Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 959 - Chương 779: Kiêu Tướng La Thành (1)

Chương 779: Kiêu tướng La Thành (1)
Chương 779: Kiêu tướng La Thành (1)

Đỗ Phục Uy biết cơ hội duy nhất của mình chính là Trương Huyễn thảm bại ở trong đại chiến Trung Nguyên, không thể không rút về Hà Bắc, cho nên vì khiến quân Đường có thể đánh bại Trương Huyễn, Đỗ Phục Uy cũng quyết định phối hợp quân Đường hành động xuất binh Từ Châu, cái này không chỉ có giúp quân Đường, cũng là Đỗ Phục Uy tự cứu.

Lúc này đại quân của Đỗ Phục Uy đã đóng quân ở trên đường cái ngoài ba dặm phía bắc Lâm Hoán huyện thành. Đỗ Phục Uy đang sốt ruột chờ đợi tin tức của huyện lệnh, hắn đã tính toán sẵn, một khi chiến mã ăn đậu đen có lẫn ba đậu, tất nhiên sẽ không đứng nổi, quân đội hắn sẽ tiêu diệt binh sĩ Tùy quân không còn chiến mã, sau đó đợi chiến mã khôi phục, hắn liền có thể một lần đạt được ba ngàn chiến mã, thành lập kỵ binh của mình.

Thời gian trôi qua từng chút một, trong lòng Đỗ Phục Uy càng lúc càng lo lắng. Đúng lúc này, có binh sĩ bẩm báo, “Đại vương, người của huyện thành tới.”

“Mau dẫn tới!”

Một nha dịch được dẫn theo lên. Nha dịch quỳ xuống nói: “Khởi bẩm đại vương, Triệu huyện lệnh và Uông huyện thừa đều bị Tùy quân bắt rồi, Uông huyện thừa kêu ta tới bẩm báo đại vương, Tùy quân đã phát hiện bí mật trong đậu đen.”

Đỗ Phục Uy trầm mặt xuống, hung hăng vụt một roi ở trên người nha dịch, “Chó má! Nhất định là các ngươi bán đứng ta.”

“Chúng ta tuyệt đối không bán đứng đại vương, là vì Tùy quân có chiến mã đau bụng, bọn họ liền phát hiện trong bột đậu đen có vấn đề.”

Đỗ Phục Uy thoáng cái lại thấy được hy vọng, túm vạt áo nha dịch hỏi: “Nói mau! Bao nhiêu chiến mã xảy ra vấn đề?”

“Cụ thể bao nhiêu ta cũng không biết, nhưng Tùy quân đã bắt huyện lệnh và huyện thừa, ty chức là trốn ra báo tin.”

Đỗ Phục Uy giống như chạm được cái gì, lại thấy không rõ lắm, làm lòng hắn nóng như lửa đốt, hữu tướng quân Vương Hùng Đản bên cạnh nói: “Vô luận chiến mã Tùy quân có bao nhiêu trúng chiêu, Tùy quân khẳng định muốn phá vây, không bằng ty chức dẫn một toán quân đi thăm dò hư thật Tùy quân trước, đại vương thì dẫn đại quân mai phục ngoài thành, đợi quân địch phá vây, có thể dùng cung mạnh nỏ cứng bắn nó.”

“Nhưng không biết Tùy quân sẽ hướng phía nào phá vây?”

Vương Hùng Đản nghĩ nghĩ nói: “Hướng đông là Hoán Thủy, qua sông không dễ, ty chức cảm thấy khả năng Tùy quân từ phía tây phá vây lớn nhất, hoặc là đại vương ở ngoài thành đông phô trương thanh thế, khiến Tùy quân không dám hướng đông rút lui, chủ lực ở phía tây mai phục.”

Thời gian đã không cho phép Đỗ Phục Uy nghĩ kĩ, hắn lập tức quyết đoán nói: “Cứ làm như vậy, ngươi có thể dẫn ba ngàn người đến thử huyện Lâm Hoán, nếu chiến mã Tùy quân không thể sử dụng, lập tức cho ta biết!”

“Ty chức tuân lệnh!”

Vương Hùng Đản dẫn ba ngàn binh sĩ nương bóng đêm yểm hộ, hướng huyện Lâm Hoán vồ mạnh tới.

Đỗ Phục Uy nhiều lần thua Trương Huyễn, trên dưới quân đội đã có bệnh sợ Tùy nghiêm trọng, ngay cả bản thân Đỗ Phục Uy cũng rất sợ Trương Huyễn, nhưng hắn lại hy vọng mình và quân đội đều có thể đi ra khỏi bóng ma này, như vậy huyện Lâm Hoán một trận chiến này đã có ý nghĩa không tầm thường.

***

Trong Lâm Hoán huyện thành, binh sĩ Tùy quân đã từ trong nhà người Dan huyện thành thu thập được mấy trăm gánh cỏ khô, cho chiến mã ăn no cỏ khô và nước sạch, chiến mã phấn chấn tinh thần, đợi mệnh lệnh xuất phát của chủ nhân.

La Thành còn đang kiên nhẫn đợi thời cơ, hắn tuy không đủ kinh nghiệm dẫn quân, chưa cẩn thận phân biệt thức ăn gia súc, suýt nữa trúng kế hạ độc ngựa của Đỗ Phục Uy, nhưng một mặt khác, La Thành dù sao cũng là con cháu nhà tướng, đối với tác chiến có một loại thiên phú khác người thường.

Trên tường thành, La Thành nhìn chăm chú tình hình phương bắc, tuy màn đêm bao phủ tất cả, nhưng La Thành vẫn đã nhận ra sự khác thường trên đường cái phương bắc, hắn cảm giác có người trong bóng đêm nhìn trộm tường thành, đó hẳn là thám tử của Đỗ Phục Uy, đang âm thầm giám thị mình.

“Tướng quân, chúng ta sẽ dựa vào thành mà thủ sao?” Một gã lang tướng thấp giọng hỏi.

La Thành lắc lắc đầu, “Ưu thế kỵ binh ở chỗ nhanh nhẹn linh hoạt, ở chỗ chạy đột phá, nếu bỏ qua ưu thế này, đêm nay chúng ta đều phải chết không có chỗ chôn, phải rút lui!”

“Vậy chúng ta hướng nơi nào rút lui?”

“Bây giờ còn chưa rõ, nhìn thêm chút, quân địch sẽ cho chúng ta đáp án.”

Đúng lúc này, La Thành cảm thấy một sát khí đang lặng yên hướng tường thành mà đến. Thị lực hắn vượt qua người thường, hắn phát hiện trong bóng đêm có bóng người chớp lên, La Thành lập tức ý thức được quân đội của Đỗ Phục Uy đã đến trước mắt.

“Xuống thành, lên ngựa chuẩn bị nghênh chiến!” La Thành quyết đoán hạ lệnh.

Hơn trăm binh sĩ trên đầu tường nhanh chóng hướng dưới thành chạy đi, ba ngàn kỵ binh đã chuẩn bị vào hàng, kỵ binh bày trận đứng ở trên đường cái, phía trước một ngàn kỵ binh tay cầm nỏ sừng, giơ cung cài tên, hai ngàn kỵ binh phía sau một tay nâng chiến sóc, một tay cầm khiên tròn, đằng đằng sát khí.

La Thành vừa xoay người lên ngựa, một kỵ binh chạy tới bẩm báo: “Chúng ta ở ngoài thành đông phát hiện tung tích tặc quân, số lượng không rõ.”

“Tình huống ngoài thành tây thế nào?” La Thành hỏi một thám báo khác nói.

“Khởi bẩm tướng quân, ngoài thành tây rất yên tĩnh, không có bất cứ động tĩnh gì.”

Lúc này, ‘Ầm’ một tiếng vang lớn, cửa thành bắc bị phá vỡ, mấy ngàn binh sĩ Giang Hoài đánh vào trong thành, ngân thương của La Thành chỉ phía trước, quát to: “Bắn!”

Ngàn mũi tên dời dây mà ra, bắn dày đặc về phía mấy trăm binh sĩ Giang Hoài dẫn đầu lao vào cửa thành, binh sĩ Giang Hoài quân thất thố không kịp đề phòng, nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang thành một mảng, từng mảng lớn binh sĩ bị bắn ngã.

La Thành hét to một tiếng, “Theo ta giết ra khỏi thành đi!”

Ba ngàn kỵ binh chợt phát động, hướng chỗ cửa thành bắc chạy nhanh. La Thành đi trước làm gương, ngân thương không ngừng gạt đánh tên bắn tới trước mặt, lượng ngân thương của hắn như tuyết bay đầy trời, chỉ một thoáng giết vào trong đám đông quân địch. La Thành sở dĩ có thể hảo hán đứng hạng bảy thiên hạ, là ở thương pháp của hắn cực nhanh, thiên hạ vô song, ở lúc cao thủ so chiêu, Trương Huyễn, Vũ Văn Thành Đô các cao thủ có thể lấy vụng thắng khéo, chỉ cần một chiêu liền có thể phong kín toàn bộ lộ tuyến tiến công của La Thành, thương pháp La Thành nhanh nữa cũng không có gì ý nghĩa.

Nhưng ở lúc đối trận binh sĩ bình thường, uy lực của khoái thương liền biểu hiện ra đầy đủ. mai hoa lượng ngân thương của La Thành như bão tố đâm về phía binh sĩ chung quanh, trong nháy mắt, mấy chục binh sĩ ở bên người vây công hắn toàn bộ ngã lăn ra đất, trước ngực hoặc là cổ họng mỗi người đều bị mũi thương đâm thủng, chết thảm ngay tại chỗ.

Binh sĩ phía sau bị dọa sợ hãi vạn phần, ùn ùn quay đầu bỏ chạy. La Thành hét to một tiếng, phóng ngựa đuổi theo binh sĩ quân địch, ngân thương như tia chớp đâm trái phải, giết ra một con đường máu, một hơi lao ra khỏi hành lang cửa thành, chỉ nghe hai bên nổi lên tiếng kêu thảm thiết, huyết quang văng khắp nơi, nơi chiến mã của La Thành đi qua không một người sống, hơn năm mươi người đều một thương là mất mạng.

Bình Luận (0)
Comment