“Vậy Tề vương điện hạ là có ý tứ gì, bảo ta đầu hàng sao?”
Lô Hàm lấy ra một phong thư, đưa cho Đan Hùng Tín, “Đây là thư Tề vương điện hạ tự tay viết cho tướng quân, mời Đan tướng quân xem qua.”
Đan Hùng Tín đọc thư. Trương Huyễn ở trong thư than tiếc Trung Nguyên ngàn dặm hoang vu, dân chúng lầm than, hy vọng Đan Hùng Tín có thể đầu hàng Đại Tùy, góp sức cho dân chúng Trung Nguyên, Trương Huyễn ở trong thư hứa cho hắn chức thái thú Đông quận, nếu không muốn làm quan cũng có thể về quê, hy vọng hắn có thể hưởng ứng đề nghị của mình, không để tai nạn binh đao đồ thán lê dân Trung Nguyên nữa.
Đan Hùng Tín thực sự có chút động lòng. Đảm nhiệm thái thú Đông quận, Trương Huyễn thế mà lại tín nhiệm hắn như thế, đem Đông quận chỗ trại Ngõa Cương cho hắn thống trị.
Trương Huyễn cho Đan Hùng Tín một ngày thời gian cân nhắc, đồng thời bảy vạn đại quân bao vây rừng cây Đan Hùng Tín đóng quân, vừa đấm vừa xoa, bức bách Đan Hùng Tín đầu hàng.
Lúc này, Trương Huyễn nhận được thư khẩn Bùi Hành Quảng phát đến, kỵ binh Tùy quân ở huyện Khảo Thành đuổi kịp quân đội của Hác Hiếu Đức với Trần Trí Lược, hai bên xảy ra kịch chiến, Hác Hiếu Đức dẫn mấy trăm người phá vây chạy đi huyện Trần Lưu, Trần Trí Lược chết trận ở trong loạn quân, hai vạn quân đội đầu hàng vô số kể, kỵ binh cũng bất hạnh chết trận hơn một ngàn người, trước mắt đại quân đang áp giải tù binh đến huyện Sở Khâu.
Trương Huyễn lập tức sai người đem tin tức này nói cho Đan Hùng Tín còn đang cân nhắc.
Trong lòng Đan Hùng Tín rất mâu thuẫn, một mặt hắn muốn tiếp nhận điều kiện của Trương Huyễn, đảm nhiệm thái thú Đông quận, mà một mặt khác hắn không muốn gánh tội danh phản bội Địch Nhượng, Đan Hùng Tín đương nhiên biết quân Ngoã Cương đại thế đã mất, đã không thể cứu lại, diệt vong ngay tại trước mắt.
Trong lều hành quân, trong lòng Đan Hùng Tín rất lo âu, chắp tay sau lưng đi qua đi lại trong lều. Lúc này, Đan Hùng Tín như có chút cảm giác, quay đầu, lại thấy Tôn Trường Nhạc không biết xuất hiện ở cửa lều khi nào.
“Tôn tướng quân, có chuyện gì sao?”
“Khởi bẩm tướng quân, Trần Trí Lược đã chết, Hác Hiếu Đức đào tẩu chẳng biết đi đâu.”
“Ta đã biết, ngươi không cần nói nữa.”
Trầm mặc một lát, Tôn Trường Nhạc nói: “Tướng quân, ty chức muốn đầu hàng Tề vương.”
“Ngươi đây là...” Đan Hùng Tín ngạc nhiên nhìn hắn.
Tôn Trường Nhạc bình tĩnh nói: “Tề vương sớm có thể dễ dàng đánh bại chúng ta, nhưng hắn chậm chạp chưa động thủ, mà là nhiều lần khuyên tướng quân đầu hàng, hắn không phải vì tướng quân, mà là vì binh sĩ Ngõa Cương chúng ta, chính như hắn trong thư nói cho tướng quân, Trung Nguyên sinh linh đồ thán, không thể để dân chúng gặp tai nạn binh đao nữa, đây là Tề vương tấm lòng đế vương bao dung thiên hạ, minh chủ như thế, ta sao có thể không đi góp sức cho hắn!”
Nói đến đây, Tôn Trường Nhạc quì một gối ôm quyền nói: “Tướng quân đối đãi ta ân trọng như núi, ta hy vọng tướng quân cũng có thể làm ra lựa chọn sáng suốt, đừng mê muội không tỉnh ngộ nữa.”
Đan Hùng Tín thở dài một tiếng thật dài, “Quân Ngoã Cương chúng ta tạo thành tai nạn sâu nặng cho dân chúng Trung Nguyên, thôi, bỏ đi vinh nhục cá nhân, chúng ta cùng đi chuộc lỗi!”
Đan Hùng Tín rốt cuộc hạ quyết tâm, hắn phái người đem trưởng sử Bỉnh Nguyên Chân mời đến, nói với y: “Thỉnh cầu tiên sinh thay ta đi sứ Tùy doanh, nói cho Tề vương ta chỉ có một điều kiện, khẩn cầu hắn lúc phá Tống Thành, tha cho Địch công một mạng.”
Bỉnh Nguyên Chân gật gật đầu thở dài: “Tướng quân chính là người trung nghĩa, yên tâm đi! Ta nhất định sẽ thuyết phục Tề vương đáp ứng điều kiện của tướng quân.”
Đan Hùng Tín lại nói với Tôn Trường Nhạc: “Tôn tướng quân đi cùng tiên sinh.”
“Tạ tướng quân thành toàn!”
~~~~
Trước đại trận Tùy quân, có binh sĩ bẩm báo: “Bỉnh Nguyên Chân và Tôn Trường Nhạc đến cầu kiến đại soái!”
Trương Huyễn hướng Phòng Huyền Linh khẽ cười nói: “Xem ra Đan Hùng Tín còn muốn đưa ra một chút điều kiện.”
“Điện hạ không ngại nghe một chút, Đan Hùng Tín là người biết chừng mực, sẽ không khiến điện hạ khó xử.”
“Mời bọn họ đi lên!” Trương Huyễn lập tức hạ lệnh.
Lúc này, La Sĩ Tín chần chờ một chút, thật cẩn thận nói: “Đại soái, nếu Tôn Trường Nhạc là tới đầu hàng, có thể đem hắn cắt làm thuộc cấp của ty chức không?”
Trương Huyễn liếc hắn, “Ngươi muốn báo thù một đao sao?”
“Không phải, ty chức chỉ là cảm kích hắn tha ta một mạng.”
“Xem ra ngươi cũng không hồ đồ, biết người khác là tha ngươi một mạng.”
Trương Huyễn cười nói: “Nếu bản thân hắn đồng ý, có thể đi theo ngươi.”
Không bao lâu, mấy binh sĩ đem Bỉnh Nguyên Chân và Tôn Trường Nhạc dẫn đến trước mặt Trương Huyễn. Bỉnh Nguyên Chân dáng người cao gầy khom người thi lễ, “Tham kiến Tề vương điện hạ!”
“Bỉnh tiên sinh không cần đa lễ, là Đan tướng quân mời tiên sinh tới chuyển lời phải không?”
“Đúng vậy!”
Bỉnh Nguyên Chân châm chước lời nói một phen, thật cẩn thận nói: “Đan tướng quân rất muốn quy hàng điện hạ, dốc một phần sức cho dân chúng Trung Nguyên, nhưng hắn nhớ ơn tri ngộ của Địch công, chỉ khẩn cầu điện hạ nếu bắt được Địch công, có thể tha cho y một mạng.”
Trương Huyễn cười gật gật đầu, “Yêu cầu này không tính là cao, ta có thể đáp ứng.”
Bỉnh Nguyên Chân vui mừng quá đỗi, “Vậy tiểu nhân lập tức đi trả lời Đan tướng quân.”
“Vậy bản thân Bỉnh tiên sinh quyết định thế nào?” Trương Huyễn khẽ cười hỏi.
Bỉnh Nguyên Chân sửng sốt một chút, hắn chợt tiến lên quỳ xuống, kích động nói: “Nếu điện hạ không chê Bỉnh Nguyên Chân học thức nông cạn, kiến thức thô lậu, Nguyên Chân nguyện cống hiến vì Tề vương điện hạ!”
Trương Huyễn đương nhiên biết Bỉnh Nguyên Chân là nhân vật cấp mưu sĩ của quân Ngoã Cương, cực có mưu lược, chỉ là bị Địch Hoằng và Vương Nho Tín xa lánh, cuối cùng chỉ đành theo Đan Hùng Tín. Trương Huyễn xoay người xuống ngựa, đem hắn nâng dậy, cười nói: “Tiên sinh tạm thời ở lại trong quân làm phụ tá của ta đi!”
“Đa tạ điện hạ hậu đãi!”
Lúc này, Tôn Trường Nhạc tiến lên quì một gối, “Tôn Trường Nhạc cảm nhân đức điện hạ, nguyện góp sức khuyển mã vì điện hạ, mong điện hạ thu nhận sử dụng!”
Trương Huyễn vội vàng đem hắn cũng nâng dậy, khen nói: “Tôn tướng quân võ nghệ siêu quần, có thể được Tôn tướng quân như thế hổ tướng, Trương Huyễn bằng thêm nhất cánh cũng!”
Trương Huyễn lập tức phong Bỉnh Nguyên Chân làm phụ tá tham quân, giúp đỡ Đỗ Như Hối cai quản văn thư trong quân, lại phong Tôn Trường Nhạc làm Hổ nha lang tướng, theo tướng quân La Sĩ Tín, hai người mừng rỡ, cùng nhau khom người tạ ơn.
Tuy Tôn Trường Nhạc có chút thấp thỏm, nhưng La Sĩ Tín đối đãi hắn rất phúc hậu, không nhớ thù cũ chút nào, lòng bất an của Tôn Trường Nhạc dần dần biến mất, từ đó về sau khăng khăng một mực theo La Sĩ Tín, trở thành phụ tá đắc lực của La Sĩ Tín.
Buổi chiều cùng ngày, Đan Hùng Tín dẫn một vạn quân đội chính thức đầu hàng Trương Huyễn, cũng tiếp nhận ấn thụ của Trương Huyễn, đảm nhiệm thái thú Đông quận, gia phong ngân thanh Quang Lộc đại phu, Đan Hùng Tín từ đây bỏ võ theo văn, trở thành quan phụ mẫu của Đông quận.