Bùi Hành Quảng vừa cắn hai miếng bánh khô, lúc này, vài tên thân binh mang theo một binh sĩ truyền tin bước nhanh đi lên, “Tướng quân, có mệnh lệnh khẩn cấp của đại soái!”
Bùi Hành Quảng vội vàng buông bánh khô xuống, tiếp nhận thủ lệnh binh sĩ truyền tin đưa lên. Hắn nhìn kỹ hai lần, trầm ngâm một lát hỏi: “Đại soái còn có khẩu lệnh gì sao?”
“Khởi bẩm tướng quân, đại soái không có khẩu lệnh, muốn nói đều ở trên thơ.”
Bùi Hành Quảng gật gật đầu, lập tức ra lệnh: “Dừng sửa cầu, để các huynh đệ nắm chặt thời gian ăn cơm, một canh giờ sau xuất phát!”
Ngay sau khi đại quân của Bùi Hành Quảng rời khỏi huyện Cốc Thục bắc thượng, cửa nam Tống Thành mở ra, một cánh quân hơn vạn người áp tải quân nhu cùng xe ngựa rời khỏi huyện thành, ở dưới bóng đêm yểm hộ nhanh chóng đi hướng nam.
Cánh quân này là đội tiền trạm Địch Nhượng phái hướng Nhữ Nam, tổng cộng hai vạn người, vận chuyển toàn bộ hoàng kim châu báu cùng một bộ phận lương thực của quân Ngoã Cương, lô hoàng kim châu báu này chính là bảo bối Dương Khánh ở núi Ngõa Cương tha thiết ước mơ, chỉ là hắn không biết, Địch Nhượng ở năm trước đã đem chúng nó bí mật vận chuyển đến Lương quận, chỉ để lại một bộ phận cực ít ở núi Ngõa Cương.
Cánh quân này do Địch Hoằng và con hắn Địch Ma Hầu dẫn dắt, ở trên quyết sách trọng đại hướng tới quận Nhữ Nam, Địch Nhượng không tin được đại tướng khác của quân Ngoã Cương, ngay cả Đan Hùng Tín hắn cũng không tin, chỉ có thể để huynh trưởng và cháu mình dẫn quân vận chuyển tài bảo hướng tới, mặt khác còn có hơn ngàn gia quyến của tướng lĩnh Ngõa Cương cũng ngồi xe ngựa theo đại quân nam hạ.
Địch Nhượng đứng ở đầu tường nhìn chăm chú đội ngũ đi xa, tâm tình của hắn rất nặng nề. Quân Ngoã Cương đã đến trình độ không thể không tìm đường ra khác, chẳng lẽ bọn họ thật sự đã đi hướng suy bại sao?
Lúc này, ký thất tham quân Phòng Huyền Tảo đi đến bên người Địch Nhượng, “Địch công vì sao không theo quân đội nam hạ?”
Địch Nhượng lắc đầu, “Ta là chủ Ngõa Cương, đương nhiên phải cùng tồn vong với đại quân Ngõa Cương, sao có thể bỏ lại đại quân tự mình rời đi. Huống hồ cuối cùng sau cuộc chiến, ta cũng có thể phá vây đi Nhữ Nam, trái lại tiên sinh vì sao không chịu đi?” Địch Nhượng khó hiểu nhìn hắn một cái.
Phòng Huyền Tảo là tộc huynh của Phòng Huyền Linh, rất sớm trước kia cũng từng đảm nhiệm huyện úy huyện Tống Thành, tuy huynh đệ hai người đều tài hoa xuất chúng, nhưng cuối cùng đi con đường lại hoàn toàn khác nhau.
Phòng Huyền Tảo thản nhiên cười nói: “Địch công cảm thấy nhị tướng quân có thể chứa chấp ta sao?”
Phòng Huyền Tảo bởi được Địch Nhượng coi trọng, bổ nhiệm làm ký thất tham quân, lại bị Vương Nho Tín cùng Địch Hoằng ghen ghét. Địch Nhượng cũng biết một điểm này, nếu Phòng Huyền Tảo theo quân đội rút lui hướng nam, tất nhiên sẽ bị Địch Hoằng làm hại.
Địch Nhượng trầm mặc một lát, không khỏi thở dài thật dài, “Địch Nhượng ta độc bá Trung Nguyên, cuối cùng lại lưỡng bại câu thương với Vũ Văn Hóa Cập, dẫn tới suy bại hôm nay, làm người ta không khỏi thổn thức, trời không dung ta!”
“Trung Nguyên chính là nơi chiến tranh bốn bề, quân Ngoã Cương mấy năm nay quả thật bị tiêu hao quá nhiều. Nếu Địch công chiếm cứ Ba Thục, cho dù không thể vấn đỉnh thiên hạ, nhưng ít ra cũng có thể cát cứ một phương, ngay cả Vương Thế Sung cũng sớm hay muộn sẽ suy bại, tương lai tranh thiên hạ, nhất định là Trung Đô cùng Trường An.”
“Ý tứ tiên sinh là nói, ta lui đến Nhữ Nam cũng không có cơ hội sao?”
Phòng Huyền Tảo nhất thời trầm mặc không nói, Địch Nhượng hiểu ý tứ của hắn, lắc lắc đầu đi hướng dưới thành. Phòng Huyền Tảo nhìn bóng lưng Địch Nhượng đi xa, trong lòng cũng thở dài, có mấy lời hắn quả thật khó mà nói.
Địch Nhượng thất bại, là thua ở hắn quá tin tưởng huynh trưởng mình Địch Hoằng. Từ quân Ngoã Cương lần đầu tiên phân liệt đến đông chinh thất bại, lại đến dốc quân nam hạ đối phó Vũ Văn Hóa Cập, những cái này đều là kết quả Địch Hoằng ở sau lưng giựt giây. Địch Nhượng không quả quyết, không tin người ngoài, lại một mặt tin lời gã huynh trưởng ngu xuẩn đó của bản thân, một lần lại một lần, chưa từng hấp thụ giáo huấn, quân Ngoã Cương sao có thể không đi hướng suy bại, chỉ sợ Địch Nhượng đến chết cũng không thể hiểu được một điểm này.
~~~~
Bởi vì kỵ binh Tùy quân bắc thượng, phía nam đã không còn Tùy quân phong tỏa, đội ngũ Địch Hoằng hành tẩu dị thường thuận lợi. Giữa trưa hôm sau, bọn họ đã đến Hoán Thủy, qua Hoán Thủy, phía trước là Tiếu quận, lúc này bọn họ cách Tống Thành đã trăm dặm, hoàn toàn thoát khỏi chiến cuộc.
Trong lòng Địch Hoằng đặc biệt thoải mái. Hắn lần này cầm đi toàn bộ tài phú của quân Ngoã Cương, thoát khỏi huynh đệ khống chế, sau này nên làm như thế nào sẽ do Địch Hoằng hắn làm chủ.
Hoán Thủy là một con sông lớn, rộng mấy chục trượng, nước sông rất sâu, hai bên đều là khu rừng rậm rạp, vốn trên sông có mấy cây cầu lớn, quan phủ các quận ven sông vì phòng ngự Đỗ Phục Uy đi vòng phía bắc, liền đem toàn bộ cầu phá hủy, dân chúng hai bờ sông chỉ có thể dựa vào đò qua sông.
Bọn Địch Hoằng tới bến tàu, bến tàu rất cũ nát, trên bờ chất đầy thuyền xập xệ, nhưng trong sông lại không có một chiếc đò, Địch Hoằng thấy cách đó không xa có một căn nhà gỗ đơn sơ, bên trong tựa như có người, liền sai binh sĩ đem người trong phòng bắt tới.
Một lát sau, một lão giả bị bắt tới. Lão giả sợ hãi quỳ xuống liên tục cầu xin tha thứ.
Địch Hoằng cúi đầu hỏi: “Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải nói cho ta, ở nơi nào có thể kiếm được thuyền qua sông? Nếu không ta sẽ một đao làm thịt ngươi lão già này.”
Lão giả run rẩy cả người nói: “Đi về phía tây ba dặm, bên đó có một chỗ nước rộng, bên trong hẳn là có giấu một con đò.”
Địch Hoằng rất vui vẻ, lập tức phái người mang theo lão giả đi chỗ nước rộng tìm đò. Hắn lệnh binh sĩ nghỉ ngơi tại chỗ, lại phái người đi tìm quân sư Vương Nho Tín và con trai Địch Ma Hầu tới bàn bạc. Không bao lâu, hai người vội vàng chạy tới.
Địch Hoằng bảo hai người ngồi xuống ở trên ghế đệm, rót cho bọn họ mỗi người một chén rượu, cười nói: “Muốn thương lượng cùng các ngươi một chút, chúng ta một bước tiếp theo đi nơi nào?”
Địch Ma Hầu ngạc nhiên, “Thúc phụ không phải bảo chúng ta đi quận Nhữ Nam thành lập căn cơ sao?”
Địch Hoằng hừ một tiếng, “Làm tặc nhiều năm như vậy, chẳng lẽ còn muốn cả đời làm tặc sao?”
Vương Nho Tín lại rất hiểu suy nghĩ của Địch Hoằng, cười nói: “Nếu ta không đoán sai mà nói, nhị tướng quân là muốn đầu nhập Lý Uyên.”
Địch Hoằng gật gật đầu, “Người hiểu ta chỉ tiên sinh. Trên tay ta có một vạn quân đội, lại có gia quyến tướng lĩnh quan trọng của Ngõa Cương, ta nếu đi đầu nhập Lý Uyên, ít nhất có thể phong liệt hầu, còn có nhiều tài phú như vậy, tuổi già của ta tiền tài quyền thế đều có, thì có thể tận tình hưởng thụ.”