Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 929 - Chương 759: Hoán Thủy Chặn Giết (2)

Chương 759: Hoán Thủy chặn giết (2)
Chương 759: Hoán Thủy chặn giết (2)

Địch Ma Hầu lại phúc hậu hơn phụ thân nhiều lắm. Hắn trầm mặc hồi lâu rồi nói: “Thúc phụ vì yểm hộ chúng ta rút lui hướng nam, tự mình tử thủ Tống Thành, đem vận mệnh và gia quyến quân Ngoã Cương gửi gắm cho chúng ta, phụ thân lại muốn đem bọn họ hiến cho Lý Uyên, làm như vậy quá có lỗi với thúc phụ.”

“Đó là tự hắn chọn!”

Địch Hoằng hung tợn nói: “Ta đã sớm khuyên hắn đầu hàng Lý Uyên, hắn lại không chịu, chính hắn lựa chọn quyết chiến với Trương Huyễn, có quan hệ gì với ta đâu? Lại nói một vạn người này đều là quân đội của ta, những tài phú này hơn phân nửa cũng nên thuộc về ta, quân đội cùng tài phú đều là thứ của ta, chẳng lẽ ta không thể quyết định vận mệnh của mình sao? Cứ phải bán mạng thay hắn!”

Địch Hoằng dữ tợn, dọa Địch Ma Hầu cúi đầu, không dám chống đối phụ thân nữa. Một lúc sau, hắn nhỏ giọng than thở: “Nhưng Lý Uyên quá xa, chúng ta đi đầu hàng như thế nào?”

Đây thật ra là vấn đề lớn. Bọn họ hiện tại cách quận Nhữ Nam còn hơn ngàn dặm, càng không cần phải nói Trường An, hoàn toàn là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược. Địch Hoằng hướng Vương Nho Tín nhìn lại.

Vương Nho Tín nghĩ nghĩ nói: “Không bằng chúng ta đi vòng quận Thượng Lạc, dựa theo lương thực của chúng ta hiện tại, có thể duy trì đến bên kia. Đến quận Thượng Lạc rồi, lại phái người đi Trường An liên hệ, tin tưởng tướng quân sẽ được hoan nghênh long trọng.”

Địch Hoằng giống như thấy được một màn Lý Uyên tự mình ra khỏi thành đón tiếp mình, trong lòng hắn vô cùng hướng tới, liền quả quyết quyết định: “Cứ quyết định như vậy, đi vòng quận Thượng Lạc.”

Nhưng cho dù đi quận Thượng Lạc đầu tiên cũng cần vượt Hoán Thủy, vừa lúc, thủ hạ của hắn tìm một chiếc đò lớn tới. Đứng ở trên bến tàu, Địch Hoằng lập tức hạ lệnh, trước khuân vác rương lớn lên thuyền.

Đúng lúc này, quân đội phía sau bỗng hô to lên, Địch Hoằng bị dọa giật mình, vội đứng lên một tảng đá hướng phía sau mặt nhìn lại, chỉ thấy từ trong rừng cây ngoài một dặm một mũi kỵ binh lao ra, đánh vào trong đội ngũ đang nghỉ ngơi. Lại nhìn xa xa, kỵ binh rợp trời rợp đất đang hướng bên này đánh tới.

Địch Hoằng bị dọa sắc mặt trắng bệch, hắn chợt hô lớn: “Mau đem rương nâng lên thuyền, mau!”

Địch Hoằng đã không để ý tới quân đội nữa, hắn chỉ muốn tự mình mang theo tài bảo tránh tới bờ bên kia trước, cho dù không đầu hàng được Lý Uyên, hắn cũng có thể làm phú ông.

Bỗng, phía sau truyền đến tiếng rống giận dữ của con trai Địch Ma Hầu, “Vương Nho Tín, ngươi đang làm gì?”

Địch Hoằng quay đầu, lại thấy Vương Nho Tín chạy lên thuyền, đang lệnh vài tên tâm phúc chống thuyền rời đi. Địch Hoằng cả giận, rút kiếm lao lên, nhưng vẫn chậm một bước, đò đã rời khỏi bờ sông một trượng.

Địch Hoằng tức quá, dùng kiếm chỉ vào Vương Nho Tín hô to, “Vương Nho Tín, ta đối đãi ngươi không tệ, ngươi vì sao phải phản ta!”

Vương Nho Tín cười âm hiểm, “Địch công đối đãi ngươi cũng không bạc, ngươi không phải cũng phản bội hắn sao? Chúng ta như nhau thôi!”

Địch Ma Hầu giơ cung cài tên hướng trên thuyền bắn tới, Vương Nho Tín sợ hãi nằm úp sấp ở trên thuyền hô to: “Đi mau! Đi mau!”

Đò chậm rãi đi xa, Địch Hoằng nổi trận lôi đình, lại không thể làm gì được.

Bùi Hành Quảng dẫn hai vạn kỵ binh đã rợp trời rợp đất giết đến, giết binh sĩ của Địch Hoằng như bổ dưa thái rau. Các binh sĩ khóc lóc thấu trời, lại không có chỗ nào để chạy, vô số binh sĩ nhảy vào Hoán Thủy, ý đồ bơi qua bờ bên kia, nhưng sông quá rộng, đại bộ phận binh sĩ đều chết đuối ở giữa sông.

Lúc này, Bùi Hành Quảng đã thấy cha con Địch Hoằng, hắn thấy binh khí của Địch Ma Hầu thế mà cũng là một đôi đồng chùy, hắn lập tức thét ra lệnh binh sĩ cầm song chùy của mình đến. Hắn đem đại chuỳ va chạm, giục ngựa hướng Địch Ma Hầu chạy tới, “Tặc tướng ăn của ta một chùy!”

Địch Ma Hầu nhận ra Bùi Hành Quảng, hắn tâm hoảng ý loạn, vung chùy hướng Bùi Hành Quảng đánh tới. Bùi Hành Quảng cười lớn một tiếng, “Tới hay lắm!”

Chỉ nghe ‘Keng!’ một tiếng nổ vang, đại chuỳ của Địch Ma Hầu bay ra ngoài, Địch Ma Hầu kêu to một tiếng, quay đầu muốn chạy trốn, lại bị Bùi Hành Quảng nện một chùy ở lưng, nhất thời đứt gân gãy xương, ngã xuống ngựa, mắt thấy không sống được nữa.

Địch Hoằng thấy con trai bị đánh ngã ngựa, mắt cũng đỏ lên, vung đao hướng Bùi Hành Quảng đánh tới. Bùi Hành Quảng cười lạnh một tiếng, chùy bên trái gạt đại đao của đối phương, chùy bên phải kéo theo một trận gió, đón đầu hướng Địch Hoằng nện tới, ‘Bốp!’ một tiếng vang giòn, đại chuỳ nện ở trên đầu Địch Hoằng, Địch Hoằng nhất thời vỡ toang óc, chết thảm ngay tại chỗ.

Sát khí trong lòng Bùi Hành Quảng chợt nổi lên, quát to: “Không thu tù binh, giết cho ta!”

Kỵ binh bắt đầu giết chóc, tham quân Tống Chính Bổn khẩn trương, giục ngựa đuổi theo Bùi Hành Quảng hô lớn: “Tướng quân, Tề vương có lệnh, không thể lạm sát!”

Bùi Hành Quảng tuy hận không thể đem đám loạn phỉ Ngõa Cương chém tận giết tuyệt, nhưng bị ép bởi nghiêm lệnh của Trương Huyễn, hắn không thể không thay đổi mệnh lệnh, phụ nữ trẻ con không giết, kẻ đầu hàng có thể tha chết.

Chính là được Tống Chính Bổn kịp thời ngăn cản, cuộc giết chóc ở bờ sông Hoán Thủy dừng lại, hơn sáu ngàn năm trăm binh sĩ quân Ngoã Cương có thể sống sót, hơn ngàn gia quyến của tướng lĩnh quân Ngoã Cương cũng thoát khỏi vận mệnh bị giết hại.

Bùi Hành Quảng để lại Trần Cảnh dẫn năm ngàn kỵ binh giúp Tống Chính Bổn xử lý tù binh vật tư hậu sự, bản thân hắn thì dẫn một vạn năm ngàn kỵ binh nhanh như điện chớp hướng phía huyện Sở Khâu chạy đi.

Huyện Sở Khâu mới là nơi Bùi Hành Quảng khát vọng, ở nơi đó, bọn họ sẽ quyết nhất tử chiến với chủ lực quân Ngoã Cương.

***

Đan Hùng Tín dẫn sáu vạn đại quân đánh đến đại doanh Tùy quân ở huyện Sở Khâu, nhưng Tùy quân lại treo cao miễn chiến bài, không đối trận với quân Ngoã Cương. Trương Huyễn rất rõ sáu vạn dụng ý thật sự quân Ngoã Cương đánh tới, chẳng qua là muốn tiêu hao binh lực quân đội của mình, yểm hộ quân Ngoã Cương rút lui hướng nam, Trương Huyễn hắn sẽ mắc cái bẫy này sao?

Đại doanh Tùy quân là một tòa đại doanh kiểu ván tường, giống như một tòa thành trì diện tích mấy ngàn mẫu, doanh trướng trung gian bị tường doanh cao ba trượng bao vây, trên ván tường đại kỳ phấp phới, đứng đầy binh sĩ Tùy quân tay cầm cung tên.

Trương Huyễn đứng ở trước cổng lớn tường doanh địa, nhìn chăm chú vào binh sĩ quân Ngoã Cương đông nghìn nghịt mênh mông ngoài mấy trăm bước. Quân Ngoã Cương cũng không mang theo quân nhu như doanh trướng, đội ngũ tuy khổng lồ, khí thế hùng hồn, nhưng đây chỉ là hiệu quả do nhân số đông đúc đắp ra, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện đội ngũ quân Ngoã Cương không chỉnh tề, phục sức loang lổ, các loại binh khí hỗn loạn, thậm chí trong đội chính còn có thể nhìn thấy cuốc, đinh ba… các nông cụ.

Lúc này, Tô Định Phương có chút khó hiểu hỏi: “Đại soái, hay là quân Ngoã Cương là ở cố ý yếu thế, dụ chúng ta xuất chiến sao?”

Bên cạnh, La Sĩ Tín khẽ bĩu môi, “Tiểu Tô Nhi lại đang khoe khoang binh pháp của hắn, theo hắn thấy ai đang dùng kế sách, sau đó liền sợ hãi rụt rè không dám xuất chiến.”

Bình Luận (0)
Comment