Đan Hùng Tín cười khổ một tiếng, “Ta thật không biết nên nói ngươi như thế nào, nói ngươi nhiễu loạn lòng quân, nhưng tựa như lại không giống, nói ngươi vô tội, nhưng ngươi lại quả thật xúc phạm quân quy. Thôi, Đan Hùng Tín ta cũng trái quân quy một lần, ngươi đi đi!”
Tôn Trường Nhạc lại chưa động đậy. Đan Hùng Tín kỳ quái hỏi: “Ngươi còn muốn nói gì?”
“Tướng quân không cảm thấy Hác Hiếu Đức và Trần Trí Lược đã có lòng khác rồi sao?”
Đan Hùng Tín gật gật đầu nói: “Ta biết, ta cũng biết Hác Hiếu Đức năm trước đã bí mật tiến hành liên hệ với Lý Kiến Thành, nếu hắn thật muốn đi, ta cũng không muốn ngăn hắn.”
“Tướng quân, không chỉ có Hác Hiếu Đức và Lý Kiến Thành có liên hệ, hơn nữa Địch Hoằng cũng chuẩn bị bí mật đầu Đường.”
“Không có khả năng!”
Đan Hùng Tín cảm thấy không thể tưởng tượng. Lúc trước Địch Hoằng cùng Lý Kiến Thành thế như nước lửa, có thể nói chính là Địch Hoằng ép Lý Kiến Thành bỏ đi, Địch Hoằng đầu hàng người khác đều có khả năng, chỉ không có khả năng đầu hàng Đường triều.
Tôn Trường Nhạc thở dài nói: “Ty chức không phải nói chuyện giật gân, là chính mồm Địch Hoằng nói cho ty chức, hắn muốn kéo ty chức đi qua.”
“Hắn nói như thế nào?” Ánh mắt Đan Hùng Tín trở nên ác liệt hẳn lên, trong lòng hắn có một loại cảm giác đại sự không ổn.
“Địch Hoằng nói Cao Tuệ làm người trung gian, do Cao Tuệ phụ trách giật dây bắc cầu, hơn nữa Địch Hoằng còn nói Lý Kiến Thành đã hoàn toàn tha thứ hắn, chỉ cần hắn đem quân Ngoã Cương mang đi Đại Đường, Lý Kiến Thành sẽ phong Địch Hoằng hắn làm huyện công, bao gồm bọn người Hác Hiếu Đức, Vương Bạc, Trương Đồng Nhân đã bị Địch Hoằng xúi giục. Địch Hoằng hai lần tìm tới ty chức, nhưng ty chức đều chưa đáp ứng hắn, chỉ cam đoan không bán đứng hắn.”
“Khổ!”
Đan Hùng Tín gấp đến độ liên tục dậm chân. Địch Nhượng nhất định là để Địch Hoằng đi quận Nhữ Nam, đây không phải xong đời rồi sao?
Đan Hùng Tín muốn viết thư cho Địch Nhượng, nhưng lại cảm thấy đã không còn kịp, ngay tại lúc hắn nôn nóng bất an, ngoài lều bỗng truyền đến tiếng chạy, ngay sau đó một binh sĩ gấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm tướng quân, Hác tướng quân cùng Trần tướng quân mang theo quân đội của mình rời khỏi rừng cây đi hướng nam rồi.”
Đan Hùng Tín như trúng định thân thuật, đứng sững sờ, giống như một con tò te, sau một lúc lâu hắn thở dài một tiếng, “Thôi, kệ bọn hắn đi đi!”
Tuy Đan Hùng Tín không để bụng Hác Hiếu Đức cùng Trần Trí Lược rời đi, nhưng đối với tướng sĩ Ngõa Cương khác trong rừng cây mà nói, tin tức này như đổ thêm dầu vào lửa, toàn bộ tướng sĩ quân Ngoã Cương đều sôi trào. Tuy Đan Hùng Tín luôn nói cho đại tướng khác, hai người Hác Hiếu Đức và Trần Trí Lược là phụng mệnh đi nghênh chiến kỵ binh Tùy quân, nhưng đã không còn ai tin tưởng.
Hác Hiếu Đức trước khi đi để lại một phong thư đã sớm truyền khắp toàn quân, Địch Nhượng đã dẫn quân rút lui hướng nam, mang đi toàn bộ tài phú với lương thực, Đan Hùng Tín là mang mọi người chịu chết, mục đích là vì yểm hộ Địch Nhượng đi về phương nam. Hác Hiếu Đức và Trần Trí Lược kêu gọi mọi người đều tự chạy trốn, Hác Hiếu Đức hiển nhiên cũng không muốn buông tha Đan Hùng Tín, hắn từ sau lưng hung hăng đâm Đan Hùng Tín một đao.
Hác Hiếu Đức với Trần Trí Lược ở trong quân Ngoã Cương uy vọng cực cao, lời bọn họ nói tạo thành lòng quân hỗn loạn nghiêm trọng, sĩ khí hạ thấp, sự sợ hãi cực lớn đối với tử vong thúc đẩy ba vạn binh sĩ tạp liệt quân bắt đầu đào vong quy mô lớn. Đan Hùng Tín dẫn ba trăm giáo đao thủ tuần tra các doanh, bọn họ liên tục giết mấy chục người, đem đầu truyền khắp toàn quân, nhưng vẫn không thể dừng làn sóng các binh sĩ đào vong càng ngày càng nghiêm trọng.
Đan Hùng Tín bất đắc dĩ, hắn chỉ đành khống chế gắt gao một vạn quân đội của mình, ba vạn tạp liệt quân còn lại mặc kệ rời đi hoặc là lưu lại.
Đến lúc trời sáng, ba vạn tạp liệt quân đã đào vong gần hết. Đan Hùng Tín dẫn binh sĩ ở trong rừng cây tuần tra, chỉ thấy trong rừng cây đầy đất đều là khôi giáp rách nát cùng binh khí thấp kém vứt bỏ, nhưng lương khô lại một hạt cũng không lưu lại, trong lòng Đan Hùng Tín thê lương vô hạn. Lúc này, mấy binh sĩ áp giải một binh sĩ đào vong tới.
“Tướng quân, người này cũng là đào binh, quanh quẩn ở ngoài bìa rừng, bị chúng ta bắt được.”
Đan Hùng Tín thấy đào binh này nhiều nhất mười ba mười bốn tuổi, dáng người non nớt, còn là thiếu niên, liền khoát tay ra lệnh: “Thả hắn ra!”
Các binh sĩ buông thiếu niên ra, Đan Hùng Tín ngồi xổm xuống hỏi: “Ngươi vì sao không trốn đi, lại trở lại?”
Thiếu niên quỳ dưới đất nơm nớp lo sợ nói: “Nhà ta ở Đông quận, ta quên cầm túi lương thực, trở về... Muốn lấy túi lương thực.”
Đan Hùng Tín thở dài, lấy ra hai túi lương thực đặt lên đầu vai hắn, “Đi đi! Về nhà chiếu cố cha mẹ, đừng ra ngoài nữa.”
Thiếu niên dập đầu lạy ba cái, đứng dậy chạy vội đi. Lúc này, một binh sĩ tiến lên bẩm báo: “Tướng quân, ngoài rừng có một thư sinh tới, nói là sứ giả của Tề vương, tới gặp tướng quân!”
Sứ giả của Trương Huyễn đến ở trong dự kiến của Đan Hùng Tín. Hắn gật gật đầu, “Mời y đến lều hành quân gặp ta!”
Đan Hùng Tín trở lại lều hành quân, Tôn Trường Nhạc tiến lên thấp giọng nói: “Tướng quân, thám tử bên ngoài truyền đến tin tức, bảy vạn Tùy quân xuất hiện ngoài mười dặm phía bắc chúng ta, dựng vương kỳ của Trương Huyễn.”
“Ta biết! Bọn họ đang chờ chúng ta nội chiến.”
Đan Hùng Tín đi vào đại trướng, giờ khắc này trong lòng hắn ngược lại bình tĩnh trở lại, cùng lắm thì chết thôi, có gì phải sợ?
Không bao lâu, một văn sĩ trẻ tuổi dáng người khôi ngô được binh sĩ dẫn vào doanh trướng, khom người thi lễ, “Lô Hàm tham quân tòng sự dưới trướng Tề vương tham kiến Ngụy tướng quân.”
Đan Hùng Tín ngồi xuống, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào hắn, “Trương Huyễn bảo ngươi tới làm cái gì?”
Lô Hàm bất mãn nói: “Tề vương điện hạ bảo ta tới gặp Đan tướng quân, đối với tướng quân còn có tôn trọng, tướng quân vì sao phải gọi thẳng tên Tề vương?”
Đan Hùng Tín áy náy cười cười, “Ta cũng không phải cố ý không tôn trọng hắn, thật sự là quen rồi, được rồi! Tề vương có chuyện gì?”
“Tề vương điện hạ bảo ta chuyển lời Đan tướng quân, Địch Hoằng muốn đầu nhập Lý Đường, bị kỵ binh của chúng ta đuổi kịp tiêu diệt rồi, đầu của cha con hai người bọn họ đã đưa đến huyện Sở Khâu, nếu tướng quân muốn nhìn một cái, chúng ta có thể đưa tới.”
Nếu nói Địch Hoằng là đi quận Nhữ Nam lập căn cơ bị giết giữa đường, Đan Hùng Tín có lẽ còn có chút tiếc hận, nhưng đã biết Địch Hoằng đã đầu hàng Lý Đường, hắn không có hứng thú đối với Địch Hoằng nữa.
Đan Hùng Tín nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, vội vàng hỏi: “Kỵ binh của các ngươi đã trở lại sao?”
Lô Hàm gật gật đầu, “Lúc này hẳn là đang truy kích Hác Hiếu Đức cùng Trần Trí Lược, Tề vương bày ra thiên la địa võng, sao có thể cho bọn hắn đào tẩu?”
Đan Hùng Tín nhịn không được muốn cười to vài tiếng, quả nhiên là báo ứng tới cũng nhanh, Hác Hiếu Đức từ sau lưng đâm mình một đao, chính hắn cũng không có kết quả tốt.