Độc Cô Hoài Ân lấy ra một phong thư, hai tay trình cho Địch Nhượng, đây là thư thiên tử tự tay viết cho Địch công, là thư tín tư nhân. Năm đó Địch Nhượng đối với thân phận thái tử kín miệng như hũ nút, không chỉ bảo vệ thái tử, cũng bảo vệ cả nhà thiên tử, bọn họ đối với Địch công vẫn ôm lòng cảm kích.
Địch Nhượng giờ mới rõ, thì ra là vì chuyện này, nhưng hắn quả thật kín miệng như hũ nút, lúc trước Bột Hải hội đã có sự hoài nghi đối với thân phận Lý Kiến Thành, Cao Tuệ liền mượn dùng Địch Hoằng để nhiều phen thử mình, nhưng hắn lại từ đầu tới cuối không lộ ra chút nào, ngẫm lại xem, nếu Bột Hải hội đã biết thân phận chân thật của Lý Mật là Lý Kiến Thành, hậu quả sẽ nghiêm trọng bao nhiêu.
Nghĩ đến đây, trong lòng Địch Nhượng cũng có chút đắc ý hẳn lên, mình quả thật có công với Lý gia.
Hắn mở ra thư của Lý Uyên, Lý Uyên ở trong thư rất khách khí, đầu tiên cảm kích hắn hậu đãi và bảo hộ trưởng tử Kiến Thành, cả nhà bọn họ khắc trong tâm khảm, mặt sau chuyển đề tài, Lý Uyên biết tình cảnh khó khăn của hắn hiện tại, phi thường muốn giúp hắn, hy vọng hắn đến Trường An làm quan, cũng hứa hẹn phong hắn làm Hoạt quốc công, đặc tiến, đại tướng quân, ở tín cuối cùng, là Lý Kiến Thành viết nói mấy câu, ý tứ không sai biệt lắm, hồi ức Ngõa Cương, hoài niệm tình cũ, hy vọng Địch Nhượng không quên Lý Nhị tướng quân còn ở Trường An.
Trong lòng Địch Nhượng cảm động vạn phần, không khỏi thổn thức. Hắn yên lặng thu hồi thư, trầm tư một lát nói với Độc Cô Hoài Ân: “Ý tốt của thánh quân Địch Nhượng sao có thể từ chối, chỉ là tới quá đột ngột, trong lòng có ngàn đầu vạn mối, đợi Địch Nhượng đêm nay cân nhắc, sáng mai cho Độc Cô thượng thư một câu trả lời rõ ràng.”
Độc Cô Hoài Ân thống khoái đáp ứng, “Được! Ta sáng mai chờ tin tức tốt của Địch công.”
Địch Nhượng phái tâm phúc đưa Độc Cô Hoài Ân và Vũ Sĩ Hoạch đi khách quý quán nghỉ ngơi, hắn xem đi xem lại thư của Lý Uyên, nghi hoặc nói với Phòng Huyền Tảo: “Ta thật sự không rõ, Lý Uyên bảo ta đầu hàng, nhưng ta đi Trường An như thế nào?”
Phòng Huyền Tảo khẽ cười nói: “Độc Cô Hoài Ân nói một đống lời đường hoàng, nhưng không có nửa điểm ý nghĩa thực tế, người thật sự hữu dụng là Vũ Sĩ Hoạch, Địch công nên hỏi hắn mới đúng.”
Địch Nhượng hung hăng vỗ đầu, “Ta thật hồ đồ, Vũ Sĩ Hoạch vừa rồi đã nói cho ta, hắn hiện tại là tư mã trong quân Tần vương, hiển nhiên chính là ám chỉ ta, ta thế mà chưa nghe ra.”
Địch Nhượng lại vội vàng phái thân binh đi bí mật mời Vũ Sĩ Hoạch trở về.
Đúng lúc này, một thân binh ở dưới sảnh bẩm báo, “Khởi bẩm đại vương, Vương tham quân có việc khẩn cấp cầu kiến!”
“Để hắn tiến vào!” Địch Nhượng có chút nghi hoặc, đã trễ thế này, Vương Bạc sẽ có chuyện gì?
Không bao lâu, Vương Bạc vội vàng đi vào đại sảnh, Vương Bạc sau khi binh bại ở quận Lang Gia liền đầu nhập quân Ngoã Cương, hắn và Địch Nhượng quan hệ cá nhân không tệ, Địch Nhượng cũng đối đãi hắn rất hậu, để hắn đảm nhiệm lục sự tham quân của quân Ngoã Cương, cũng chủ quản hậu cần lương thảo.
Vương Bạc vừa rồi được tâm phúc bẩm báo, sứ giả Đường triều bí mật đến bái phỏng Địch Nhượng, thực sự dọa hắn giật mình, hắn vội vàng tới gặp Địch Nhượng.
“Ty chức tham kiến Địch công, tham kiến quân sư!”
“Vương tham quân, có chuyện gì quan trọng sao?” Địch Nhượng cười hỏi.
Vương Bạc lấy ra một phong thư, đi thẳng vào vấn đề nói: “Đây là thư Lạc Dương Vương Thế Sung tự tay viết cho Địch công!”
Địch Nhượng ngẩn người, hắn trừng mắt nhìn Vương Bạc hỏi: “Ngươi đã đầu hàng Vương Thế Sung?”
“Tuyệt đối không có!”
Vương Bạc kiên quyết phủ nhận, giải thích: “Nếu ty chức đầu hàng hắn, sẽ không gọi thẳng tên hắn kiêng kị, ty chức sở dĩ có thư của Vương Thế Sung, là vì buổi sáng hôm nay, một thủ hạ cũ núi Trường Bạch ngày xưa tìm tới ty chức, hắn nhờ ta đem phong thư này chuyển cho Địch công. Trước đó, ty chức chưa bao giờ có liên hệ với Vương Thế Sung, ty chức từng câu là thực, nếu có nửa điểm phản bội Địch công, trời tru đất diệt!”
Vương Bạc thề độc, Địch Nhượng lúc này mới tin, cười nói: “Ta đã nói mà! Hiền đệ sao có thể là người tệ như thế, muốn đầu hàng ít nhất cũng nên chọn Trương Huyễn, sao có thể đầu hàng Vương Thế Sung?”
Vương Bạc có chút xấu hổ, vội vàng khom người nói: “Ty chức chỉ là đến đưa phong thư này, không quan hệ với Vương Thế Sung, ty chức cáo từ!”
Vương Bạc cáo từ vội vàng đi, Địch Nhượng nhìn bóng lưng hắn lạnh lùng hỏi: “Quân sư cảm thấy lời hắn nói là thật không?”
“Hẳn đại bộ phận là thật, có lẽ Vương Thế Sung hứa cho hắn cái gì, cho nên cá nhân hắn hy vọng Địch công đầu hàng Lạc Dương, nhưng người này là người thông minh, sẽ không để bản thân rơi vào tuyệt cảnh, Địch công không cần lo lắng hắn.”
Địch Nhượng gật gật đầu, ở thời khắc mấu chốt này, các loại thế lực đều nhảy ra, phía trước hắn còn nhận được một phong thư của Tiêu Tiển.
Địch Nhượng mở thư của Vương Thế Sung đọc một lần, Vương Thế Sung ở trong thư hứa cho hắn làm Tào vương, chỉ cần hắn chịu đầu hàng Lạc Dương, Vương Thế Sung đáp ứng đem Đông quận và quận Huỳnh Dương cắt cho hắn làm đất vương, quân đội cũng sẽ tiếp tục giao cho hắn thống soái, cũng cam đoan cung ứng quân lương cho hắn, điều kiện hậu đãi làm người ta trố mắt.
Địch Nhượng đem thư đưa cho Phòng Huyền Tảo, “Quân sư xem đi!”
Phòng Huyền Tảo tiếp nhận thư nhìn một lần, không lộ ra tình cảm hỏi: “Bản thân Địch công cảm giác thế nào?”
Địch Nhượng lắc đầu, “Chính hắn còn là Trịnh vương, dựa vào cái gì phong ta làm Tào vương?”
“Vấn đề này thật ra không lớn, hoàng thái đế là con rối của hắn, hắn muốn phong như thế nào thì phong như thế đó, hơn nữa nhắm chừng Vương Thế Sung rất nhanh sẽ soán vị, hắn mới dám chơi lớn như thế, nhưng Vương Thế Sung đồng ý có rất nhiều chỗ không đáng tin, ta khuyên Địch công vẫn là không cân nhắc thì hơn.”
“Nói nói xem, những chỗ nào không đáng tin?” Địch Nhượng lại có chút hứng thú.
“Đầu tiên là hắn phong vương không đáng tin, địa bàn của Vương Thế Sung chỉ là đất Hà Lạc, lại thích phong vương khắp nơi, hiện tại Lạc Dương còn có một đống vương, nếu Vương Thế Sung đăng cơ, ta nhắm chừng cái mũ vương gia nhất định sẽ bay đầy trời, cái Tào vương này của Địch công cũng sẽ không quá đáng giá.”
Địch Nhượng nhướng mày, “Quả thật như thế, hẳn hắn tựa như cũng rõ ràng một điểm này, cho nên đáp ứng cho ta địa bàn, hẳn là thuộc loại thực phong.”
“Đây là chỗ thứ hai không đáng tin!”
Phòng Huyền Tảo cười nói: “Đông quận ở trong tay Trương Huyễn, Vương Thế Sung dựa vào cái gì phong cho Địch công, ý tứ của hắn là để Địch công tự mình tấn công Đông quận. Tiếp theo là quận Huỳnh Dương, quận Huỳnh Dương là nơi trung tâm của Trịnh vương, Vương Thế Sung sẽ chỉ đem nó phong cho con, sao có thể cho người ngoài, huống hồ quận Huỳnh Dương hiện tại Trương Huyễn cũng chiếm lĩnh rồi, có thể đoạt lại hay không còn là một chuyện, từ hai cái đất phong này ty chức có thể thấy được thành ý của Vương Thế Sung đáng lo ngại.”