Lý Thế Dân chắp tay sau lưng đi vài bước nói: “Đường vận lương bị chặn, tám vạn đại quân của Vương Thế Sung sẽ không thể tiếp tục được nữa, Vương Thế Sung tất nhiên sẽ vồ ngược Địch Nhượng. Quân đội Lạc Dương chỉ có ba vạn, cần bảo vệ Lạc Dương không mất, cho nên quân đội phản công Địch Nhượng chỉ có thể là Vũ Văn Thành Đô hoặc bản thân Vương Thế Sung, từ biểu hiện lúc trước của quân đội Vương Thế Sung đến xem, ta cảm thấy khả năng do Vương Thế Sung tự mình dẫn quân vồ ngược Địch Nhượng lớn hơn một chút.”
Khuất Đột Thông cười hỏi: “Không biết quân đội Vương Thế Sung lúc trước biểu hiện như thế nào?”
“Ta dẫn quân kịch chiến với Chu Kiệt, quân đội của Vương Thế Sung lại khoanh tay đứng nhìn, cũng chưa nhân cơ hội đánh thọc sườn, thực sự khiến người ta cảm thấy kỳ quái.”
“Chẳng lẽ Vương Thế Sung là hy vọng điện hạ đấu đến lưỡng bại câu thương với Chu Kiệt rồi ra tay sao?” Khuất Đột Thông lại tiếp tục cười hỏi.
Lý Thế Dân trầm ngâm một lát nói: “Ta cảm thấy không giống, từ trước kia Vương Thế Sung vài lần yêu cầu Chu Kiệt đầu hàng đến xem, hắn càng giống đang ép bách Chu Kiệt hướng hắn đầu hàng.”
“Có hiệu quả sao?”
Lý Thế Dân gật gật đầu, “Dưới trướng Chu Kiệt có một phụ tá tên là Đoạn Thao, từ trước vài lần khuyên bảo Chu Kiệt đầu hàng Vương Thế Sung, kết quả chọc giận Chu Kiệt bị giam giữ lại, người này hai ngày trước được thả ra, còn đảm nhiệm mưu chủ của Chu Kiệt, bởi vậy có thể thấy được thái độ của Chu Kiệt đối với Vương Thế Sung đã có biến hóa vi diệu.”
Khuất Đột Thông nghĩ nghĩ nói: “Nói như vậy, chúng ta cần phải tiêu diệt quân đội của Chu Kiệt nhanh một chút, phòng ngừa hai quân liên hợp.”
“Ta cũng biết tình thế nguy cấp!”
Lý Thế Dân lo lắng nói: “Hiện tại mấu chốt là xem quân đội của Vương Thế Sung khi nào đi vồ ngược Địch Nhượng, khi đó sẽ là cơ hội của chúng ta tới.”
Đúng lúc này, ngoài cửa có binh sĩ bẩm báo, “Khởi bẩm điện hạ, quận Toánh Xuyên có tình báo khẩn cấp đưa tới!”
Mọi người nhìn nhau, hầu như đồng thời ý thức được tình báo bọn họ muốn có lẽ đã đến, Lý Thế Dân lập tức ra lệnh: “Bảo binh sĩ truyền tin tới gặp ta!”
Không bao lâu, một thám báo được dẫn vào phòng, thám báo quì một gối hành lễ, “Tham kiến Tần vương điện hạ!”
“Nói mau, quận Toánh Xuyên bên kia đã xảy ra chuyện gì?”
“Có hai tình báo, một cái là Trương Huyễn dẫn đại quân đánh về phía Từ Châu, nghe nói quân đội của Đỗ Phục Uy xâm nhập Từ Châu.”
Lý Thế Dân mừng rỡ, quả nhiên bị mình đoán trúng, Trương Huyễn không muốn giúp Vương Thế Sung, tìm được cớ liền đi về phía đông, hắn lại vội hỏi: “Vậy còn có một tình báo thì sao?”
“Còn có một tình báo là Vương Thế Sung dẫn năm vạn quân đánh vào quận Tương Quốc, nghe nói Địch Nhượng ở quận Tương Quốc cắt đứt đường vận lương của Vương Thế Sung.”
Lý Thế Dân mừng rỡ, liên tục vỗ trán nói: “Ông trời giúp ta!”
Lúc này, Khuất Đột Thông khẽ cười nói: “Ta có một kế, có thể đại phá Chu Kiệt, điện hạ muốn nghe hay không?”
Lý Thế Dân bảo binh sĩ báo tin đi xuống, vui vẻ nói: “Kế của Khuất Đột công tất nhiên tuyệt diệu, Thế Dân nguyện rửa tai lắng nghe!”
... .
Chu Kiệt là một mũi tàn bạo nhất trong các lộ chư hầu cuối đời Tùy, hắn có hơn mười vạn quân, khi khởi binh đốt giết đánh cướp ở vùng Kinh Tương và Nam Dương, nơi đi qua không có một ngọn cỏ, ở lúc thiếu quân lương thậm chí lấy thịt người làm thức ăn, là ma vương ăn thịt người có tiếng trong thiên hạ.
Trước đó, Vương Thế Sung từng vài lần phái người đi khuyên bảo Chu Kiệt đầu hàng, lại bị Chu Kiệt dứt khoát từ chối, mà lần này Đường quân đông chinh, Chu Kiệt cảm nhận được áp lực cực lớn, hắn cũng biết mình nghiệp chướng nặng nề, chỉ sợ trừ Vương Thế Sung, không có ai dám thu dùng mình nữa.
Nhưng trong tay Chu Kiệt còn có mười vạn quân đội, còn có hi vọng đánh bại Đường quân, bởi vậy Chu Kiệt cũng chậm chạp không tỏ thái độ đồng ý đầu hàng Vương Thế Sung hay không.
Chu Kiệt cao bảy thước, đầu to như cái đấu, đậm người, đặc biệt bụng cực lớn, da đặc biệt ngăm đen, có một bộ râu xồm rối, xa xa thoạt nhìn tựa như một tên Hắc Ma vương, diện mạo làm người ta sợ hãi.
Bản thân Chu Kiệt võ nghệ siêu quần, khỏe mạnh dũng mãnh, dùng một cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao nặng tám mươi cân, tự xưng Chu Thương tái thế, Chu Kiệt trên chiến trường tuy dũng mãnh, nhưng bản thân hắn lại là người hữu dũng vô mưu, càng không có bất cứ đầu óc chính trị gì, hắn đánh trận thích đại quân tràn lên, lấy nhiều bắt nạt ít, hắn cực kỳ thích loại khoái cảm đại quân áp thành này, hơn nữa sau khi thành phá đại quân giết vào thành đi huyết tẩy cả thành, càng khiến hắn hưng phấn phát cuồng.
Buổi sáng hôm nay, Chu Kiệt nhận được tin tức, Lý Thế Dân dẫn ba vạn quân đánh vào quận Nam Dương, đang hướng Nam Dương thành đánh tới. Chu Kiệt giận dữ, lập tức thét ra lệnh quân đội chuẩn bị nghênh chiến. Lúc này, mưu sĩ Đoạn Thao vội vàng tìm tới Chu Kiệt, “Đại vương, ty chức có một cái tình báo khẩn cấp.”
Chu Kiệt là người bảo thủ, hắn một lần nữa bắt đầu dùng Đoạn Thao làm mưu chủ, càng nhiều là vì hướng Vương Thế Sung tỏ thái độ, hắn có thể cân nhắc đầu hàng Vương Thế Sung, nhưng hắn cũng không thích người khác can thiệp quyết định của hắn.
Chu Kiệt vẻ mặt mất hứng hỏi: “Tin tức gì?”
“Ty chức nghe nói huyện Nam Hương giá lương thực tăng vọt, quân đội ở khắp nơi thu mua lương thực dân gian, ty chức hoài nghi rất có thể là lương thực của Đường quân cũng xảy ra vấn đề, bọn họ mới nóng lòng muốn quyết chiến với đại vương.”
“Cái này lại có ý nghĩa gì?” Chu Kiệt thanh âm thô lỗ, giọng cực lớn, nói chuyện với hắn cần dũng khí rất lớn mới được.
Trong lòng Đoạn Thao có chút khiếp đảm, nhưng hắn vẫn cố lấy dũng khí nói: “Nếu chúng ta đóng cửa thành không đánh, Đường quân không đủ lương thảo, tất nhiên sẽ bị ép lui binh về quận Thượng Lạc, đại vương có thể đuổi giết Đường quân, chiến một trận đánh tan.”
Chu Kiệt nghĩ nghĩ, chờ hai ngày không đánh cũng không có tổn thất, hắn liền dùng đầu ngón tay chọc mạnh vào ngực Đoạn Thao, lộ ra hàm răng trắng nhởn, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi nói không đúng, lão tử hấp ngươi!”
Đoạn Thao bị dọa run rẩy, ma vương ăn thịt người này không phải nói đùa.
Chu Kiệt lập tức hạ lệnh đóng cửa không đánh, Đường quân mỗi ngày phái đại tướng và binh sĩ đến dưới thành Nam Dương mắng to khiêu khích, ý đồ chọc giận Chu Kiệt xuất chiến, nhưng Chu Kiệt cũng nhìn ra tâm tình vội vàng khiêu chiến của Đường quân, trong lòng bắt đầu tin tưởng lời Đoạn Thao, hắn càng thêm kiên định đóng cửa không đánh.
Ba ngày sau, trời vừa sáng, binh sĩ đầu tường bỗng hô to lên, Đường quân thế mà đã rút lui. Có người vội vàng đến bẩm báo Chu Kiệt, Chu Kiệt vui mừng quá đỗi, tự mình dẫn quân ra khỏi thành xem xét đại doanh Đường quân.
Đường quân rút lui rất gấp gáp, ít nhất có ba phần mười doanh trướng chưa thu, nhưng lương thực lại không còn một hạt.
Lúc này, một binh sĩ chạy vội đến, trong tay cầm một cái bánh bột ngô nói với Chu Kiệt: “Đại vương, đây là ở trong lều nấu ăn của Đường quân tìm được.”