“Vậy thì tốt!”
Trương Huyễn cười gật gật đầu, lại nói: “Quận Toánh Xuyên địa linh nhân kiệt, anh tài xuất hiện lớp lớp, thời gian ta ở quận Toánh Xuyên tuy không dài, nhưng bản thân ta cũng cảm nhận được, cửa hàng nhiều nhất huyện Toánh Xuyên là bán văn phòng tứ bảo, quán xá nhiều nhất đó là học quán, các đại thế gia đều ở huyện Toánh Xuyên quản lý trường học, lúc mùa xuân Trung Đô khoa cử, quận Toánh Xuyên hẳn cũng có không ít người đi!”
Dữu Văn Cổ vội nói: “Hồi bẩm điện hạ, năm nay Trung Đô và Trường An kỳ thi mùa xuân rất nhiều sĩ tử đều đi, sau đó chúng ta có thống kê, tổng cộng đi năm ngàn bốn trăm người, trong đó Trường An đi hai ngàn ba trăm người, Trung Đô đi ba ngàn một trăm người, Trường An bên kia thi đỗ sáu người, Trung Đô thì thi đỗ tám người, hơn nữa có hơn một ngàn người thi được thái học của hai nơi, Trung Đô bên kia hơi nhiều hơn một chút.”
“Không đơn giản! Không đơn giản!” Trương Huyễn liên thanh khen: “Tổng cộng chỉ có trăm danh ngạch, chỉ một quận Toánh Xuyên đã chiếm tám, quả nhiên danh bất hư truyền.”
Nói thêm vài câu việc khoa cử, Trương Huyễn lại hỏi: “Trước mắt quận Toánh Xuyên khó khăn lớn nhất là gì?”
Dữu Văn Cổ thấp thỏm lo âu nói: “Khó khăn thật ra không có, nhưng chúng ta rất lo lắng.”
“Lo lắng cái gì?” Trương Huyễn khó hiểu hỏi.
“Chúng ta rất lo Vương Thế Sung.”
Bên cạnh, Hàn Phục bổ sung nói: “Điện hạ và Vương Thế Sung chia biên giới, quận Toánh Xuyên liền thành nơi đứng mũi chịu sào, chúng ta lo nếu có một ngày Vương Thế Sung trở mặt với điện hạ, hoặc là hắn muốn đoạt lấy Trung Nguyên, hắn nhất định sẽ nghĩ đến quận Toánh Xuyên đầu tiên. Điện hạ rất rõ ràng cách làm người của Vương Thế Sung, năm đó ở quận Thanh Hà hắn thật sự quá tàn bạo, chúng ta ký ức hãy còn mới mẻ.”
Trương Huyễn có thể lý giải bọn họ lo lắng, liền an ủi bọn họ: “Có một điểm ta hy vọng các ngươi có thể hiểu, Vương Thế Sung sẽ luôn gặp phải áp lực cực lớn của Trường An, quân Đường nếu muốn mở rộng hướng đông, Vương Thế Sung bậc cửa này bọn họ không đi vòng được. Dưới tình huống như vậy, Vương Thế Sung chỉ có thể dựa vào ta, có thể nói, hắn sinh tồn là nắm giữ ở trong tay ta, cho hắn một trăm lá gan hắn cũng không dám xâm phạm đất đai của chúng ta, hơn nữa ta đem quận Tương Dương tặng cho hắn, chính là mở cho hắn một lỗ hổng hướng nam phát triển, để hắn đi phía nam tranh đoạt Kinh Tương với quân Đường.”
“Ý tứ điện hạ là nói, quân Đường còn muốn đến?”
Trương Huyễn gật gật đầu, “Nhất định sẽ đến, nhưng ta nhắm chừng khả năng bọn họ từ Ba Thục đông chinh lớn hơn, khả năng đi quận Thượng Lạc không lớn.”
Trương Huyễn an ủi một phen khiến hai người đều nhẹ nhàng thở ra, bọn họ còn nói vài câu, sau đó cáo từ.
Dữu Văn Cổ và Hàn Phục mới vừa đi, một thân binh chờ ở cửa bước nhanh đến, khom mình hành lễ nói: “Khởi bẩm điện hạ, Lý tướng quân từ quận Tương Quốc đã trở lại.”
Trương Huyễn vội vàng nói: “Mau bảo hắn tới gặp ta!”
Không bao lâu, thân binh lang tướng Lý Phụng của Trương Huyễn bước nhanh vào phòng, quì một gối hành lễ, “Tham kiến tướng quân!”
“Sự tình làm thỏa đáng chưa?”
“Khởi bẩm điện hạ, Vũ Văn Thành Đô tướng quân đã thu chiến mã, còn cho điện hạ một thanh bảo kiếm, ty chức đã mang về.”
Ở nửa tháng trước, Vũ Văn Thành Đô dẫn quân ở quận Dục Dương tiến hành một hồi kịch chiến với quân Đường, Vũ Văn Thành Đô bị Lý Thế Dân đánh bại, chiến mã Ma Lân Thú của hắn cũng bất hạnh ở trên chiến trường trúng tên chết trận, không còn Ma Lân Thú, chiến mã bình thường khác không chịu nổi thể trọng Vũ Văn Thành Đô cùng trọng lượng binh khí, khiến hắn rất buồn rầu.
Trương Huyễn nghe nói chuyện này, liền bảo Lý Phụng đem một con chiến mã khác từ trong tay Vũ Văn Hóa Cập thu được đưa đi cho Vũ Văn Thành Đô, thiên tử Dương Quảng cất chứa mấy chục con bảo mã lương câu, toàn bộ bị Vũ Văn Hóa Cập đoạt được, ở lúc Vũ Văn Hóa Cập chạy về phương bắc lại bị Tùy quân thu được, Trương Huyễn liền đem một con ngựa quý rất giống Ma Lân Thú trong đó tặng cho Vũ Văn Thành Đô, giải nỗi buồn lớn nhất của hắn.
Lý Phụng nói đơn giản tình hình hắn đem chiến mã giao cho Vũ Văn Thành Đô, lại đem một thanh đoản kiếm màu đen trình cho Trương Huyễn, “Khởi bẩm đại soái, chính là thanh kiếm này, Vũ Văn Thành Đô dùng nó để tạ ân đại soái tặng ngựa!”
Trương Huyễn đương nhiên nhận ra thanh đoản kiếm màu đen này, là Lương Võ đế Tiêu Diễn phỏng theo Ngư Trường Kiếm mà chế tạo, tên là Thắng Lô, từ hai kiếm Thắng Tà cùng Trạm Lô đều lấy một chữ mà đặt tên, là một trong các bội kiếm Tiêu Diễn yêu quý nhất, cuối cùng rơi vào tay trong tay Trần hậu chủ.
Sau khi Trần triều bị diệt, Tùy Văn Đế Dương Kiên đem thanh kiếm này cùng lượng lớn châu báu cùng nhau thưởng cho Dương Tố, về sau Dương Huyền Cảm tạo phản, Vũ Văn Thuật đi lục soát nhà Dương Tố, thanh kiếm này lại về Vũ Văn Thuật, cuối cùng Vũ Văn Thuật đem nó thưởng cho Vũ Văn Thành Đô, vẫn luôn là bội kiếm Vũ Văn Thành Đô yêu quý nhất, hắn thế mà thanh kiếm đem này tặng cho mình.
Trương Huyễn rút ra thanh đoản kiếm này, thân kiếm màu đen, đen nhánh không có một chút sáng bóng. Trương Huyễn nhẹ nhàng vung kiếm hướng một cái đèn đồng trên bàn bổ tới, chỉ nghe ‘Rắc!’ một tiếng, cái cổ dài của đèn đồng thế mà bị đoản kiếm bổ chỉnh tề thành hai đoạn, ‘leng keng’ rơi xuống đất, quả nhiên là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn.
Trương Huyễn thầm nghĩ: ‘Xem ra Vũ Văn Thành Đô hiểu thâm ý mình tặng hắn chiến mã.’
~~~~
Quân Đường bị ép rút lui, người được lợi lớn nhất lại là Vương Thế Sung, hắn bị Lý Thế Dân liên tục đánh bại, bị ép đến một góc, cuối cùng Trương Huyễn ra tay khiến hắn không đánh mà thắng, một lần nữa chiếm lĩnh Nam Dương, Dục Dương, Tích Dương, Tương Dương, Tương Quốc, Hoài An sáu quận, khiến toàn bộ tây bộ Trung Nguyên đều thành địa bàn của Vương Thế Sung.
Vương Thế Sung một mặt cảm kích Trương Huyễn ra tay, một mặt khác hắn cũng phải ôm chặt đùi Trương Huyễn. Hắn biết rõ, một khi quân Đường lại lần nữa đông chinh, Vương Thế Sung hắn sẽ đứng mũi chịu sào.
Cho nên Vương Thế Sung thống khoái thực hiện điều kiện lúc trước đạt thành với Trương Huyễn, từ kho Lạc Khẩu cắt ra năm mươi vạn thạch lương thực, đồng thời đem hai vạn hộ thợ thủ công ở Lạc Dương dời đi Trung Đô, chuyện này do Lạc Dương tướng quốc Đoạn Đạt và Trung Đô tướng quốc Bùi Củ đến hoàn thành.
Mặt khác xuất phát từ thể hiện ý tốt với Trương Huyễn, Vương Thế Sung đặc biệt hạ lệnh đem cả nhà Lô Sở chuẩn bị từ quan chạy trốn mà bị bắt bỏ tù phóng thích, cũng dùng lễ đưa đi Trung Đô.
Nhưng có một việc lại khiến Vương Thế Sung không cao hứng lắm, đó là Trương Huyễn tặng cho Vũ Văn Thành Đô một con ngựa đế vương, đó là tiền thiên tử một trong mười hai con Ðại Uyên lương câu Dương Quảng trân trọng thu thập.
Tuy đây chỉ là giao tình cá nhân của Trương Huyễn cùng Vũ Văn Thành Đô, nhưng bản thân chuyện này lại khiến Vương Thế Sung cảm thấy rất không thoải mái, Vương Thế Sung hắn còn chưa hưởng thụ được ngựa đế vương, đại tướng dưới trướng hắn lại có được chiếm, Vương Thế Sung cảm thấy điều này đối với hắn chuẩn bị nhường ngôi đế vị là một loại điềm xấu.
Đương nhiên, hắn còn chưa dám bất mãn đối với Trương Huyễn, liền đem phần bất mãn này giận chó đánh mèo đến trên người Vũ Văn Thành Đô, nếu Vũ Văn Thành Đô biết điều, nên đem con ngựa đế vương này hiến cho mình mới đúng.