Địch Nhượng khoanh tay đi qua đi lại, hắn dừng bước nói: “Chúng ta quả thật có thể ở vùng núi Nhữ Nam xây một cái trại Ngõa Cương mới, có lẽ có thể quản gia quyến trước tiễn bước, nhưng hiện tại có một vấn đề, quân đội của chúng ta chỉ cần vừa ra khỏi thành sẽ bị thám báo của đối phương phát hiện, mà kỵ binh của Trương Huyễn vừa lúc bố trí phòng ngự ở phía nam, chúng ta đột phá kỵ binh phong tỏa như thế nào?”
Đan Hùng Tín nói: “Đây là vấn đề thứ hai ty chức muốn nói, dùng mười vạn đại quân để thủ thành có phải quá lãng phí hay không. Trên thực tế, hai vạn người thủ thành là đủ rồi, tám vạn người còn lại chỉ là tiêu hao lương thực, không có bất cứ ý nghĩa gì.”
Địch Nhượng có chút hiểu ý tứ hắn, “Ý ngươi là nói, chúng ta chủ động xuất kích?”
Đan Hùng Tín gật gật đầu, “Trừ phi chúng ta hiện tại có hai mươi vạn đại quân, còn có thể chiến một trận với Tùy quân, nhưng mười vạn đại quân của chúng ta so sánh với mười vạn đại quân của Tùy quân, chúng ta khẳng định không phải đối thủ, cho nên mười vạn đại quân này đối với chúng ta càng nhiều là liên lụy. Nếu đại quân của chúng ta chủ động xuất kích, như vậy kỵ binh Tùy quân huyện Cốc Thục tất nhiên sẽ bắc thượng, cái này liền cho gia quyến chúng ta cơ hội rút về phía nam. Cơ hội này chớp mắt là qua, chúng ta phải nắm chặt lấy.”
Địch Nhượng lại trầm ngâm một lát, cuối cùng hạ quyết tâm, “Được rồi! Theo phương án của ngươi hành động.”
Đan Hùng Tín lập tức ôm quyền nói: “Ty chức nguyện dẫn đại quân xuất kích!”
Buổi chiều cùng ngày, Đan Hùng Tín dẫn sáu vạn đại quân lao ra khỏi huyện Tống Thành, hướng chủ lực Tùy quân chỗ huyện Sở Khâu cuồn cuộn đánh tới. Ngay cùng lúc đại quân Ngõa Cương lao ra khỏi thành, thám báo Tùy quân ở ngoại vi lập tức gửi đi thư bồ câu tới huyện Sở Khâu.
Trương Huyễn vui vẻ tiếp nhận yêu cầu của Vương Thế Sung, không yêu cầu hắn cùng đánh quân Ngoã Cương với mình nữa. Đối với Trương Huyễn mà nói, quân Ngoã Cương không quan trọng, quân Đường mới là kình địch hàng đầu của hắn, Vương Thế Sung dẫn đại quân đi kịch chiến với Đường quân, hắn vui thấy điều đó.
Ở cùng lúc Địch Nhượng quyết định xuất động xuất kích, Trương Huyễn cũng đang thu thập quân đội chuẩn bị hướng Tống Thành xuất phát. Đúng lúc này, Trương Huyễn nhận được bồ câu truyền tin của thám báo, khoảng sáu vạn quân Ngoã Cương đã lao ra khỏi huyện Tống Thành, hướng đại doanh của mình đánh tới.
Đại doanh Tùy quân cách huyện Tống Thành khoảng tám mươi dặm, quân Ngoã Cương ít nhất cần ở ngày thứ hai mới có thể đánh đến, Tùy quân còn có thời gian thong dong ứng đối. Lúc này, hai vạn đại quân ban đầu đóng ở Giang Đô, thuộc về Trần Lăng cũng đã bắc thượng, gia nhập trong đại quân bao vây tiễu trừ quân Ngoã Cương, khiến binh lực Tùy quân huyện Sở Khâu đạt tới bảy vạn người, mặt khác còn có hai vạn kỵ binh đóng ở huyện Cốc Thục, đủ để chiến một trận đánh tan quân Ngoã Cương.
Tùy quân tạm thời từ bỏ nhổ trại, mà tập trung sáu vạn binh lực chuẩn bị nghênh chiến quân Ngoã Cương bắc thượng. Trương Huyễn đồng thời hạ đạt mệnh lệnh đối với Bùi Hành Quảng, hai vạn kỵ binh chuẩn bị từ sau lưng đánh bất ngờ quân Ngoã Cương, để cam đoan bọn họ có thể trả giá nhỏ nhất đem quân Ngoã Cương đánh tan, giết địch ba ngàn, tự tổn hại tám trăm thắng thảm như vậy Trương Huyễn sẽ không tiếp nhận, cái đó chỉ có thể chứng minh chủ soái vô năng, thắng lợi hắn theo đuổi là lấy trả giá nhỏ nhất chiến thắng quân địch.
Trong đại trướng, Phòng Huyền Linh nhìn chăm chú thật lâu vào sa bàn, ánh mắt như có chút đăm chiêu. Trương Huyễn hỏi: “Quân sư đã nghĩ tới cái gì?”
Phòng Huyền Linh chậm rãi nói: “Ta có chút kỳ quái lần này quân Ngoã Cương xuất binh, thế mà lại không có hậu cần quân nhu đi theo. Nếu ở ngoài Tống Thành kịch chiến thì thôi, nhưng ở huyện Sở Khâu ngoài tám mươi dặm, nếu thời gian chiến dịch kéo dài, bọn hắn cam đoan lương thực cung ứng như thế nào?”
Phòng Huyền Linh vừa nói như vậy, Trương Huyễn cũng có chút kỳ quái, quả thật như thế, chẳng lẽ cánh quân Ngoã Cương này là đập nồi dìm thuyền chiến một trận sao? Không thành công thì xả thân.
Phòng Huyền Linh nhặt lên cây gỗ chỉ phía nam Tống Thành, “Ta cảm thấy chi đại quân này đến kịch chiến mục đích thật sự là tính yểm hộ quân Ngoã Cương rút lui, khả năng rút lui hướng tây không lớn, chủ lực của Vương Thế Sung đã đến vùng quận Toánh Xuyên. Ta cảm thấy khả năng rút lui hướng nam lớn nhất, nếu lui hướng quận Nhữ Nam, bên kia nhiều núi, thích hợp quân Ngoã Cương bảo tồn thực lực, để Đông Sơn tái khởi.”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Quân sư nói đúng, chi quân đội này xuất kích, kỵ binh của chúng ta cũng sẽ bắc thượng, có lẽ quân Ngoã Cương muốn đem kỵ binh của chúng ta điều đi hướng bắc. Đã như vậy, kỵ binh tiếp tục đóng giữ huyện Cốc Thục, không cần bọn họ bắc thượng trợ chiến.”
“Điện hạ không được!”
Phòng Huyền Linh cười nói: “Nếu kỵ binh không rời khỏi, quân Ngoã Cương cũng sẽ không ra khỏi thành nữa, chúng ta vì sao không tương kế tựu kế, kỵ binh ra vẻ điều đi phía bắc, đem quân Ngoã Cương dẫn ra khỏi thành trước, sau đó chúng ta lại tập trung binh lực tiêu diệt thì sao?”
Phương án này rất cao minh, Trương Huyễn vui vẻ nói: “Cứ quyết định như vậy, chúng ta không vội nghênh chiến sáu vạn quân Ngoã Cương, đợi bọn hắn lương thực không tiếp tế được, sĩ khí biến mất sau đó lại xuất binh đánh mạnh.”
Trương Huyễn lại lần nữa phái người đi hạ đạt mệnh lệnh mới cho Bùi Hành Quảng.
Ba vạn kỵ binh của Bùi Hành Quảng sau khi chiếm lĩnh Từ Châu, lập tức chia quân hai đường, một đường do Hổ bí lang tướng La Thành dẫn một vạn kỵ binh hướng nam tiến vào Tiếu quận, đoạt lấy Tiếu quận, quận Nhữ Nam, quận Nhữ Âm, quận Hoài Dương bốn quận, chính hắn thì dẫn hai vạn kỵ binh vào đóng ở huyện Cốc Thục, từ phía nam bao vây chủ lực Ngõa Cương ở Tống Thành.
Bùi Hành Quảng nhận được mệnh lệnh của chủ soái Trương Huyễn yêu cầu hắn xuất binh trợ chiến, Bùi Hành Quảng lập tức suất lĩnh hai vạn đại quân bắc thượng, chuẩn bị từ phía sau tiến công sáu vạn quân Ngoã Cương, cho quân Ngoã Cương một đòn trí mạng.
Hai vạn kỵ binh Tùy quân một đường đi vội hướng bắc, đi ra khoảng hơn tám mươi dặm, màn đêm mới buông xuống, phía trước là một con sông, cầu qua sông hư hao nghiêm trọng, Bùi Hành Quảng liền hạ lệnh đại quân nghỉ ngơi ngay tại chỗ, lại phái người đi sửa cầu gỗ.
Các kỵ binh cho chiến mã ăn đậu đen và nước sạch trước, lúc này mới ngồi xuống tự mình uống nước ăn lương khô, Bùi Hành Quảng cũng ngồi ở trên tảng đá cắn bánh khô. Đây là tác phong tốt đẹp của Tùy quân, tướng sĩ đồng cam cộng khổ, không chỉ có La Sĩ Tín, Uất Trì Cung các đại tướng xuất thân nhà nghèo có thể làm được, ngay cả đám người Bùi Hành Quảng cùng Tô Định Phương xuất thân thế gia cũng có thể làm được.
Lương khô hành quân của Tùy quân rất đơn giản, hai miếng bánh khô cùng một miếng thịt dê muối, mặt khác mỗi binh sĩ có một cái ống trúc chứa muối ăn, bánh khô dùng nước ngâm ở trong mũ giáp ăn, bỏ chút muối ăn gia vị, thịt dê muối thì dựa hết vào răng sắc, dùng nói của các binh sĩ để nói, so với đá còn cứng hơn, chỉ có thể xé ăn từng chút một.