Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 942 - Chương 768: Một Khâu Mấu Chốt (1)

Chương 768: Một khâu mấu chốt (1)
Chương 768: Một khâu mấu chốt (1)

Chu Kiệt tiếp nhận bánh bột ngô chậm rãi bóp nát, chỉ có lượng cực ít bột lúa mạch, bên trong còn có rau dại và trấu, trong lòng hắn mừng thầm, Đường quân quả thực đã cạn lương thực, hắn vội vàng nói: “Lều nấu ăn ở nơi nào? Mang ta đi xem.”

Binh sĩ dẫn Chu Kiệt đi tới lều nấu ăn, trong lều phần lớn là xoong chảo chum vại không thể mang đi, bên trong trống không một vật. Lúc này, Chu Kiệt phát hiện góc có chút ẩm ướt, hắn lập tức ra lệnh: “Đào cho ta!”

Mấy binh sĩ đào bùn đất ra, bên trong là đồ ăn binh sĩ Đường quân ăn còn lại, Chu Kiệt nhặt đồ ăn lên nhìn kỹ, thế mà đều là rau dại cùng lá cây nấu chín, không có một chút nước mỡ, Chu Kiệt không hoài nghi nữa, Đường quân quả nhiên là cạn lương lui quân.

Chu Kiệt lập tức quyết đoán: “Tập kết đại quân, truy kích Đường quân cho ta!”

Mười vạn đại quân nhanh chóng tập kết, do Chu Kiệt dẫn dắt đánh vào quận Tích Dương, chỉ để lại năm ngàn người thủ thành Nam Dương, mười vạn đại quân dọc theo đường cái Đường quân chạy trốn phấn khởi tiến lên, trên đường thấy giáp da cùng đồ quân nhu Đường quân vứt bỏ, Chu Kiệt càng thêm khẳng định phán đoán của mình, tiêu diệt hết Đường quân ngay tại trước mắt.

“Đuổi theo cho ta! Bọn chúng chỉ có ba vạn quân, chúng ta mười vạn đại quân có thể một hơi tiêu diệt nó!”

Đường quân quăng mũ cởi giáp, dụ dỗ quân địch đuổi theo, đại quân của Chu Kiệt hưng phấn dị thường, một hơi đuổi theo ra hơn trăm dặm, đánh đến phụ cận huyện Đan Thủy, lại chưa thấy bóng dáng Đường quân.

Ngay lúc nghi hoặc, có binh sĩ đuổi theo Chu Kiệt bẩm báo: “Đại vương, một mũi Đường quân hơn vạn người đã đánh vào thành Nam Dương, Đoạn Thao mở thành đầu hàng, thành Nam Dương bị chiếm đóng!”

Chu Kiệt cả kinh biến sắc. Quận Nam Dương sao còn có thể có Đường quân, càng quan trọng hơn là lương thảo của hắn đều tích trữ ở thành Nam Dương, Nam Dương thất thủ, quân đội của hắn ăn cái gì? Chu Kiệt đã ý thức được tình huống không ổn, mình rất có thể đã trúng kế, hắn vội ra lệnh: “Lập tức rút quân!”

Mười vạn đại quân lòng người hoảng sợ, hậu đội biến thành tiền đội, hoả tốc rút lui. Đúng lúc này, chung quanh tặc quân chợt vang lên tiếng trống trận oành đùng đùng, Lý Thế Dân tự mình dẫn bảy vạn đại quân từ bốn phương tám hướng đánh tới, tiếng hô giết rung trời.

Nếu là ba vạn đại quân, có lẽ quân đội của Chu Kiệt còn có thể chống cự, nhưng hiện tại là bảy vạn Đường quân tinh nhuệ, quân đội Chu Kiệt không ngăn được, nhanh chóng tan tác, nhưng đường lui đã bị cắt đứt, các binh sĩ không chỗ chạy trốn, đầu hàng vô số kể.

Chu Kiệt mang theo hơn ngàn người hướng bắc mở một đường máu, đi đầu nhập Vương Thế Sung. Lý Thế Dân chỉnh đốn binh sĩ đầu hàng, hàng tốt hơn tám vạn người, hắn lập tức dẫn đại quân thẳng tiến quận Nam Dương, lại lệnh Vũ Sĩ Hoạch dẫn một vạn quân tiến quân Tương Dương.

***

Năm vạn viện quân của Đường quân đến đã triệt để thay đổi chiến cuộc một đường Nam Tương. Lý Thế Dân phát động thế công sắc bén, đầu tiên là Chu Kiệt trúng kế, ở phụ cận huyện Đan Thủy quận Tích Dương toàn quân bị diệt, sau đó Lý Thế Dân dẫn năm vạn đại quân tấn công mãnh liệt quân đội của Vũ Văn Thành Đô đóng quân ở quận Dục Dương, Vũ Văn Thành Đô hai trận đều thua.

Lúc này, Khuất Đột Thông dẫn hai vạn quân từ tuyến đông đánh tới, Vũ Văn Thành Đô trái phải thụ địch, đã không thể giữ được quận Dục Dương, bất đắc dĩ Vũ Văn Thành Đô chỉ đành dẫn hai vạn bại quân hướng bắc lui về quận Tương Quốc, hội hợp với chủ lực của Vương Thế Sung.

Lúc này, Vương Thế Sung đang ở quận Tương Quốc kịch chiến với Địch Nhượng, ba vạn quân đội của Địch Nhượng là quân tinh nhuệ lệ thuộc trực tiếp hắn, huấn luyện tốt, lại toàn bộ trang bị từ chỗ Kiêu Quả quân thu được minh quang khải giáp và đao mâu thượng đẳng, sức chiến đấu rất mạnh, tác chiến với Kiêu Quả quân của Vũ Văn Hóa Cập cũng không rơi vào thế yếu, chúng nó cũng là vốn riêng cuối cùng của Địch Nhượng.

Tuy bản thân Địch Nhượng bởi sợ hãi Trương Huyễn mà bỏ huyện Tống Thành, nhưng hắn lại không sợ Vương Thế Sung, ở vùng huyện Thừa Tu quận Tương Quốc tiến hành đánh giằng co kịch liệt với năm vạn đại quân của Vương Thế Sung, hai bên chiến sự cực kì thảm thiết, tuy quân đội của Địch Nhượng so với Vương Thế Sung còn ít hơn hai vạn người, nhưng cũng chưa ở thế yếu, trải qua năm ngày năm đêm kịch liệt chiến đấu, hai bên cùng tổn thất quá nửa.

Trong trung quân đại trướng một mảng hỗn độn, khắp nơi là bản đồ xé nát cùng cái giá bị đá đổ, còn có lệnh tiễn rải đầy mặt đất, trên rèm vải của đại trướng thậm chí còn có vết rách đao bổ ra, tất cả cái này đều cho thấy, Vương Thế Sung từng ở nơi này nổi trận lôi đình.

Mười mấy thân binh đang thật cẩn thận thu thập trung quân đại trướng, chủ công Vương Thế Sung của bọn họ đang bực bội trong lều. Lúc này, một binh sĩ không cẩn thận đụng đổ một cái giá đèn, ‘Ầm!’ một tiếng, giá đèn quay cuồng dưới đất, tên thân binh kia sợ tới mức mặt như màu đất, phủ phục dưới đất cả người phát run, binh sĩ khác cũng sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, như con tò he, không nhúc nhích.

Qua một hồi lâu, chỉ nghe thấy thanh âm lạnh như băng của Vương Thế Sung, “Đi gọi Tô Lương tới gặp ta!”

Hai binh sĩ chạy vội đi, lúc này, Vương Thế Sung từ trong lều chậm rãi đi ra, trong tay hắn còn cầm một phong thư, các binh sĩ đều biết, đó là thư Tề vương Trương Huyễn mấy ngày hôm trước đưa tới, vương gia xem đi xem lại không biết bao nhiêu lần, thứ khác đều xé hết, chỉ có phong thư này còn, mà chính là phong thư này chọc vương gia căm giận ngút trời.

Các binh sĩ phủ phục dưới đất, khẽ cử động cũng không dám, Vương Thế Sung ngồi xuống phất phất tay, tựa như đuổi một đám ruồi bọ, “Các ngươi đều cút ra ngoài!”

Một đám binh sĩ nhanh chóng lui xuống. Vương Thế Sung căm giận ngút trời là vì Chu Kiệt lúc trước không chịu đầu hàng, hiện tại binh bại mới nghĩ đến đầu hàng mình, làm các quận nam bộ toàn diện luân hãm, mà một nguyên nhân khác đó là Trương Huyễn không chịu giúp hắn đối phó Ngõa Cương, điều này cũng khiến hắn giận không thể át, vừa mới đàm phán hai bên cùng nhau đối phó quân Ngoã Cương, nhưng quay người lại Trương Huyễn đã quên hứa hẹn.

Vương Thế Sung nghĩ đến mình tổn binh hao tướng, lại chưa có một chút thu hoạch nào, hắn sao có thể không tức sùi bọt mép, sao có thể không nổi trận lôi đình?

Nhưng Vương Thế Sung lúc này đã chậm rãi tỉnh táo lại, tuy có một số việc hắn không muốn tiếp nhận, nhưng cũng không thể không đối mặt sự thật, ví dụ như Địch Nhượng viết một phong thư cho hắn, đề nghị hai bên dừng tay, Địch Nhượng dẫn quân rời khỏi quận Tương Quốc.

Vương Thế Sung hận không thể đem Địch Nhượng nghiền xương thành tro, nếu không có Đường quân ở phía nam uy hiếp, Vương Thế Sung tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đề nghị của Địch Nhượng, nhất định sẽ tử chiến đến với cùng Địch Nhượng.

Bình Luận (0)
Comment