Mã Tam Bảo một lần nữa đứng dậy bẩm tấu: “Bệ hạ, thật ra tình thế của chúng ta phi thường nguy cấp, chúng ta ở phía nam Thái Nguyên binh lực trống rỗng, mà quân đội Thái Nguyên bị Lưu Vũ Chu kiềm chế, không thể nam hạ, nếu Tùy quân lại tiếp tục tăng binh quận Hà Đông, chỉ sợ sẽ thật sự muốn tiến công quy mô Quan Trung.”
“Vậy đại tướng quân cho rằng chúng ta nên làm gì bây giờ?” Lý Uyên tuy ngữ khí bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng có chút sốt sắng, trong mắt hiện lên một tia lo âu khó có thể phát hiện.
Mã Tam Bảo lại nói: “Thành Thái Nguyên hẳn là có thể nặn ra một chút quân đội, bệ hạ có thể lệnh Lý Hiếu Cung tướng quân lập tức dẫn một vạn quân nam hạ tấn công Chỉ Quan hình, nghĩ cách chặt đứt đường tây tiến của Tùy quân, tuy khả năng thành công không lớn, nhưng ít ra có thể bám trụ Tùy quân, tranh thủ được một chút thời gian. Vi thần cho rằng, bệ hạ cần lập tức triệu hồi quân đội Trung Nguyên trợ giúp Quan Trung.”
“Đại tướng quân là chỉ quân đội Trung Nguyên triệu hồi toàn bộ tới sao?” Trần Thúc Đạt truy hỏi.
Mã Tam Bảo hạ thấp người nói với Trần Thúc Đạt: “Ty chức cho rằng, giữ lại một bộ phận quân đội không đủ để bảo vệ lợi ích Trung Nguyên của chúng ta.”
Mọi người đều trầm mặc, ý tứ Mã Tam Bảo rất rõ, lập tức từ Trung Nguyên rút quân, nhưng đông chinh Trung Nguyên là Lý Uyên mưu tính đã lâu, trước mắt quân Đường chiến quả to lớn, hắn làm sao nỡ dễ dàng từ bỏ.
Lý Uyên trầm ngâm thật lâu, chậm rãi nói với mọi người: “Chiến quả Trung Nguyên không thể dễ dàng từ bỏ, Tần vương đã chiếm lĩnh quận Tương Quốc, như vậy có thể đi quận Hoằng Nông rút về một bộ phận quân đội, ví dụ như để Khuất Đột đại tướng quân dẫn ba vạn quân trở về, trẫm cho rằng Quan Trung hẳn là không việc gì.”
~~~~
Tuy Lý Uyên yêu cầu các đại thần phong tỏa tin tức Tùy quân chiếm lĩnh thành Hà Đông và Bồ Tân quan, nhưng tin tức vẫn không chân mà chạy, đầu tiên truyền bá trong triều đình, ngay sau đó rất nhiều đại tộc Trường An từ trong bồ câu đưa thư quận Phùng Dực đưa tới nhận được tin tức xác thực, Tùy quân công chiếm Bồ Tân quan, tin tức Quan Trung gặp phải nguy cơ tựa như mọc cánh truyền khắp toàn bộ thành Trường An.
Trong lúc nhất thời Trường An thần hồn nát thần tính, một loại cảm xúc bất an nhanh chóng lan tràn ở Trường An, rõ ràng nhất chính là giá gạo, đây là chong chóng đo chiều gió nguy cơ, trong một đêm, giá gạo từ trăm đồng một đấu gạo tăng tới một trăm năm mươi đồng một đấu gạo, rất nhiều gia đình cầm túi gạo chạy đi các cửa hàng gạo lớn ở Trường An, đến buổi chiều, giá gạo đã tăng tới hai trăm đồng một đấu gạo.
Không chỉ có giá gạo nhanh chóng dâng lên, từng nhà đều bắt đầu thu thập hành lý tiền tài, chuẩn bị cân nhắc ở lúc nguy cơ nghiêm trọng, chạy khỏi thành đi nhà thân thích ở nông thôn tránh né.
Chợ phía tây Trường An là nơi tập kết lượng lớn hàng hóa, mỗi ngày lượng lớn lương thực, vải vóc, dầu, súc vật ở nơi này ra ra vào vào, mỗi cửa hàng làm ăn đều đặc biệt thịnh vượng.
Ở cổng lớn phía bắc của tây thành, chéo đối diện có một tửu quán tên là Văn Xương Cư tửu lâu, tuy quy mô ở Trường An chỉ có thể tính là trung đẳng, nhưng vị trí không tồi, mỗi ngày làm ăn cũng rất thịnh vượng, một bối cảnh khác của tửu quán này là một điểm tình báo của Tùy quân ở Trường An, trải qua gần một năm cố gắng, điểm tình báo của Tùy quân ở Trường An đã mở rộng đến mười ba chỗ, tửu quán Văn Xương Cư này chính là một trong số đó.
Giữa trưa, Văn Xương Cư tửu quán làm ăn rất thịnh vượng, ba tầng lầu đều ngồi đầy khách, các khách nhân đang cao hứng bàn luận nói việc Bồ Tân quan. Việc Bồ Tân quan đã có bảy tám cốt truyện, mỗi cái đều nói cứ như thật, các loại tin tức vỉa hè chính là từ loại địa phương như tửu quán truyền ra.
Lúc này, một văn sĩ trẻ tuổi vội vàng đi vào tửu quán, chưởng quầy đang ở đại sảnh tiếp đón khách nhân thấy văn sĩ trẻ tuổi, vội vàng chào đón cười nói: “Thì ra là Cao công tử, đã lâu không gặp, hôm nay vẫn là vị trí cũ?”
Văn sĩ trẻ tuổi cười gật gật đầu, chưởng quầy nháy mắt cho hắn, tiếp tục cười nói: “Cao công tử, chúng ta lên lầu!”
Văn sĩ trẻ tuổi tên là Cao Cẩn, xuất thân Bột Hải Cao thị, nhưng chỉ là một gã con vợ kế, từng đảm nhiệm Cao Đường huyện úy, lúc Trương Kim Xưng gây họa quận Thanh Hà hắn từ quan về nhà đọc sách làm ruộng, ba năm trước đầu nhập Trương Huyễn, hiện đã được tăng lên làm tham quân tòng sự, mấy tháng trước được phái tới sở tình báo Trường An đảm nhiệm tham quân.
Cao Cẩn tuy chủ quản công việc bên trong, nhưng hắn cũng có nhiệm vụ nhất định, hắn chủ yếu là phụ trách liên hệ một tuyến cùng một viên quan lớn của triều đình Trường An.
Cao Cẩn theo chưởng quầy lên lầu ba, toàn bộ lầu ba là một gian nhã thất, cũng đã đầy khách. Bọn họ tới trước một gian nhã thất phía đông dựa sát bên cạnh nhất. Cao Cẩn chỉ chỉ cách vách, chưởng quầy vội vàng thấp giọng nói: “Cách vách không có ai!”
Cao Cẩn lúc này mới đẩy cửa đi vào nhã thất, trong nhã thất đã có một khách nhân, là nam tử trung niên làn da trắng nõn. Hắn đầu đội mũ sa, mặc giáng sắc quan bào Đường triều, đang khoanh tay đứng trước cửa sổ, Cao Cẩn vội bước lên phía trước hành lễ, “Học sinh tham kiến thị lang!”
Nam tử trung niên thản nhiên nói: “Ta phải lập tức trở về, chỉ có một tin tức nói cho ngươi, thiên tử đã quyết định từ Trung Nguyên điều ba vạn quân về cứu viện Quan Trung, Tần vương tiếp tục ở lại Trung Nguyên.”
Nói xong, nam tử trung niên xoay người rời khỏi phòng, cửa phòng nhẹ nhàng vang, tiếng bước chân rất nhanh đã đi xa.
Cao Cẩn ngồi ở trong phòng một lát, sau đó cũng rời khỏi tửu quán, hắn cũng chưa đi xa, mà là trực tiếp đi tới chợ phía tây.
Ở góc đông bắc của chợ tây có một nhà buôn rất lớn, cửa hàng to nhỏ hơn hai mươi cái, là nhà buôn chuyên môn bán các loại văn phòng tứ bảo, bởi vì nhu cầu của người Trường An đối với văn phòng phẩm giấy tờ rất lớn, do đó nơi này làm ăn cũng rất thịnh vượng, từ sáng đến tối đều chật ních khách nhân, thường xuyên sẽ có công sai quan phủ vội vàng đến mua giấy và bút mực, hơn nữa nhu cầu giấy lớn nhất, cái này xem như thương phẩm dễ bán nhất trong văn phòng phẩm.
Nhà buôn tuy nhỏ, lại tàng long ngọa hổ, một tiệm văn bảo trong đó lấy bán giấy là chính, tên là tiệm giấy Đông Hải là tổng trạm tình báo của Tùy quân ở Trường An, ai cũng sẽ không ngờ được, cửa hàng tràn ngập mùi giấy này thế mà chính là cửa sổ Trương Huyễn tìm hiểu các loại động hướng của Trường An.
Cao Cẩn đi vào tiệm giấy Đông Hải, sảnh trước có mười mấy khách nhân đang chọn lựa giấy văn phòng phẩm, trong mấy chục cái sọt to nhỏ trong tiệm chất đống các loại quyển trục rỗng, mà giấy đay trắng cùng giấy đay vàng xây cao hai tầng lầu, hai tiểu nhị đang tiếp đón khách nhân, thấy Cao Cẩn đi vào, một người trong đó vội vàng đi lên đón.