Nhưng sự thật bày ở đó, hắn hoặc là mau chóng đem Địch Nhượng chém tận giết tuyệt, hoặc khiến quân đội của Địch Nhượng lập tức rời đi, nếu không sẽ tạo thành cục diện hai mặt thụ địch, hiển nhiên hắn không thể mau chóng tiêu diệt Địch Nhượng, như vậy hắn sẽ không thể không đối mặt sự thật, tiếp nhận đề nghị của Địch Nhượng, để gã rời đi, khiến mình có thể tập trung binh lực ứng đối Đường quân phía nam.
Vương Thế Sung lập tức viết một phong thư, gọi một thân binh vào, đem thư giao cho hắn nói: “Ngươi đi đại doanh Địch Nhượng một chuyến, đem phong thư này giao cho Địch Nhượng, nhất định phải giao cho bản thân hắn, lại nói cho Địch Nhượng, một ngày nào đó, Vương Thế Sung ta nhất định đem hắn bầm thây vạn đoạn!”
Binh sĩ tiếp nhận thư vội vàng đi, Vương Thế Sung chờ bình tĩnh lại một chút, lại nhướng mày hỏi: “Tô Lương sao còn chưa đến?”
“Khởi bẩm vương gia, Tô đại phu đã đến, đang chờ ngoài lều!”
“Còn không mau bảo hắn tiến vào?”
Không bao lâu, Tô Lương vội vàng đi đến, khom người thi lễ, “Tô Lương tham kiến vương gia!”
“Tiên sinh mời ngồi!”
Tô Lương ngồi xuống, nhanh chóng liếc cảnh hỗn loạn chưa thu thập xong trong lều, vừa rồi thân binh chạy đi tìm hắn nói việc Trịnh vương giận dữ, hắn đại khái đã hiểu tâm tình Vương Thế Sung lúc này, cũng biết Vương Thế Sung vì sao muốn tìm mình.
Vương Thế Sung tựa như cũng không để ý đống hỗn độn đầy đất, hắn trầm ngâm một chút nói: “Lúc trước chúng ta đàm phán thỏa đáng với Trương Huyễn, cùng nhau đối phó quân Ngoã Cương, nhưng Địch Nhượng lẻn đến quận Tương Quốc, hắn lại ngồi yên mặc kệ, có phải Trương Huyễn chui chỗ trống trên mặt chữ hay không, bởi vì hiện tại Địch Nhượng đã không phải quân Ngoã Cương, tiên sinh cảm thấy là nguyên nhân này không?”
Tô Lương không chút hoang mang nói: “Thật ra ty chức cảm thấy Trương Huyễn không đến mức hẹp hòi như thế, có lẽ hắn cảm thấy Địch Nhượng đã không phải uy hiếp gì nữa, có thể dễ dàng tiêu diệt, cho nên không cần để tâm tới y, ty chức cảm thấy hẳn là duyên cớ này.”
Vương Thế Sung cười lạnh một tiếng, “Tiêu diệt mấy vạn tạp liệt quân, quân đội tinh nhuệ nhất của quân Ngoã Cương lại chưa động vào, quân Ngoã Cương còn lại là có thể dễ dàng tiêu diệt sao? Rõ ràng là đem khúc xương khó gặm nhất ném cho ta.”
Tô Lương chỉ đành cười khổ một tiếng, tận lực bảo trì trầm mặc, hắn biết Vương Thế Sung tìm mình đến tất nhiên là có việc quan trọng dặn dò.
Vương Thế Sung cũng không để bụng phản ứng của Tô Lương, hắn lại chậm rãi nói: “Ta vừa nhận được tin tức, Trương Huyễn cũng chưa đi xa, hắn còn ở Lương quận, ta cảm thấy ta có chút hiểu ý tứ của hắn, hắn là đang chờ ta ra giá, muốn hắn đối phó Đường quân phải trả giá đắt, cho nên ta muốn bảo tiên sinh lại thay ta đi một chuyến, xem hắn muốn cái gì? Trương Huyễn hiện tại ngay tại huyện Nãng Sơn Lương quận.”
Tô Lương gật gật đầu, “Ty chức lập tức xuất phát, vì tranh thủ thời gian, ty chức sẽ ở huyện Nãng Sơn dùng bồ câu đưa thư liên hệ với vương gia.”
“Như vậy tốt nhất, ngươi lập tức xuất phát!”
Tô Lương tiếp nhận tín vật của Vương Thế Sung liền vội vàng đi, Vương Thế Sung nghĩ thông suốt một vòng mấu chốt nhất, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, chỉ xem Trương Huyễn ra giá bao nhiêu, mình có thể thừa nhận hay không.
~~~~
Trải qua mấy ngày kịch chiến, ba vạn quân tinh nhuệ của Địch Nhượng chỉ còn lại có hơn một vạn sáu ngàn người, tổn thất gần nửa, Địch Nhượng cũng thừa nhận không nổi tổn thất to lớn như vậy, quyết định nghị hòa với Vương Thế Sung.
Trước mắt quân đội của Địch Nhượng ở tận cùng phía bắc quận Tương Quốc, cách huyện Y Khuyết ngoại vi Lạc Dương không đủ ba mươi dặm, vị trí này không chỉ có là mũi nhọn sau lưng quân đội của Vương Thế Sung, đồng thời đối với Lạc Dương cũng là một cái uy hiếp thật lớn.
Địch Nhượng chính là hiểu một điểm này, hắn mới không sợ Vương Thế Sung không thỏa hiệp, nhưng Địch Nhượng lo lắng duy nhất là, hắn và Vương Thế Sung nghị hòa chưa trải qua Lý Thế Dân đồng ý, sẽ dẫn phát Lý Thế Dân bất mãn với mình hay không. Dù sao hắn hiện tại đã là đại tướng quân Đường triều, không là thủ lĩnh quân Ngoã Cương nữa, nhân vật biến hóa hắn nhất thời còn chưa thể thích ứng.
Trong đại trướng, thân binh Vương Thế Sung phái tới đem thư trình cho Địch Nhượng, Địch Nhượng tiếp nhận thư mở ra đọc, nhất trí với hắn dự liệu, Vương Thế Sung đồng ý nghị hòa, cũng yêu cầu hắn lập tức hướng tây rút lui, hứa hẹn sẽ tuyệt đối không truy kích hắn.
“Vương gia nhà ngươi còn nói gì không?” Địch Nhượng xem xong thư lại hỏi.
Thân binh do dự một chút, lời vương gia nói quá khó nghe, chỉ sợ sẽ chọc giận Địch Nhượng, nhưng nếu không nói trở về lại sẽ bị vương gia trách cứ, hắn vội vàng khom người nói: “Vương gia nhà ta còn nói một câu tức giận, tiểu nhân không dám nói rõ.”
“Ngươi dựa theo nguyên văn nói ra là được, không quan hệ với ngươi.”
Thân binh bất đắc dĩ, chỉ đành cố lấy dũng khí nói: “Vương gia nguyên văn là như thế này, ‘Ngươi lại nói cho Địch Nhượng, một ngày nào đó, Vương Thế Sung ta chắc chắn đem hắn bầm thây vạn đoạn!’ đây là nguyên văn của vương gia, tiểu nhân thuật lại không thiếu một chữ.”
Địch Nhượng giận tím mặt, vỗ bàn thật mạnh, “Ngươi trở về nói cho Vương Thế Sung, Địch Nhượng ta không chỉ sẽ đem hắn bầm thây vạn đoạn, còn sẽ diệt cửu tộc hắn, đào mộ tổ tiên hắn!”
Binh sĩ truyền tin sợ hãi tè ra quần đào tẩu. Lúc này, Phòng Huyền Tảo đi vào đại trướng, nhìn bóng lưng binh sĩ truyền tin hoang mang đào tẩu, cười cười nói với Địch Nhượng: “Chẳng lẽ Vương Thế Sung không chịu nhượng bộ, muốn quyết chiến với Địch công sao?”
“Cái này thì không, Vương Thế Sung quả thật đồng ý nghị hòa, bảo ta hướng tây rút quân, nhưng ta rất lo lắng Lý Thế Dân bên kia, hắn có thể hy vọng ta ở lại huyện Y Khuyết, cùng hắn trước sau giáp công Vương Thế Sung hay không?”
Phòng Huyền Tảo gật gật đầu, “Quả thật rất có khả năng này, hiện tại thế cục có lợi với Đường quân, Lý Thế Dân nhất định muốn hoàn toàn đánh Vương Thế Sung tàn phế, để Địch công ở lại huyện Y Khuyết quả thật là lựa chọn tốt nhất. Nếu ta là Lý Thế Dân, ta cũng sẽ đưa ra yêu cầu này.”
Địch Nhượng nhất thời vội nói: “Nhưng binh lực của ta tổn thất quá lớn, nếu đánh tiếp, ta cái gì cũng không còn, ta không thể đem tiền vốn tiêu hao sạch sẽ.”
“Đây là duyên cớ ta tới gặp Địch công, chúng ta phải tìm cái lý do rút quân, để Lý Thế Dân không có gì mà nói. Ty chức cảm thấy chúng ta sắp hết lương thảo chính là cái cớ tốt nhất, thừa dịp trước khi quân lệnh của Lý Thế Dân tới lập tức rút quân, đồng thời phái người đưa cho hắn một phong thư, nói chúng ta đã hết lương thực, không thể không rút quân.”
Phòng Huyền Tảo đúng với Địch Nhượng lòng kẻ dưới này, Địch Nhượng lập tức viết một phong thư, phái người hoả tốc đưa cho Lý Thế Dân, sau đó dẫn đại quân hướng tây rút lui, dần dần thoát ly chiến trường kịch chiến với Vương Thế Sung.