Trong lòng mỗi người đều bắt đầu bối rối, rốt cuộc có bao nhiêu Tùy quân công chiếm Bồ Tân quan, bọn hắn có thể lại quy mô tiến công Quan Trung, đánh đến Trường An hay không?
Lúc này, Lưu Văn Tĩnh vội hỏi: “Bệ hạ, Thái Nguyên lúc trước đã bị Tùy quân công chiếm sao?”
Lưu Văn Tĩnh cũng là đêm qua mới từ quận Thượng Lạc quay về Trường An, đối với tình huống của Trường An hoàn toàn không biết gì cả, hắn còn tưởng hai hôm trước đã xảy ra quân tình gì.
Lý Uyên lắc đầu, “Ở trước lúc có quân báo này, trẫm chưa nhận được bất cứ quân tình gì của Tịnh Châu, chỉ biết là ba vạn đại quân của Lưu Vũ Chu mới từ Lâu Phiền quan nam hạ, ở vùng bắc bộ quận Thái Nguyên đánh cướp lương thực mùa thu, không hơn.”
“Vậy mà lại như thế, Tùy quân sao có thể đột nhiên đến, chiếm lĩnh Bồ Tân quan với thành Hà Đông, chẳng lẽ bọn họ là từ đường thủy đánh tới sao?”
Mọi người đều biết thủy quân Tùy quân rất cường đại, nếu Tùy quân từ đường thủy đánh tới, cũng sẽ không làm người ta cảm thấy kỳ quái.
“Quân báo rất đơn giản, chi tiết cụ thể cũng không có, là thủ quân bên ngoài Bồ Tân quan đưa tới, nhắm chừng Thần Thông đại tướng quân còn chưa biết đã xảy ra chuyện này.”
Nói đến đây, Lý Uyên sai hoạn quan đem quân báo giao cho mọi người truyền đọc, trên quân báo chỉ có hai câu nói, mọi người rất nhanh đã truyền đọc một lần.
Lúc này, Tả Kiêu vệ đại tướng quân Mã Tam Bảo đứng dậy hành lễ nói: “Bệ hạ, có thể để cho vi thần nói hai câu hay không.”
Mã Tam Bảo lúc ban đầu là gia đồng của con gái Lý Uyên Bình Dương công chúa, bởi tác chiến dũng mãnh, gan dạ sáng suốt hơn người mà được đề bạt từng bước một. Đầu năm hắn theo Lý Thế Dân bình định Tiết Nhân Cảo lập công lớn, được tăng lên vì Tả Kiêu vệ đại tướng quân, rất được Lý Uyên thưởng thức.
Lý Uyên rất tín nhiệm đối với Mã Tam Bảo, biết hắn nói tất có đạo lý, liền gật gật đầu nói: “Mời đại tướng quân nói!”
Mã Tam Bảo không chút hoang mang nói: “Bồ Tân quan rất hiểm yếu, nếu tấn công bình thường, ít nhất cần một ngày một đêm, chúng ta không có khả năng ở sau khi nó luân hãm mới nhận được tin tức, nói rõ Tùy quân là đánh bất ngờ Bồ Tân quan thành công. Như vậy xem ra, Tùy quân hẳn là không phải tây chinh quy mô lớn, mà là một lần mạo hiểm viễn chinh.”
“Vậy ngươi cho rằng Tùy quân là từ nơi nào mạo hiểm đánh tới?”
“Vi thần vừa rồi cũng cân nhắc một chút, chúng ta ở phụ cận Phũ Dương hình và Tỉnh hình bố trí quân đội giám thị, nhất cử nhất động của đối phương chúng ta đều có thể biết, hơn nữa Tùy quân quá cảnh, quận Thượng Đảng và quận Trường Bình cũng sẽ có bồ câu đưa thư của quan phủ truyền tin đến Trường An, cho nên hẳn là sẽ không từ hai thông đạo này tới đây, hoặc là Bạch hình, hoặc là Chỉ Quan hình. Nếu là vi thần xuất binh thành Hà Đông, vi thần nhất định sẽ lựa chọn Chỉ Quan hình, trực tiếp từ quận Hà Nội đánh đến quận Hà Đông, phi thường ẩn nấp, lộ trình cũng ngắn, vi thần có bảy phần mười nắm chắc suy đoán, Tùy quân hẳn là từ Chỉ Quan hình đánh đến.”
Mã Tam Bảo không hổ là đại tướng trong quân, phân tích trật tự rất rõ ràng, làm người ta tin phục, Lý Uyên cũng tiếp nhận suy đoán của Mã Tam Bảo, hắn hơi yên tâm, lại hỏi: “Nếu Tùy quân chỉ là một lần đánh bất ngờ, như vậy ý đồ của bọn hắn là cái gì, bọn hắn rốt cuộc phái bao nhiêu quân đội đến, chúng ta lại nên ứng đối như thế nào, mọi người phát biểu ý kiến của mình, đều nói một câu đi!”
Lúc này, Bùi Tịch đứng dậy thi lễ nói: “Trương Huyễn làm việc luôn mưu tính sâu xa. Vi thần cảm thấy, đây là hành động hắn đã sớm mưu tính, sẽ tuyệt đối không phải nhất thời tâm huyết dâng trào, Tùy quân chiếm lĩnh Bồ Tân quan, đối với Quan Trung và Trường An uy hiếp quá lớn, nhưng nếu binh lực không đủ, như vậy cũng không thể đánh hạ Trường An, cho nên vi thần cảm thấy, Trương Huyễn bổn ý không phải muốn tiếp tục tiến công Quan Trung hoặc Trường An, hắn rất có thể chỉ là làm tư thái, vì trả thù chúng ta ở lúc hắn tấn công Cao Ly tiến công Hồ quan.”
Bùi Tịch vừa dứt lời, Lưu Văn Tĩnh liền hừ lạnh một tiếng nói: “Trương Huyễn sẽ nhàm chán như vậy, vì một cái Hồ quan nho nhỏ tới báo thù chúng ta sao?”
Trong lòng Bùi Tịch nhất thời nổi nóng, tức giận nhìn Lưu Văn Tĩnh nói: “Thánh thượng bảo mỗi người phát biểu ý kiến của mình, ta chỉ là nói ra ý nghĩ của mình mà thôi, Lưu tướng quốc cần gì nhằm vào ta khắp nơi?”
Mọi người to đầu một trận, hai người này lúc nào rồi còn muốn đối chọi gay gắt, nghị sự quan trọng như vậy cũng không chịu yên tĩnh, trong lòng Lý Uyên rất không vui, rất không khách khí nói với Lưu Văn Tĩnh: “Lưu tướng quốc có gì giải thích, mời nói với trẫm!”
Lưu Văn Tĩnh vội vàng đứng dậy thi lễ nói: “Vi thần cũng tiếp nhận suy đoán của Mã tướng quân, Trương Huyễn trước mắt ở vùng Trung Nguyên, nếu hắn cố ý tiến công quy mô Quan Trung, hắn tất nhiên sẽ về Trung Đô tọa trấn, cho nên lần này tấn công Bồ Tân quan, hắn nhất định có thâm ý khác.”
“Hắn sẽ có thâm ý gì?” Lý Uyên truy hỏi.
“Vi thần cảm thấy nên từ việc Trương Huyễn trước mắt đang làm để suy đoán.”
Câu này của Lưu Văn Tĩnh lập tức chỉ rõ phương hướng cho mọi người, Trần Thúc Đạt vội vàng nói: “Bệ hạ, Lưu tướng quốc nói đúng, Trương Huyễn trước mắt đang dẫn quân tranh đoạt Trung Nguyên, nhất định là tình hình chiến đấu Trung Nguyên đã xảy ra biến đổi lớn, cho nên Trương Huyễn mới lệnh quân đội từ phía bắc ra tay, công chiếm Bồ Tân quan.”
Tình thế càng lúc càng rõ ràng, Lý Uyên lập tức ra lệnh: “Tuyên Binh bộ thị lang Triệu Từ Cảnh lập tức tới gặp trẫm!”
Triệu Từ Cảnh đã chờ ở ngoài điện, nghe được tuyên triệu, hắn bước nhanh vào đại điện, khom người thi lễ nói: “Vi thần tham kiến bệ hạ.”
“Triệu thị lang, hôm nay chiến báo mới nhất Trung Nguyên đến chưa?”
“Hồi bẩm bệ hạ, chiến báo vừa mới đưa đến, bởi trên đường bị mưa to làm ướt, vi thần đang một lần nữa sao chép sửa sang lại, bệ hạ xin chờ một lát, chậm nhất một khắc sau có thể trình lên bệ hạ.”
Lý Uyên lòng nóng như lửa đốt, nào còn chờ được một khắc, liền vội nói: “Ngươi cứ nói nội dung đi! Trẫm muốn biết chiến dịch Trung Nguyên rốt cuộc đã xảy ra biến hóa gì lớn?”
“Hồi bẩm bệ hạ, Tần vương điện hạ dẫn quân ở huyện Thừa Hưu quận Tương Quốc lần nữa đánh bại Vương Thế Sung, Vương Thế Sung đã lui đến huyện Y Khuyết, tình thế rất nguy cấp, tin tức mới nhất là Trương Huyễn tự mình dẫn năm vạn quân đánh vào quận Toánh Xuyên, đang giằng co với quân đội của Khuất Đột Thông tướng quân.”
Tin tức này vừa ra, toàn bộ đại thần trong điện đều đã hiểu, đây là kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, Tùy quân vào chiếm Bồ Tân quan, uy hiếp Quan Trung, bức bách quân Đường từ Trung Nguyên rút quân.
Lý Uyên thở dài một tiếng thật dài nói: “Hay cho một kế sách vây Nguỵ cứu Triệu, một nước cờ này quyết đoán ngoan độc, không chỉ có xé rách hiệp nghị hai quân ngưng chiến năm trước ký, càng đánh cho trẫm kinh hồn táng đảm!”