Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 945 - Chương 769: Điều Kiện Khó Có Thể Chối Từ (2)

Chương 769: Điều kiện khó có thể chối từ (2)
Chương 769: Điều kiện khó có thể chối từ (2)

Trương Huyễn khai ra bảng giá, đòi lương thực cùng vũ khí, Tô Lương sớm có chuẩn bị tâm lý, Vương Thế Sung cũng từng dặn dò hắn, chỉ cần ở phạm vi thừa nhận của Lạc Dương, bọn họ có thể đáp ứng. Tô Lương chần chờ một chút hỏi: “Không biết điện hạ cần bao nhiêu vũ khí cùng lương thực?”

Trương Huyễn muốn khôi phục Từ Châu sinh sản cùng trật tự, cần lượng lớn lương thực, mà hắn từ Liêu Đông đạt được lợi nhuận chiến tranh chỉ có thể trả cho nhu cầu của quân đội, cho nên hắn phải tìm nguồn lương thực nơi khác.

Trương Huyễn cười nói: “Lương thực kho Lạc Khẩu tuy ở trong hầm bảo tồn không tệ, nhưng dù sao thời gian quá dài, qua hai năm nữa sẽ mục nát hết. Ta nhắm chừng Lạc Dương cũng dùng không hết, cùng với mục nát, không bằng để ta tới cứu tế nạn dân Trung Nguyên và Từ Châu, như vậy đi! Tính cả Trịnh vương lúc trước đáp ứng ba mươi vạn thạch lương thực ở trong, ta cuối cùng tổng cộng cần năm mươi vạn thạch lương thực, đây chỉ là ba phần mười tồn kho của kho Lạc Khẩu, hy vọng Trịnh vương có thể đáp ứng.”

Tô Lương nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Trừ lương thực, điện hạ nói còn cần vũ khí, không biết cần bao nhiêu?”

Trương Huyễn uống ngụm trà, không chút hoang mang nói: “Đang nói vũ khí trước, ta muốn nói chuyện quận Toánh Xuyên trước. Lúc trước ta nói hai nhà đều chiếm một nửa quận Toánh Xuyên, nhưng ta sau đó cân nhắc một phen, như vậy dễ dàng dẫn tới hai nhà sinh ra mâu thuẫn, tựa như huynh đệ ở riêng, tốt nhất chia sạch sẽ một chút, miễn cho lưu lại tai hoạ ngầm, cho nên ta cảm thấy vẫn là toàn bộ quận Toánh Xuyên cắt thuộc về chúng ta thì hơn. Làm bồi thường, các ngươi có thể hướng nam chiếm cứ quận Tương Dương, lấy nửa Toánh Xuyên đổi lấy Tương Dương, các ngươi thật ra cũng không chịu thiệt.”

Lúc này, Trương Huyễn nói cái gì thì là cái đó, nhưng điều kiện này còn chưa tính là quá đáng, lúc trước Trịnh vương cũng không trông cậy vào bọn họ có thể lấy được quận Toánh Xuyên.

Tô Lương gật gật đầu, “Điều kiện này ta có thể làm chủ đáp ứng, vẫn là nói tiếp việc vũ khí đi.”

Trương Huyễn thấy Tô Lương đáp ứng thống khoái, liền không nhắc tới việc Toánh Xuyên nữa, lại tiếp tục nói: “Ta nghe nói trong kho Lạc Khẩu còn có tám vạn bộ minh quang khải giáp, ta muốn dùng nó để tăng cường quân bị.”

Tô Lương bị dọa nhảy dựng, cuống quít xua tay nói: “Thực không dối điện hạ, tám vạn bộ minh quang khải giáp chúng ta đã đổi trang bị toàn bộ, trong kho hàng Quân Khí giám của Lạc Dương còn có mấy chục vạn bộ giáp da, nếu điện hạ không chê...”

Mặt Trương Huyễn lập tức âm trầm xuống, giáp da hắn không thiếu, từ trong kho hàng Cao Ly đã thu được hai mươi vạn bộ binh giáp mới tinh, hắn cần là minh quang khải hoặc trọng giáp, trọng giáp Tùy triều bản thân đã không nhiều, ở trong nhiều lần chiến tranh tiêu hao gần hết, chỉ có minh quang khải giáp còn có tồn kho.

Minh quang khải giáp chỉ tồn kho ở Lạc Dương, Trường An và Thái Nguyên ba nơi, Cao Ly cũng có không ít, Trương Huyễn trước mắt đã có mười vạn quân đội trang bị minh quang khải giáp, hắn hy vọng toàn quân đều có thể trang bị, cho nên luôn luôn có ý đồ với minh quang khải của kho Lạc Khẩu, không ngờ lại bị Vương Thế Sung giành trước dùng mất, bảo Trương Huyễn làm sao có thể không oán giận.

Nhưng Trương Huyễn còn muốn một thứ của Lạc Dương, đó là thợ thủ công. Lạc Dương có hai vạn hộ thủ công ưu tú nhất thiên hạ ở lại phường Ngọc Kê, phường Đồng Đà cùng phường Thượng Lâm, có thể chế tạo binh khí hoàn mỹ nhất, chế tạo khôi giáp chắc chắn nhất, luôn làm các phe thèm nhỏ dãi, nếu Vương Thế Sung không lấy ra tám vạn bộ minh quang khải giáp, vậy Trương Huyễn muốn đòi những người thợ thủ công này.

Nghĩ đến đây, Trương Huyễn chậm rãi nói: “Ta không cần giáp da, minh quang khải giáp đã không còn, vậy ta chỉ có thể nghĩ cách tự mình chế tạo, nhưng Trung Đô quá ít thợ thủ công, ta yêu cầu Trịnh vương đem hai vạn hộ thợ thủ công của Quân Khí giám cùng Tương Tác giám ở Lạc Dương cho ta, chỉ hai điều kiện này, chỉ cần Trịnh vương đáp ứng, cam đoan trong vòng mười ngày khiến quân Đường rút về Quan Trung.”

Tô Lương có chút do dự. Hắn là quan văn, hắn biết rõ sự quan trọng của nhóm thợ thủ công này, chính là cơ sở tương lai bọn họ một lần nữa quật khởi, nếu cho Trương Huyễn, còn muốn tìm những người thợ kinh nghiệm phong phú này là rất khó.

Trương Huyễn nhìn ra hắn lo lắng, liền cười nói: “Ít nhất cho tới trước mắt, đám thợ thủ công này không có ý nghĩa đối với các ngươi. Theo ta được biết, sớm ở hai năm trước gang trong kho hàng Lạc Dương đã dùng hết, đám thợ thủ công đó ở nhà không có việc gì để làm, rất nhiều người vụng trộm làm công, hoặc là bán sức nuôi gia đình sống tạm. Cùng với chờ quân Đường đánh hạ Lạc Dương, tiện nghi phí phạm cho Lý Uyên, còn không bằng đem thợ thủ công cho ta, ta giúp các ngươi bảo vệ Lạc Dương. Ta tin tưởng Trịnh vương nhất định sẽ không chút do dự đáp ứng, Tô đại phu cần gì tự tìm phiền não?”

Một câu nói đã nhắc nhở Tô Lương, chuyện này nên là Vương Thế Sung đến quyết định, mình do dự cái gì. Hắn lập tức nói: “Ta hiểu rồi, ta lập tức phát bồ câu đưa thư xin chỉ thị Trịnh vương, chậm nhất ngày kia sẽ có câu trả lời rõ ràng!”

Chính như Trương Huyễn dự kiến, năm mươi vạn thạch lương thực sắp mốc meo cùng hai vạn hộ thợ thủ công gân gà không khiến Vương Thế Sung cảm thấy đáng tiếc chút nào, huống hồ vốn hắn đã phải cho Trương Huyễn ba mươi vạn thạch lương thực, hiện tại chỉ là tăng thêm hai mươi vạn thạch mà thôi.

Vương Thế Sung ngược lại may mắn Trương Huyễn không đòi mấy chục vạn binh khí và khôi giáp trong kho quân khí, đó mới là bảo bối hắn khó có thể dứt bỏ, chỉ cần quân Đường có thể ở trong mười ngày rút quân, hắn sao có thể không đáp ứng. Vương Thế Sung lập tức trả lời Tô Lương, hoàn toàn tiếp nhận hai điều kiện của Trương Huyễn.

Trương Huyễn lập tức phát chim ưng đưa thư cho đại quân Uất Trì Cung đã tập kết ở quận Hà Nội, lệnh hắn lập tức bắt đầu hành động.

***

Đêm khuya, một trận mưa nhỏ tới bất chợt, mưa thu nhỏ dày mang theo một tia lạnh lẽo, sương mù lạnh trắng xoá bao phủ núi rừng cùng cánh đồng bát ngát phương xa, rừng cây thỉnh thoảng truyền đến tiếng cú đêm đói khát kêu. Ở dưới đêm thu, gió thu, mưa thu nhuộm đẫm, mặt đất trở nên đặc biệt lạnh lẽo cùng thê lương.

Nơi này là sườn nam dãy núi Bách Thê của quận Hà Đông, một mũi quân đội hơn vạn người ở trên đường cái có chút lầy lội xếp hàng hành quân, mỗi binh sĩ đều đội nón, hoàn toàn không để ý gió lạnh mưa phùn xâm nhập, bọn họ ở dưới màn đêm yểm hộ đang hướng phía thành Hà Đông nhanh chóng di chuyển.

Đại tướng cầm đầu chính là Uất Trì Cung. Sớm ở lúc Trương Huyễn đến quận Lương chuẩn bị tiến công quân Ngoã Cương, Trương Huyễn liền bí mật hướng Uất Trì Cung hạ đạt mệnh lệnh, lệnh hắn dẫn một vạn tinh binh đi quận Hà Nội chỉ quan thành tập kết, chuẩn bị tùy thời hướng thành Hà Đông xuất phát.

Bình Luận (0)
Comment