Lúc trước Dương Quảng đi Giang Đô, Vũ Văn Thành Đô vừa lúc sinh bệnh mà không đi cùng, Dương Quảng liền phong Vũ Văn Thành Đô làm tả vệ tướng quân, lệnh hắn ở lại Lạc Dương bảo hộ Việt vương.
Sau khi Vũ Văn Hóa Cập phát động binh biến ở Giang Đô, Việt vương Dương Đồng ở Lạc Dương bị bách quan lưu thủ ủng lập đăng cơ, xưng là Hoàng Thái đế, Hoàng Thái đế đại phong công thần, gia phong Vũ Văn Thành Đô làm Hứa quốc công, Tả Truân vệ đại tướng quân, Hứa quốc công chính là tước vị của Vũ Văn Thuật năm đó, lại được Hoàng Thái đế một lần nữa ban cho Vũ Văn Thành Đô.
Nhưng ở sau khi Vương Thế Sung mượn đao giết người, thiết kế hại chết Binh bộ thượng thư Vi Tân, triều đình Lạc Dương ai cũng cảm thấy bất an, bị ép bởi tình thế, vài tên đại tướng ở trung lập, bao gồm đám người Tả Truân vệ đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô, Hữu Kiêu vệ đại tướng quân Trương Trấn Chu vì tự bảo vệ mình, cũng không thể không đầu nhập Vương Thế Sung, ủng hộ hắn làm Trịnh vương.
Vũ Văn Thành Đô lần này trong tác chiến với quân Đường, chiến mã yêu quý Ma Lân Thú theo hắn nhiều năm bất hạnh trúng tên chết trận, Vũ Văn Thành Đô vừa đau lòng vừa buồn rầu, đau lòng là chiến mã theo mình nhiều năm, giống hệt huynh đệ mình, ngựa yêu đầu trúng tên, khiến Vũ Văn Thành Đô đau lòng vạn phần, hắn ôm ngựa yêu ở trong lều một đêm, trơ mắt nhìn ngựa yêu chết ở trong lòng mình.
Mà buồn rầu thì là Vũ Văn Thành Đô dáng người hùng vĩ, thể trọng gần hai trăm cân (gần 100 kg), cộng thêm Phượng sí lưu kim đảng của hắn nặng hai trăm bốn mươi cân (120 kg), trừ Ma Lân Thú, bất cứ chiến mã nào cũng không cõng nổi hắn, trừ phi hắn không thể dùng binh khí nữa. Không có binh khí, không thể nghi ngờ là hùng ưng không còn cánh, Vũ Văn Thành Đô không thể tiếp nhận kết quả như vậy.
Ngay tại lúc hắn cực kỳ buồn rầu, Trương Huyễn lại phái người đưa tới một con Ðại uyên mã cực phẩm thiên tử Dương Quảng yêu quý sưu tầm, làm Vũ Văn Thành Đô mừng rỡ. Con Ðại uyên mã này toàn thân đen như than lửa, cao tám thước, thân dài một trượng hai thước, bốn chân tráng kiện như thân cây, có thể chở nặng ngàn cân phi nước đại.
Càng làm cho Vũ Văn Thành Đô hài lòng là, con Ðại uyên mã này giống Ma Lân Thú của hắn, lông bờm cực dài, cực giống một con ngựa ma tây phương. Chiến mã ban đầu tên là Hắc Nguyệt, được Vũ Văn Thành Đô không chút do dự đổi tên thành Ma Lân Thú, lấy kỷ niệm chiến mã đã mất của hắn.
Nhưng Vũ Văn Thành Đô lại không biết, hắn có được con chiến mã này đã dẫn lên sự bất mãn mãnh liệt của Vương Thế Sung đối với hắn.
Buổi chiều, Vũ Văn Thành Đô vừa từ bên ngoài dắt ngựa đi rong về, lại thấy đại tướng quân Trương Trấn Chu đứng ở ngoài đại trướng của mình, đang nói cái gì với thân binh của mình. Vũ Văn Thành Đô cười to, “Trương huynh là tới quận Tương Quốc lúc nào?”
Vũ Văn Thành Đô làm người cực kỳ cao ngạo, người được hắn để mắt không có mấy ai, Trương Trấn Chu là một trong số đó.
Trương Trấn Chu khoảng hơn bốn mươi tuổi, cũng là nguyên thủy quân đại tướng của Tùy quân, ở năm Đại Nghiệp thứ nhất từng theo Chu Khoan ra biển viễn chinh Lưu Cầu quốc, trên đường về phát hiện Cao Hoa tự, Hoàng Thái đế sau khi đăng cơ, phong Trương Trấn Chu làm Hữu Kiêu vệ đại tướng quân, giống Vũ Văn Thành Đô, bị ép bởi dâm uy của Vương Thế Sung, không thể không ủng hộ hắn làm Trịnh vương.
Lần này Vương Thế Sung tấn công quân Ngoã Cương, Trương Trấn Chu và Khâu Hoài Nghĩa dẫn quân đóng quân huyện Trần Lưu, chặn lại quân Ngoã Cương chạy hướng bắc. Sau khi quân Đường đông chinh, Trương Trấn Chu bị triệu về Lạc Dương, phụ trách tổng đốc lương thảo.
Trương Trấn Chu chắp tay cười nói: “Ta áp tải một lô lương thảo đến quận Tương Quốc, nghe nói hiền đệ đạt được một con ngựa quý, đặc biệt đến xem chút!”
Vũ Văn Thành Đô xoay người xuống ngựa, đem dây cương ném cho thân binh, “Chính là nó, Trương huynh không ngại đánh giá!”
Trương Trấn Chu nhìn kỹ một lát, không khỏi có chút kỳ quái, “Đây không phải là Ma Lân Thú của hiền đệ sao?”
“Quả thật rất giống, nhưng vẫn khác, đầu nó so với Ma Lân Thú hơi nhỏ hơn, lông bờm cũng không đủ dài, hơn nữa năng lực phụ trọng mạnh hơn Ma Lân Thú.”
“Xem ra ngựa yêu của mình chỉ có mình rõ ràng nhất, chúng ta những người ngoài rất khó phân biệt, nhưng con chiến mã này ta từng gặp.”
Vũ Văn Thành Đô nhẹ nhàng vuốt ve ngựa yêu của mình, “Nó chính là Hắc Nguyệt xếp thứ tư trong mười hai con ngựa quý của tiên đế, một con khác là Hắc Kim Cương không thua gì nó, nghe nói bị La Sĩ Tín chiếm được.”
Trương Trấn Chu gật gật đầu, “Ta có việc khác tìm hiền đệ.”
Vũ Văn Thành Đô khoát tay, “Mời vào lều ngồi đi!”
Hai người đi vào đại trướng ngồi xuống, Vũ Văn Thành Đô lại bảo thân binh dâng trà. Hắn thấy Trương Trấn Chu tỏ ra có chút sầu lo, liền thấp giọng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thật ra cũng không có đại sự gì, ta lần này nam hạ đến hoàng cung bái kiến thánh thượng, kể cho hắn quá trình ba nước đại chiến lần này.”
“Vậy thánh thượng nói như thế nào?”
“Thánh thượng rất cao hứng, hắn nói nam Bắc Tùy vốn là huynh đệ, hắn rất vui mừng huynh đệ đồng lòng, cùng chống lại sự xâm lược, tuy huynh đệ chia nhà, nhưng cũng có một ngày một lần nữa dung hợp, hắn rất kỳ vọng một ngày này sớm tới.”
Vũ Văn Thành Đô cười khổ lắc đầu, Bắc Tùy rõ ràng chính là vương triều của Trương Huyễn, có gì quan hệ với Đại Tùy, thánh thượng vẫn quá đơn thuần.
Trương Trấn Chu hiểu hàm nghĩa Vũ Văn Thành Đô cười khổ, hắn cũng thở dài nói: “Thánh thượng dù sao tuổi nhỏ, không hiểu lòng người phức tạp, thật ra uy hiếp lớn nhất đối với hắn không phải Bắc Tùy, mà ngay tại bên người hắn.”
Vũ Văn Thành Đô đương nhiên hiểu Trương Trấn Chu đang chỉ ai, chỉ là đề tài này khá mẫn cảm, hắn nhất thời trầm mặc không nói. Lúc này, Trương Trấn Chu lại nói: “Thánh thượng còn giao cho ta một sự kiện, bảo ta cố gắng làm thỏa đáng!”
“Chuyện gì?”
Trương Trấn Chu uống ngụm trà, chăm chú nhìn chén trà trong tay hỏi: “Ngươi cảm thấy Vương Thế Sung vì sao nhất định phải tiếp nhận Chu Kiệt đầu hàng?”
“Chuyện thánh thượng giao cho ngươi chính là về Chu Kiệt sao?”
Trương Trấn Chu gật gật đầu, “Thánh thượng cực kỳ oán hận Chu Kiệt tàn bạo, nói hắn sẽ tuyệt đối không tiếp nhận ma vương ăn thịt người làm bề tôi, hắn hy vọng ta khuyên Vương Thế Sung giết người này, đừng để xã tắc bị làm bẩn.”
“Vậy vì sao thánh thượng không trực tiếp hạ chỉ, giao trách nhiệm Vương Thế Sung giết chết Chu Kiệt?”
Trương Trấn Chu cười lạnh một tiếng, “Ngươi cảm thấy ý chỉ của thánh thượng có thể ra khỏi hoàng cung sao?”
Vũ Văn Thành Đô im lặng. Vương Thế Sung bổ nhiệm con hắn Vương Huyền Ứng làm nội sử thị lang, nắm giữ phù tỳ của thiên tử, toàn bộ sắc lệnh hoặc thánh chỉ của thiên tử đều phải do con dấu của Vương Huyền Ứng mới có thể phát xuống, trên thực tế mọi người đều rất rõ, tuyệt đại bộ phận sắc lệnh của thiên tử đều bị Vương Thế Sung bóp méo.