc Dương cần bồi thường lương tiền hao phí quân đội chúng ta ra vào quận Huỳnh Dương, một điểm này ta cảm thấy hợp tình hợp lý, mời Tô sứ quân đáp ứng trước.”
“Bồi thường thích hợp một chút lương tiền cũng không phải không thể được, nhưng ta cảm thấy không thể chào giá trên trời. Xin hỏi quý quân muốn bồi thường bao nhiêu?”
“Cần mười vạn thạch lương thực cùng ba vạn quan tiền, hoặc là không cần tiền, toàn bộ tương đương mười lăm vạn thạch lương thực, kho Lạc Khẩu có một trăm năm mươi vạn thạch lương thực, chúng ta yêu cầu cũng không cao, chỉ có một phần mười kho Lạc Khẩu.”
Tô Lương nghĩ nghĩ, điều kiện này quả thật không tính là thái quá, bọn họ có thể thừa nhận, hắn liền gật gật đầu, “Trên cơ bản vấn đề không lớn, nhưng ta vẫn cần trở về hướng Trịnh vương điện hạ bẩm báo, do hắn định đoạt. Xin hỏi điều kiện thứ hai là gì?”
Phòng Huyền Linh lấy ra một quyển trục đưa cho hắn, “Đây là một bức bản đồ phân giới Trung Nguyên, hy vọng hai nhà chúng ta lấy đường màu đỏ trên bức bản đồ này phân chia ranh giới.”
Tô Lương tiếp nhận bản đồ nhìn một lúc lâu, một câu cũng nói không nên lời, nhưng bản đồ này đã là thành văn, tranh luận không có ý nghĩa, chỉ có khác biệt giữa đáp ứng và không đáp ứng, sau một lúc lâu hắn gật gật đầu nói: “Được rồi! Ta trở về bẩm báo Trịnh vương.”
Tô Lương lập tức đứng dậy cáo từ. Phòng Huyền Linh phái người đem hắn tiễn ra khỏi đại doanh, nhìn theo hắn đi xa. Lúc này, Trương Huyễn từ phía sau chậm rãi đi lên, cười nói: “Quân sư cảm thấy bọn hắn sẽ đáp ứng không?”
“Lương thực hẳn là không có vấn đề, nhưng chia cắt Trung Nguyên chỉ sợ bọn hắn không chịu.”
Trương Huyễn cười lạnh một tiếng, “Ta đem quận Toánh Xuyên thừa thãi lương thực cắt cho bọn hắn một nửa, bọn hắn nên biết đủ, nếu không quận Huỳnh Dương và quận Toánh Xuyên đều không cho bọn hắn, xem bọn hắn đến lúc đó đến cầu ta như thế nào?”
“Điện hạ không sợ bọn hắn kết minh với Lý Uyên đến đối phó chúng ta sao?”
Trương Huyễn lắc đầu, “Lúc trước ta có chút lo lắng, nhưng hiện tại ta đã không lo nữa.”
Phòng Huyền Linh ngẩn ra, “Đại soái có tin tức gì mới sao?”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Vừa mới nhận được tin tức Trường An, Lý Uyên chuẩn bị từ Vũ quan xuất binh, rất hiển nhiên là vì cướp lấy quận Nam Dương, hiện tại chỉ sợ là chúng ta và Lý Đường cùng đi săn Lạc Dương.”