Vào đêm, ở trên đường cái phía nam Tống Thành, một đội kỵ binh hộ vệ một văn sĩ hướng Tống Thành vội vàng chạy tới, không bao lâu, đội kỵ binh đến dưới thành, trên thành có binh sĩ hô to: “Là người nào?”
Kỵ binh cầm đầu tiến lên cao giọng nói: “Chúng ta là từ quận Nam Dương tới, có việc gấp cầu kiến Địch công!”
Nói xong, thủ lĩnh kỵ binh đem một phong thư bắn lên thành, có binh sĩ nhặt được thư, vội chạy về phía trong thành. Không bao lâu, cửa thành chậm rãi mở ra, một tướng lĩnh Ngõa Cương tiến lên thi lễ nói: “Tại hạ Tiếu Bình Minh, thị vệ lang tướng của Địch công, mời các vị đi theo ta!”
Một đội kỵ binh theo lang tướng Tiếu Bình Minh hướng trong thành chạy đi, cửa thành lại lần nữa đóng lại.
Tuy dưới màn đêm huyện Tống Thành tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế, huyện Tống Thành đã thần hồn nát thần tính, lòng người hoảng sợ. Tin tức Địch Hoằng bị kỵ binh Tùy quân tiêu diệt theo vài tên binh sĩ trốn về truyền khắp toàn thành, mà một tin tức khác cũng nhanh chóng truyền bá ở trong thành, sáu vạn đại quân của Đan Hùng Tín đã toàn quân bị diệt ở huyện Sở Khâu, Đan Hùng Tín bất hạnh chết trận.
Tuy một tin tức sau là truyền láo, nhưng vẫn mang đến ảnh hưởng nhất định cho sĩ khí quân Ngoã Cương, Đan Hùng Tín là quân hồn của tướng sĩ quân Ngoã Cương, gần với thủ lĩnh Địch Nhượng, vận mệnh hắn ảnh hưởng nội tâm mỗi một tướng sĩ quân Ngoã Cương.
Áp lực của Địch Nhượng cũng lớn như núi, huynh trưởng cùng cháu chết làm hắn vạn phần oán giận, tuy hắn cũng không biết Địch Hoằng đã bí mật đầu hàng Đường triều, nhưng Địch Hoằng chết khiến hắn đoạn tuyệt đường lui, dời đi quận Nhữ Nam trở thành bọt nước, đồng thời lại làm hắn sợ hãi mà mê man, hắn không biết mình cuối cùng sẽ là kết cục thế nào.
Địch Nhượng đã đi vào giấc ngủ, nhưng chỗ cửa thành đưa tới một phong thư khiến hắn hoàn toàn không còn ý mệt mỏi, hắn như thế nào cũng không thể ngờ được Đại Đường Lý Uyên lại phái Công bộ thượng thư Độc Cô Hoài Ân tìm đến hắn, điều này làm hắn trong tuyệt vọng lại thấy được một tia sáng.
Địch Nhượng khoanh tay đi qua đi lại trên đại sảnh, Độc Cô Hoài Ân đến làm nhớ tới một chuyện cũ, lúc trước phủ Võ Xuyên lấy quý tộc Quan Lũng làm bối cảnh cùng Bột Hải hội lấy bề tôi sót lại của Bắc Tề làm đại biểu đồng thời mượn sức hắn, hắn cuối cùng lựa chọn phủ Võ Xuyên, phủ Võ Xuyên phái tới sứ giả đầu tiên chính là Độc Cô Hoài Ân, sau đó Lý Mật lên Ngõa Cương, rất nhanh hắn liền biết Lý Mật này thân phận chân thật lại là trưởng tử Lý Kiến Thành của Lý Uyên, thẳng đến cuối cùng, một núi không chứa hai hổ, hắn mới chia nhà với Lý Kiến Thành, lễ tiễn Lý Kiến Thành bắc thượng quận Hà Nội.
Địch Nhượng lúc này mới nhớ tới một chuyện, mình hình như vẫn là thành viên phủ Võ Xuyên, chưa rời khỏi phủ Võ Xuyên, chẳng lẽ là Độc Cô gia và Đậu gia niệm tới tình xưa, khuyên Lý Uyên cho mình một đường ra nữa sao?
Địch Nhượng đang lúc miên man suy nghĩ, một binh sĩ ở dưới sảnh bẩm báo: “Khởi bẩm đại vương, khách tới từ Trường An đã đến, chờ ở ngoài sân.”
“Mau mau mời vào!”
Địch Nhượng vội vàng đi xuống dưới sảnh, chỉ thấy Độc Cô Hoài Ân mặc một thân khôi giáp kỵ binh bước nhanh vào sân, cười to nói: “Địch công, nhiều năm không gặp rồi!”
Độc Cô Hoài Ân khoảng bốn mươi tuổi, là biểu đệ của thiên tử Lý Uyên, vừa mới đảm nhiệm Công bộ thượng thư, hăng hái, khí tràng cực cao, vừa vào cửa đã lên tiếng trước.
Địch Nhượng vội vàng hành lễ, “Địch Nhượng đã ở bước đường cùng, nhưng Độc Cô tướng quân lại là mặt trời mọc lên ở phương đông, làm người ta không khỏi thổn thức!”
Độc Cô Hoài Ân khoát tay, “Nói gì vậy, Địch công danh chấn thiên hạ, vô số người ngưỡng mộ, còn sợ không đường nào để đi sao! Ta hôm nay chính là tới chỉ đường cho Địch công.”
Địch Nhượng mừng rỡ, hắn cần lời này của Độc Cô Hoài Ân. Lúc này, hắn thấy sau lưng Độc Cô Hoài Ân còn một văn sĩ trung niên đi theo, vừa mới bắt đầu hắn tưởng là tùy tùng của Độc Cô Hoài Ân, nhưng rất nhanh liền phát hiện không phải, hẳn là một quan viên Đường triều.
Hắn thấy Độc Cô Hoài Ân tựa như không có ý tứ giới thiệu, liền cười hỏi: “Vị này là —— “
Độc Cô Hoài Ân liếc nam tử trung niên phía sau, sắc mặt lập tức lạnh đi, không chút nào che dấu địch ý trong mắt. Hắn thản nhiên nói: “Vị này là Võ đô đốc, Kinh Châu đô đốc.” Hắn đặc biệt đem bốn chữ ‘Kinh Châu đô đốc’ cắn rất nặng.
Địch Nhượng ngẩn ra, Kinh Châu còn chưa về Đường, sao có thể có Kinh Châu đô đốc?
Nam tử trung niên khẽ mỉm cười tự giới thiệu, “Tại hạ Vũ Sĩ Hoạch, đương nhiệm tư mã trong quân của Tần vương.”
Địch Nhượng giật mình, thì ra hắn là Vũ Sĩ Hoạch, đã sớm nghe đại danh hắn, hắn ở phía trước cười nói: “Mời hai vị ngồi ở sảnh!”
***
Lý Uyên tiến vào Trường An hầu, vốn đáp ứng đem Công bộ thượng thư phong cho Độc Cô gia tộc, nhưng cuối cùng lại phong cho Vũ Sĩ Hoạch, khiến Độc Cô gia tộc rất bất mãn, tự nhiên có địch ý đối với Vũ Sĩ Hoạch, cho rằng là hắn cướp đi vị trí thượng thư của Độc Cô gia tộc.
Lần này Vũ Sĩ Hoạch đổi sang làm Kinh Châu đô đốc, Lý Uyên liền đem chức Công bộ thượng thư phong cho Độc Cô Hoài Ân, tuy hành động này thoáng giảm bớt sự bất mãn của Độc Cô gia tộc đối với Lý Uyên, nhưng không cách nào tiêu trừ địch ý của bọn họ đối với Vũ Sĩ Hoạch, tựa như một thiếu nữ mỹ mạo băng thanh ngọc khiết bị Vũ Sĩ Hoạch đoạt trước, khai quốc Công bộ thượng thư vốn thuộc về Độc Cô gia tộc đã bị Vũ Sĩ Hoạch chết tiệt này làm bẩn.
Địch Nhượng không thể biết ân oán của Độc Cô gia tộc cùng Vũ Sĩ Hoạch, hắn còn tưởng bọn họ là thuộc phe phái khác nhau, nghe nói Trường An phái thái tử và phái Tần vương đã lộ ra manh mối.
Ba người đi lên đại sảnh, Địch Nhượng lại hướng bọn họ giới thiệu quân sư Phòng Huyền Tảo. Bốn người chia chủ khách ngồi xuống, Vũ Sĩ Hoạch ngồi ở mé dưới không nói một lời, một mình Độc Cô Hoài Ân chiếm cứ khí tràng.
Độc Cô Hoài Ân cười nói: “Ta trước chuyển đạt thái tử điện hạ ân cần thăm hỏi đối với Địch công, hắn rất nhớ Ngõa Cương, cũng rất cảm kích Địch công ở Ngõa Cương hậu đãi đối với hắn.”
Địch Nhượng thực sự có chút xấu hổ, lúc trước là hắn đem Lý Kiến Thành đuổi đi, mới là việc xảy ra hai năm trước, một màn đó còn rõ ràng trong mắt. Địch Nhượng hổ thẹn nói: “Lúc trước Ngõa Cương phân liệt cũng là bất đắc dĩ, cá nhân ta là hy vọng Kiến Thành lưu lại, chỉ là...”
Độc Cô Hoài Ân vội vàng cười nói: “Địch công tuyệt đối đừng hiểu lầm, thái tử điện hạ không có nửa điểm ý tứ trách cứ Địch công, hắn nói lúc trước chính là Địch công không nói, hắn cũng muốn đi rồi, ở quận Hà Nội thành lập căn cơ đã lửa sém lông mày, hắn rất cảm kích Địch công cho hắn quân đội và lương thảo, hơn nữa thiên tử cũng rất cảm kích Địch công.”
Địch Nhượng có chút ngẩn người, Lý Uyên cảm kích mình cái gì?