Sắc mặt Địch Nhượng nhất thời âm trầm xuống, hắn vừa muốn phát tác, lại thấy Phòng Huyền Tảo tựa như còn chưa nói xong, liền nhịn xuống lửa giận nói: “Tiên sinh tiếp tục nói, ta nghe.”
“Thứ ba chính là Vương Thế Sung không dám đắc tội Trương Huyễn, từ Vương Thế Sung và Trương Huyễn kết minh mà không chọn Lý Uyên, có thể thấy được Vương Thế Sung cần nhờ vả Trương Huyễn, thật ra hắn muốn chỉ là quân đội của Địch công mà thôi, nếu Trương Huyễn yêu cầu Vương Thế Sung đem Địch công giao ra, Vương Thế Sung đã ăn bồ đào, Địch công cảm thấy hắn sẽ không đem vỏ phun ra?”
Liên tục ba cái không đáng tin đem lớp vỏ ngoài dối trá của Vương Thế Sung lột sạch sẽ, Địch Nhượng nhất thời giận tím mặt, “Vương hồ nhi khinh người quá đáng!”
Địch Nhượng hận muốn xé thư của Vương Thế Sung, Phòng Huyền Tảo cuống quít ngăn lại, “Địch công đừng xé, thư này có thể giao cho Lý Uyên, tăng lên phân lượng của Địch công.”
Địch Nhượng tỉnh ngộ, nhịn không được cười lên ha ha, “Vương Thế Sung cũng không đáng hận, ít nhất hắn làm một tảng đá kê chân không tệ cho ta.”
Lúc này, binh sĩ ở dưới sảnh bẩm báo, “Đại vương, Vũ công mời về rồi!”
Địch Nhượng vội vã đi xuống sảnh, vừa lúc thấy Vũ Sĩ Hoạch vội vàng đi vào sân, Địch Nhượng liền hành lễ, “Vừa rồi chậm trễ Vũ tư mã, xin Vũ tư mã thứ lỗi!”
Vũ Sĩ Hoạch cười khoát tay, “Không sao, Địch công lại mời ta trở về, đủ thấy Địch công là người hiểu lí lẽ, chúng ta hảo hảo nói chuyện!”
“Mời Vũ tư mã!”
Ba người một lần nữa ngồi xuống, Vũ Sĩ Hoạch cười nói: “Ta khác với Độc Cô Hoài Ân, Độc Cô Hoài Ân là từ Trường An tới, mà ta là từ quận Nam Dương tới, phụng lệnh Tần vương thảo luận chi tiết hợp tác với Địch công.”
Địch Nhượng với Phòng Huyền Tảo nhìn nhau, hai người đều lộ ra vẻ kinh ngạc, thì ra Lý Thế Dân ở quận Nam Dương!
“Chẳng lẽ Đường quân cũng muốn tham dự trận chiến Trung Nguyên?”
Địch Nhượng rốt cuộc nhìn rõ đại thế Trung Nguyên, không chỉ có Trung Đô với Lạc Dương đánh vào Trung Nguyên, Trường An bên kia cũng không khoanh tay đứng nhìn đâu!
Vũ Sĩ Hoạch gật gật đầu, “Thánh thượng nhà ta chí ở thiên hạ, Dự Châu chính là Cửu Châu trọng đỉnh, sao có thể để bọn Trương Huyễn và Vương Thế Sung đánh cắp.”
Bên cạnh Phòng Huyền Tảo lại hỏi: “Tần vương quyết định tham dự trận chiến Trung Nguyên như thế nào?”
Đây là vấn đề mấu chốt nhất cũng là trung tâm nhất, Vũ Sĩ Hoạch cũng chưa vội vã trả lời, mà là khẽ cười nói: “Địch công đã làm ra quyết định rồi sao?”
Địch Nhượng trầm ngâm một lát, chậm rãi gật đầu, “Ta và Kiến Thành thái tử uyên nguyên cực sâu, thiên tử đã thành ý mời, Địch Nhượng ta sao có thể không theo. Ta đã quyết định quy hàng Đường triều, nguyện trở thành một thành viên quân Đường.”
Vũ Sĩ Hoạch mừng rỡ, lập tức nói: “Mời Địch công lấy ra bản đồ Trung Nguyên xem một chút!”
Địch Nhượng vội vàng sai thân binh lấy ra bản đồ, đem bản đồ trải ở trên bàn, Vũ Sĩ Hoạch tay cầm ngọn đèn, chỉ vào một đường Thượng Lạc nói: “Trước mắt Tần vương thống soái ba vạn đại quân từ quận Thượng Lạc nam hạ, trước mắt đã chiếm lĩnh quận Tích Dương, đang ở quận Nam Dương kịch chiến với quân đội của Chu Kiệt, mà quân đội Vương Thế Sung từ Lạc Dương xuống thì đóng quân ở huyện Nội Hương quận Dục Dương, do Vũ Văn Thành Đô thống soái. Căn cứ tình huống mới nhất, Vương Thế Sung cũng dẫn năm vạn đại quân đánh đến giữa quận Toánh Xuyên và quận Dục Dương, ở ngay nơi này!”
Vũ Sĩ Hoạch chỉ chỉ một điểm trên bản đồ, “Trước mắt đại quân Vương Thế Sung ở huyện Vũ Dương, tám vạn đại quân từ phía bắc tạo áp lực. Vương Thế Sung sở dĩ chậm chạp chưa xuất binh, là muốn lợi dụng áp lực Đường quân bức bách Chu Kiệt đầu hàng, một khi Chu Kiệt đầu hàng, Vương Thế Sung sẽ lập tức xuất kích đối với Đường quân, cho nên Tần vương điện hạ tạm thời thả lỏng áp lực đối với Chu Kiệt, rút quân về huyện Tích Dương, trước mắt ba nhà ở trạng thái giằng co, ngay tại lúc ta xuất phát, sứ giả của Vương Thế Sung đã tới đại doanh của Chu Kiệt.”
Vũ Sĩ Hoạch ít ỏi mấy lời đã đem tình thế nam bộ Trung Nguyên giảng thuật rất rõ ràng thấu triệt, cũng nói ra khốn cảnh trước mắt của Đường quân.
Địch Nhượng nhướng mày hỏi: “Đường quân sao chỉ có ba vạn, hẳn là xa xa không chỉ vậy mới đúng!”
“Ba vạn quân chỉ là vì đánh tan Chu Kiệt, Vương Thế Sung đã tham chiến, quân đội hậu viên của chúng ta rất nhanh sẽ đến, Khuất Đột Thông dẫn năm vạn quân đội từ Trường An nam hạ, trong hai ngày hẳn là đến quận Tích Dương, như vậy quân đội của chúng ta sẽ đạt tám vạn người, hoàn toàn có thể ứng đối Chu Kiệt cùng Vương Thế Sung liên thủ.”
Địch Nhượng trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Nói như vậy, ta cũng không phát huy được tác dụng gì.”
“Không! Không! Địch công hiểu lầm rồi.”
Vũ Sĩ Hoạch lấy ra một mũi lệnh tiễn vàng đặt lên bàn, “Đây là kim lệnh của Tần vương, Tần vương hy vọng Địch công có thể dẫn quân đột nhập quận Tương Quốc, chặt đứt tuyến cung cấp lương thực của Vương Thế Sung, như vậy Vương Thế Sung không thể không quay đầu đánh trả, chúng ta có thể một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiêu diệt Chu Kiệt, sau đó lập tức về cứu viện Địch công!”
Bên cạnh Phòng Huyền Tảo nói: “Tựa như Tần vương chưa cân nhắc Trương Huyễn, nếu hắn cũng gia nhập chiến cuộc, tình thế sẽ hoàn toàn khác.”
Vũ Sĩ Hoạch cười nói: “Tần vương điện hạ sao mà chưa cân nhắc Trương Huyễn? Chúng ta đã đàm phán ổn thỏa với Đỗ Phục Uy, Đường triều phong Đỗ Phục Uy làm Hoài vương, Giang Hoài đại đô đốc, Đỗ Phục Uy sẽ bắc thượng Từ Châu. Như vậy, Trương Huyễn sẽ không rảnh bận tâm chiến dịch tây bộ Trung Nguyên, ta trước khi xuất phát nhận được tình báo mới nhất, quân đội của Đỗ Phục Uy đã tiến vào Tiếu quận, Trung Nguyên miếng thịt béo này, Đỗ Phục Uy sao có thể không động lòng?”
Tuy là nói như vậy, nhưng Phòng Huyền Tảo vẫn cảm thấy Đỗ Phục Uy lựa chọn chưa chắc là sáng suốt, Trung Nguyên miếng thịt béo này không phải ai cũng có thể ăn, chỉ sợ thịt béo chưa ăn được, ngược lại sẽ bị đổ máu cắt thịt. Phòng Huyền Tảo trầm ngâm một phen, nói: “Chỉ sợ Đỗ Phục Uy quá yếu, không kiềm chế được Trương Huyễn.”
Vũ Sĩ Hoạch cười lên ha ha, “Địch công và Phòng quân sư cứ yên tâm, Tần vương điện hạ liệu sự như thần, hắn biết Trương Huyễn giảo hoạt, càng nguyện ý tọa sơn quan hổ đấu, để chúng ta cùng Vương Thế Sung lưỡng bại câu thương, nhưng ngại bởi hắn kết minh với Vương Thế Sung, hắn lại không tiện không ra tay, cho nên chúng ta sẽ tìm cho hắn một cái cớ, thuyết phục Đỗ Phục Uy bắc thượng. Chỉ cần Đỗ Phục Uy dẫn quân bắc thượng, Trương Huyễn sẽ có cái cớ không tham dự chiến dịch tây bộ Trung Nguyên, như thế nào? Hai vị yên tâm rồi chứ!”
Phòng Huyền Tảo nháy mắt cho Địch Nhượng, ý tứ là có thể tiếp nhận, tuy Địch Nhượng vẫn có chút do dự, nhưng hắn cũng biết, mình đã quyết định đầu hàng Đường triều thì không thể không mất một sợi lông, hắn phải có trả giá mới có thể đạt được địa vị nên có trong triều đình.
“Được rồi!”
Địch Nhượng rốt cuộc nhặt lên kim lệnh trên bàn, “Viện quân Trường An đã có thể tới trong hai ngày, vậy ta ngày mai sẽ dẫn quân đột nhập quận Tương Quốc.”