Vũ Văn Thành Đô thở dài, “Ta nhắm chừng rất khó, Vương Thế Sung muốn lợi dụng Chu Kiệt khống chế Kinh Tương, lúc này hắn sẽ tuyệt đối không giết Chu Kiệt, ngược lại sẽ trọng dụng gã.”
“Nhưng giết Chu Kiệt rồi, chẳng phải là càng thắng được lòng dân Kinh Tương sao?”
Vũ Văn Thành Đô vẫn lắc đầu, “Ngươi còn chưa hiểu Vương Thế Sung sao? Năm đó hắn dung túng Hoài Nam quân đốt giết bắt người cướp của, ở Giang Nam hắn giết hại mấy vạn dân chúng đầu hàng, khi nào hắn từng để ý lòng dân, hắn cần là uy nghiêm, Kinh Tương các nơi cực sợ Chu Kiệt, Chu Kiệt đến, các quận các huyện đều nghe gió mà hàng, ai dám có nửa điểm chống cự, Vương Thế Sung nhìn trúng một điểm này.”
“Nhưng ngươi ta làm bạn với người như thế, ngươi không cảm thấy sỉ nhục sao?”
Vũ Văn Thành Đô trầm mặc, sau một lúc lâu hỏi: “Trương huynh muốn ta làm gì?”
Trương Trấn Chu lấy ra một phong thư liên danh yêu cầu tru sát Chu Kiệt, “Đây là thư liên danh ta khởi xướng, đã có mười mấy đại thần kí tên, yêu cầu Vương Thế Sung tru sát ma vương Chu Kiệt, hiền đệ cũng kí tên đi!”
Vũ Văn Thành Đô nhìn nhìn, bên trên có nội sử lệnh Nguyên Văn Đô, Binh bộ thượng thư Hoàng Phủ Vô Dật, thủ vệ hoàng cung tả hữu giám môn vệ tướng quân Phí Diệu cùng Điền Đồ, Hà Nam phủ trưởng sử Nghiêu Quân Tố vân vân mười mấy người, Vũ Văn Thành Đô âm thầm cười khổ, đây không phải là danh sách phản đối Vương Thế Sung sao? Nhưng danh sách này trong lòng Vương Thế Sung cũng rất rõ ràng, đưa lên cũng không sao cả.
Vũ Văn Thành Đô trầm ngâm một phen, liền ở bên trên ký mình tên, Tả Truân vệ đại tướng quân Vũ Văn Thành Đô.
Trương Trấn Chu mừng rỡ, “Ta sẽ đi Nam Dương quận gặp Vương Thế Sung, vô luận hắn cao hứng cũng được, mất hứng cũng được, phải ép hắn giết Chu Kiệt, chúng ta và Chu Kiệt không thể cùng làm quan, tuyệt không thể để người này làm bẩn thanh danh triều đình.”
~~~~
Vương Thế Sung trước mắt thị sát ở quận Nam Dương. Từ sau khi quân Đường rút lui hướng tây, Vương Thế Sung nhanh chóng hướng nam mở rộng, dựa theo hiệp nghị của hắn cùng Trương Huyễn, chiếm lĩnh Tích Dương, Nam Dương, Tương Dương, Dục Dương, Hoài An, Tương Quốc sáu quận, cộng thêm bản thân hắn khống chế quận Hoằng Nông, Hà Nam phủ và quận Huỳnh Dương, Vương Thế Sung đã khống chế toàn bộ tây bộ Trung Nguyên cùng với bắc bộ Kinh Châu.
Buổi sáng, Vương Thế Sung ở dưới mấy chục đại tướng vây quanh, ở vùng huyện Tân Dã thị sát thu hoạch vụ thu, Tân Dã và Tương Dương giống nhau gieo trồng lúa nước, lúc này đã đến mùa thu hoạch, sóng lúa quay cuồng, thoạt nhìn là màu vàng tươi mênh mông vô bờ, vô số nông dân bận rộn ở trong thiên địa.
Vương Thế Sung hưng phấn dị thường, dùng roi ngựa chỉ vào ruộng lúa hướng các tướng đại tướng cười nói: “Xem xem giang sơn của trẫm như thế nào?”
Các tướng ngạc nhiên, Chu Kiệt cực kỳ thông minh, lập tức cười nịnh nói: “Giang sơn của bệ hạ như tranh, thiên hạ lê dân được bệ hạ là vua cha, cũng là may mắn của thương sinh!”
Lần nịnh này khiến trong lòng Vương Thế Sung nở hoa, khẽ cười nói: “Cô vương chỉ là chỉ đùa chút, đừng coi là thật!”
Lúc này có binh sĩ tiến lên bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, lương thảo Lạc Dương đã vận chuyển đến!”
“Lương thực tới vừa lúc, chúng ta đi xem một chút!”
Vương Thế Sung giục ngựa đi hướng quân doanh, suốt đường nghe hắn đắc ý cười to, mọi người âm thầm kinh hãi, dã tâm của Trịnh vương đã không đè nén nổi nữa.
Trong vương trướng, Vương Thế Sung trầm mặt, thư thỉnh nguyện trên bàn khiến hắn cảm thấy đặc biệt chói mắt, thỉnh cầu tru sát Chu Kiệt. Hắn nhìn thoáng qua Trương Trấn Chu đứng ở một bên, cố gắng đè nén sự tức giận trong lòng, dùng một loại ngữ khí nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Chuyện này bổn vương đã biết, Trương tướng quân một đường vất vả rồi, đi xuống nghỉ ngơi trước đi!”
Trương Trấn Chu không phải người dễ bị lừa gạt, hắn lại nói: “Chu Kiệt tàn bạo vô cùng, lại là ma vương ăn thịt người nổi tiếng thiên hạ, thu lưu hắn chỉ sợ ảnh hưởng đến thanh danh vương gia, sẽ ảnh hưởng sự ủng hộ của sĩ tộc thiên hạ đối với vương gia, xin vương gia cân nhắc!”
“Trương tướng quân quan tâm, bổn vương tâm lĩnh, bổn vương cũng biết Chu Kiệt tàn bạo, hiện tại chúng ta chỉ là tạm thời dùng hắn, chờ sau khi ổn định Kinh Tương, bổn vương sẽ tính toán tiếp, xin tướng quân yên tâm, bổn vương cũng rất để ý thanh danh của mình, Trương tướng quân đi xuống đi!”
Trương Trấn Chu thấy Vương Thế Sung tỏ thái độ như thế, hắn cũng không tiện nói cái gì nữa, liền thi lễ lui xuống.
Vương Thế Sung nhặt lên thư thỉnh nguyện nhìn nhìn, không khỏi hừ lạnh một tiếng, “Đám người này bổn vương sẽ không tha một ai, sớm hay muộn sẽ một lưới bắt hết!”
Bên cạnh, Vương Nhân Tắc thấp giọng hỏi: “Thúc phụ, tên Vũ Văn Thành Đô ở bên trên hay không?”
Vương Thế Sung nhìn nhìn, ở cuối cùng phát hiện tên Vũ Văn Thành Đô, trong lòng hắn càng thêm tức giận, “Việc chiến mã ta còn chưa tìm hắn tính sổ, hắn thế mà lại dám công khai phản đối ta, người này tuyệt đối không thể bỏ qua, giết hắn mới có thể giải mối hận trong lòng của ta!”
Vương Nhân Tắc vội nói: “Ý tứ chất nhi là nói, đám người Trương Trấn Chu, Vũ Văn Thành Đô đã cùng người phản đối thúc phụ đứng lại cùng một chỗ, vậy tuyệt không thể để bọn họ nắm quân quyền, thúc phụ muốn làm đại sự, trước hết đoạt quân quyền của bọn họ.”
Một câu nói đã nhắc nhở Vương Thế Sung, đây quả thật là vấn đề lớn, nếu không đem quân quyền nắm giữ chặt chẽ ở trong tay người mình, chỉ sợ lực cản đăng cơ của hắn sẽ tăng cao. Hắn trầm ngâm một lát, lại hỏi: “Vậy theo ý kiến của ngươi thì sao?”
Vương Nhân Tắc cười nói: “Thật ra có cách giải quyết, có thể để Trương Trấn Chu đảm nhiệm thái thú quận Hoài An, để hắn chuyển thành quan văn, thì không cần lo nữa.”
“Cách hay!”
Vương Thế Sung liên thanh khen ngợi, lại hỏi: “Vậy Vũ Văn Thành Đô thì sao?”
“Vũ Văn Thành Đô ở trong quân danh tiếng quá lớn, thúc phụ cần cẩn thận xử trí. Chất nhi đề nghị để hắn điều rời khỏi kinh thành, ví dụ như trấn thủ Hổ Lao quan hoặc là Hào quan, không để hắn ảnh hưởng bố trí nhường ngôi của thúc phụ.”
Vương Thế Sung nhướng mày, “Biện pháp tuy không tệ, nhưng hắn vẫn nắm giữ quân đội, đối với ta vẫn là một cái uy hiếp.”
Vương Nhân Tắc cười âm hiểm, “Đợi lúc thúc phụ muốn làm đại sự, lại lấy danh nghĩa hôn quân chiếu hắn vào kinh báo cáo công tác, vậy hắn không phải là một con dê đợi thúc phụ làm thịt sao?”
Vương Thế Sung gật gật đầu, tuy không trực tiếp thống khoái giết Vũ Văn Thành Đô, nhưng Vũ Văn Thành Đô ở trong quân uy vọng quá cao, quả thật cần cẩn thận xử lý, để tránh kích động lên binh biến.
“Được rồi! Cứ dựa theo phương án của hiền chất để thực thi, nhưng ta sẽ không cho hắn bất cứ quân quyền gì.”
Vương Thế Sung lập tức lại lệnh người đem Chu Kiệt tìm đến, Chu Kiệt không biết đã xảy ra chuyện gì, vội vàng đi vào đại trướng của Vương Thế Sung, “Vương gia tìm ty chức có việc gì sao?”
Vương Thế Sung đem thư thỉnh nguyện lạnh lùng ném tới trước mặt hắn, “Ngươi xem đi! Nhiều trọng thần như vậy yêu cầu ta tru sát ngươi.”