Địch Nhượng hiển nhiên làm ra một quyết định bất lợi cho tiền đồ của hắn, ngay khi Địch Nhượng vừa mới tự tiện rút khỏi chiến trường, quân lệnh cấp tốc của Lý Thế Dân đã đưa đến, quân lệnh quả thật yêu cầu Địch Nhượng chiếm lĩnh huyện Y Khuyết, tử thủ được huyện Y Khuyết, nhưng thư của Lý Thế Dân chậm một bước, ngay khi quân đội của Địch Nhượng vừa mới rút đi, Vương Thế Sung đã phái cháu Vương Nhân Tắc dẫn năm ngàn quân chiếm trước huyện Y Khuyết, phòng ngừa Địch Nhượng lại lao trở về.
Cùng lúc đó, Lý Thế Dân cũng thu được thư khẩn của Địch Nhượng, bởi vì lương thảo không đủ, hắn không thể không tạm thời hướng tây rút lui, điều này làm Lý Thế Dân giận dữ, xa xa ngoài đại trướng đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Lý Thế Dân, các tướng vẫn là lần đầu tiên thấy Tần vương nổi nóng như thế.
“Hắn cho rằng mình là ai, còn tưởng rằng mình là Ngõa Cương vương sao? Muốn làm cái gì thì làm cái đó!”
“Không nghe lệnh ta, tự tiện rút lui, hỏng đại sự của ta rồi!”
Lý Thế Dân vô cùng đau đớn, một nước cờ đẹp không dễ có được đã bị Địch Nhượng tự tiện rút quân phá hủy, Địch Nhượng không chỉ hủy diệt cơ hội tiêu diệt hết Vương Thế Sung, cũng hủy diệt cơ hội ngàn năm có một tiêu diệt Lạc Dương.
Có mình kiềm chế Vương Thế Sung, chỉ cần Địch Nhượng tử thủ Y Khuyết, khiến Vương Thế Sung đứt lương thảo, quân đội Lạc Dương liền không thể không đánh đến Y Khuyết cứu viện, khi đó, một mũi kì binh ra khỏi Đồng Quan, liền có thể thừa sơ hở cướp lấy Lạc Dương.
Đáng tiếc Địch Nhượng đã từ bỏ Y Khuyết, cũng bỏ cơ hội quý giá này, bảo Lý Thế Dân làm sao có thể không dậm chân mắng to.
Nhưng mắng thì mắng, Lý Thế Dân cuối cùng vẫn không thể làm gì được, chỉ đành một lần nữa hạ lệnh Địch Nhượng nam hạ hội hợp với mình.
Hai bên trải qua một lần nữa chỉnh đốn quân mã, Lý Thế Dân chia quân hai đường, hắn dẫn năm vạn quân đội ở quận Tương Quốc giằng co với Vương Thế Sung, Khuất Đột Thông thì dẫn ba vạn quân phân biệt đi chiếm lĩnh Toánh Xuyên, Nhữ Nam cùng Hoài An ba quận, Lý Thế Dân không dám đông tiến Lương quận, hắn biết vậy sẽ động chạm đến ích lợi của Trương Huyễn, Trương Huyễn tất nhiên sẽ phản kích quy mô.
Mà Vương Thế Sung thì cùng Vũ Văn Thành Đô hội binh một chỗ, khoảng bốn vạn đại quân đóng quân ở quận trì huyện Thừa Hưu, xây dựng công sự, củng cố tường thành, tăng mạnh phòng ngự, chuẩn bị dựa vào huyện Thừa Hưu thành trì chắc chắn đánh lâu dài với Lý Thế Dân, Vương Thế Sung mấu chốt là muốn tranh thủ thời gian cho Tô Lương, chỉ cần Trương Huyễn chịu xuất binh, như vậy Vương Thế Sung hắn còn có cơ hội lật ngược thế cờ.
~~~~
Trương Huyễn quả thật chưa nam hạ, đối phó Đỗ Phục Uy nho nhỏ không cần hắn gây chiến, Từ Châu đã sớm bị Vũ Văn Hóa Cập bóc lột sạch sẽ, quân đội của Đỗ Phục Uy ở Từ Châu không chiếm được lương thực bổ sung, chỉ cần cắt đứt tuyến hậu cần vận lương của hắn, đại quân của Đỗ Phục Uy không thể không lui về Giang Hoài.
Đại doanh vương trướng của Trương Huyễn ở chỗ mười dặm phía nam huyện Nãng Sơn, huyện Nãng Sơn vừa lúc ở chỗ giao giới ba quận quận Lương, quận Bành Thành và quận Tiếu, vị trí địa lý cực kì quan trọng, Trương Huyễn đóng quân nơi đây, một mặt có thể chỉ huy hành động quân sự của La Sĩ Tín, Bùi Hành Quảng và Tô Định Phương ba đại tướng ở Từ Châu, đồng thời cũng có thể quan sát quân đội Vương Thế Sung đại chiến với quân đội Lý Thế Dân.
Hắn không có khả năng thật sự tha cho Vương Thế Sung, để quân Đường đông chinh thành công, hắn đã bố trí xong tất cả, kiên nhẫn chờ đợi Vương Thế Sung đến đàm phán với mình.
Thời gian đã đến trung tuần tháng chín, chính là cuối thu mát mẻ, mùa lương thực hoa quả chín, kê sớm của huyện Nãng Sơn đã chín, những người nông dân không phân biệt nam nữ già trẻ ùn ùn tiến vào ruộng kê, bắt đầu khí thế ngất trời gặt gấp kê, trên đất Trung Nguyên đều là cảnh tượng bận rộn thu hoạch vụ thu.
Huyện Nãng Sơn đồng thời cũng thừa thãi quả lê, lê sữa của Nãng Sơn nổi tiếng từ xưa, quả rất lớn, màu vàng sáng đẹp, vỏ mỏng nhiều nước, thịt ngọt lành, ở Hán triều đã là cống phẩm hoàng cung.
Chỗ đại doanh vương trướng của Trương Huyễn vừa lúc tựa sát một vườn lê diện tích mấy ngàn mẫu, Trương Huyễn hướng mười mấy nhà giàu địa phương mua lại sản lượng lê năm nay của vườn lê này, lê sữa mấy chục vạn cân, hắn phái người vận chuyển một bộ phận lê phân phát cho các quân đội ở Từ Châu, đồng thời lại lệnh thái thú Tề quận Thôi Hoán lập tức phát ba trăm chiếc thuyền hàng đến huyện Nãng Sơn vận chuyển lê, chuẩn bị ban cho cho các quân đội phương Bắc cùng văn võ đại thần Trung Đô.
Buổi sáng hôm nay, Trương Huyễn đang cùng các binh sĩ ở vườn lê hái lê, lúc này, một binh sĩ chạy vội tới, ở dưới tàng cây một cây lê hô lớn: “Đại soái, Tô tiên sinh sứ giả của Vương Thế Sung đến đây, có việc gấp cầu kiến đại soái!”
Tiếng cười của Trương Huyễn từ ngọn cây truyền đến, “Thỉnh cầu Tô tiên sinh đến đây, cứ nói ta mời hắn ăn lê sữa ngon nhất.”
Không bao lâu, Tô Lương ở dưới binh sĩ dẫn dắt vội vàng đi vào vườn lê, vừa lúc Trương Huyễn từ trên một cây to nhảy xuống, trong tay ôm một quả lê vàng to như quả bưởi. Hắn cười đem lê ném cho Tô Lương, “Đón lấy, đây chính là lê vương năm nay, tặng cho ngươi.”
Tô Lương luống cuống tay chân đón quả lê, cười khổ một tiếng, “Điện hạ thật có hứng thú!”
“Đó là đương nhiên, thấy mùa thu hoạch là ta thích, mặc kệ là mùa thu hoạch lương thực hay là mùa thu hoạch trái cây, đều sẽ làm cho người ta tâm tình phấn chấn.”
Tô Lương lòng nóng như lửa đốt, nào có tâm tư thảo luận vườn lê với Trương Huyễn, hắn đem lê giao cho binh sĩ bên cạnh, thi lễ thật sâu nói: “Lạc Dương nguy cấp, khẩn cầu điện hạ ra tay cứu giúp.”
Trương Huyễn chỉ một đình đá cách đó không xa, “Chúng ta đi bên đó ngồi chút!”
Sớm có binh sĩ ở trong đình trải chiếu, lại bày một cái bàn nhỏ, Trương Huyễn và Tô Lương ngồi xuống, thân binh dâng trà cho bọn hắn. Tô Lương thở dài nói: “Lý Thế Dân phong tỏa tin tức viện quân đã đến, khiến Chu Kiệt khinh địch rơi vào bao vây, toàn quân bị diệt, quân Đường bắc thượng quy mô, mà Địch Nhượng từ sau lưng chặt đứt đường vận lương của chúng ta, chúng ta hai mặt thụ địch, Trịnh vương và Lạc Dương đã nguy ở sớm tối. Điện hạ, môi hở răng lạnh, nếu chúng ta diệt vong, điện hạ phải đối mặt quân Đường, khẩn cầu điện hạ xuất binh cứu viện!”
Tô Lương càng nói càng kích động, cuối cùng trực tiếp quỳ gối trước mặt Trương Huyễn. Trương Huyễn lại uống trà trầm ngâm không nói, một lúc lâu sau mới nói: “Thực không dám giấu Tô đại phu, Lạc Dương nguy cấp, ta cũng rất sốt ruột, nhưng hơn nửa năm qua mở rộng quá nhanh, chúng ta không đủ binh lực, Cao Ly cần đóng quân, Liêu Đông cần đóng quân, Giang Đô cần đóng quân, Từ Châu và Trung Nguyên cũng chuẩn bị đóng quân, còn cần xuất binh ứng đối Giang Hoài Đỗ Phục Uy uy hiếp, binh lực khuyết thiếu, chúng ta thật sự tróc trửu kiến khâm, chúng ta tính chỉnh biên một bộ phận hàng quân, nhưng chúng ta không đủ lương thực cùng vũ khí, có thể nhờ Lạc Dương trợ giúp chúng ta hay không?”