Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 960 - Chương 779: Kiêu Tướng La Thành (2)

Chương 779: Kiêu tướng La Thành (2)
Chương 779: Kiêu tướng La Thành (2)

Mà kỵ binh phía sau lao ra khỏi cửa thành, hướng hai bên nhanh chóng khuếch tán, đồng thời cũng thanh trừ gần trăm tên quân địch hai bên, chỉ một lượt loạn tiễn bắn nhanh cùng một lần kỵ binh xông pha, đã đem nhóm đầu tiên ba trăm binh sĩ Vương Hùng Đản phái ra giết sạch sẽ.

Mà nhóm thứ hai mấy trăm binh sĩ Giang Hoài phía sau bị khí thế thần chắn sát thần, phật chắn sát phật của La Thành dọa cho hồn vía lên mây, thấy tướng Tùy phóng ngựa lao tới, bọn họ hét to một tiếng, quay đầu bỏ chạy.

Trường thương La Thành chỉ phía đông, hướng kỵ binh phía sau lớn tiếng ra lệnh: “Hướng đông rút lui, gặp được Hoán Thủy, dọc sông bắc thượng!”

La Thành bằng trực giác sâu sắc của hắn phán đoán ra, chủ lực tặc quân nhất định ở phía tây mai phục, mà bóng dáng tặc quân phía đông chỉ là phô trương thanh thế, ý đồ tạo thành phán đoán sai lầm cho hắn.

Quân lệnh như núi đổ, ba ngàn kỵ binh như dòng chảy sắt thép lao đi, La Thành một mình một ngựa đứng ở trên gò đất, nón bạc tua đỏ, như thiên thần. Hắn lạnh lùng nhìn mấy ngàn binh sĩ quân địch ngoài trăm bước phía trước, ở bên người hắn nằm đầy thi thể binh sĩ quân địch.

Vương Hùng Đản thấy kỵ binh Tùy quân hoàn toàn không tổn hao gì, hơn nữa là hướng đông rút lui, trong lòng hắn khẩn trương, vội lệnh một binh sĩ đến báo cáo Đỗ Phục Uy, nhưng hắn cảm giác trên thời gian đã không còn kịp. Tùy quân đều là kỵ binh, bọn họ làm sao mà đuổi kịp.

Dưới tình thế cấp bách, Vương Hùng Đản hét to một tiếng, tay cầm đại đao giục ngựa hướng La Thành đánh tới, “Tùy tướng để đầu lại!”

La Thành cười lạnh một tiếng, phóng ngựa đón đầu. Hắn không nói một lời, ‘Soạt’ đâm một thương về phía ngực Vương Hùng Đản, mũi thương biến thành chín đầu thương. Vương Hùng Đản chấn động, hắn nhất thời ý thức được mình đã gặp phải tuyệt thế võ tướng, nhưng lúc này hắn đã không thể ứng đối, chỉ đành luống cuống tay chân vung đao che lại chỗ yếu hại của mình, đùi đau đớn, ngay sau đó bụng cũng đau đớn một trận, La Thành liên tục đâm trúng hắn ba thương, hai thương đâm trúng đùi, một thương cuối cùng đâm xuyên qua bụng hắn, mũi thương khẽ vặn, đem một khúc ruột của hắn kéo theo ra ngoài.

Vương Hùng Đản kêu thảm một tiếng, ôm ruột quay đầu bỏ chạy, mấy chục thân binh phía sau cùng nhau hướng La Thành bắn tên, ngăn cản La Thành truy kích chủ tướng. La Thành không truy kích, hắn vừa dùng thương gạt tên, vừa dùng khóe mắt hướng phía sau xem xét, toàn bộ kỵ binh đều đã ra khỏi thành, mười mấy kỵ binh cuối cùng cũng từ phía sau hắn chạy vội qua.

La Thành cũng vô tâm ham chiến, hướng bóng lưng Vương Hùng Đản hô lớn: “Nhớ kỹ tên gia gia, chính là U Châu La Thành!”

Hắn quay đầu ngựa, liền hướng đông chạy vội đi, dần dần từ trên đường cái biến mất.

Sau nửa canh giờ, Đỗ Phục Uy ở ngoài mười dặm bày ra thiên la địa võng chuẩn bị bao vây Tùy quân dẫn quân chạy tới huyện Lâm Hoán, binh sĩ nâng Vương Hùng Đản bị thương nặng đi lên. Chân hắn có hai nơi bị thương, tuy miệng vết thương sâu, nhưng hắn dù sao da thịt thô ráp, có thể chịu được, nhưng trên bụng hắn cũng bị đâm thủng một cái lỗ, ruột đứt một đoạn, chỗ vết thương này làm hắn thống khổ, nói cũng nói không nên lời.

Thân binh bên cạnh thay hắn nói: “Khởi bẩm vương gia, người đâm bị thương Vương tướng quân là chủ tướng quân địch, đó là U Châu La Thành, hắn đã dẫn kỵ binh chạy đi hướng đông.”

Đỗ Phục Uy nghe nói thế mà là La Thành đứng thứ bảy thiên hạ, cũng bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, nghe nói La Thành này ra thương độc ác, Vương Hùng Đản vậy mà có thể sống sót, cũng là hắn mạng lớn.

Vương Hùng Đản là tâm phúc đại tướng của hắn, nếu không may chết trận, còn hơn chặt một tay của hắn. Đỗ Phục Uy nhất thời vội nói: “Còn không mau đi tìm danh y chữa chạy!”

“Đại vương, quân y ở đại doanh Tiếu huyện, trong chốc lát không chạy tới được.”

Lúc này, một người bên cạnh sợ sệt nói: “Đại vương, trong huyện có một danh y, giỏi chữa vết thương đao kiếm, không bằng để hắn đến xem.”

Đỗ Phục Uy quay đầu, lại thấy là huyện lệnh và huyện thừa, chỉ thấy hai người toàn thân đầy vết roi, trên quần áo vết máu loang lổ, hiển nhiên cũng bị tra tấn. Đỗ Phục Uy vốn định giết hai người này, nhưng một câu bảo mệnh của Triệu huyện lệnh làm sát khí trong lòng hơi nhạt đi. Hắn vung roi quật về hướng hai người, mắng chửi: “Còn không mau đi đem danh y mời đến cho ta.”

Hai người đang muốn rời đi, Đỗ Phục Uy lại nói; “Huyện thừa đi mời, huyện lệnh lưu lại cho ta!”

Uông huyện thừa khập khiễng vào thành, Đỗ Phục Uy hung tợn nhìn chằm chằm huyện lệnh, “Vì sao chiến mã của bọn hắn chưa trúng độc?”

Triệu huyện lệnh quỳ xuống dập đầu khóc nói: “Chúng ta hoàn toàn là dựa theo chỉ thị của đại vương đi làm, thành công lừa gạt La Thành, đem bột đậu cho Tùy quân, bọn họ sau khi nấu chín tạo thành bã đậu cho ngựa ăn, nhưng đại vương bỏ quá nhiều ba đậu, ba đậu vị đắng, binh sĩ Tùy quân nghe ra mùi khác thường, liền phân biệt ra ba đậu. La Thành dưới cơn thịnh nộ đem hai người chúng ta bắt tới tra hỏi, chúng ta không chịu nổi hình phạt, chỉ đành thừa nhận là đại vương để lại bột đậu, mong đại vương tha mạng!”

Đỗ Phục Uy nghe hắn nói có chút đạo lý, hắn lại nhìn nhìn Vương Hùng Đản bị thương nặng, oán hận nói: “Nếu Vương tướng quân có gì không hay xảy ra, ta lấy cả nhà các ngươi tuẫn táng!”

***

Lý Thế Dân đại quân rút về Trường An tuy là hành vi sáng suốt, nhưng nó không phù hợp chiến lược của thiên tử Lý Uyên, thậm chí khiến Lý Uyên cảm thấy khuất nhục, hắn mỗi lần kế hoạch đông tiến đều thua ở trong tay Trương Huyễn, một lần trước là Hà Bắc, mà một lần này lại là Trung Nguyên, hơn nữa ở Trung Nguyên đã dưới tình huống đại thắng bị ép rút về, càng làm cho Lý Uyên cảm thấy nghẹn khuất gấp bội.

Đương nhiên, Lý Uyên cũng biết Tùy quân đã tiến công quy mô Tịnh Châu, bọn họ không chỉ chiếm lĩnh thành Hà Đông và Bồ Tân quan, còn chiếm lĩnh quận Thượng Đảng và quận Trường Bình, thế cục Tịnh Châu cũng khiến Lý Uyên lo âu vạn phần.

Cũng chính là nguyên nhân này, khi Lý Thế Dân quay về Trường An, Lý Uyên cũng chưa giận tím mặt, cũng chưa trách cứ Lý Thế Dân không tuân theo ý chỉ của mình, tự tiện từ Trung Nguyên rút lui. Lý Uyên cũng thừa nhận, bọn họ lúc trước đã xem nhẹ quyết tâm bảo vệ ích lợi Trung Nguyên của Trương Huyễn.

Trong Võ Đức điện đặc biệt yên tĩnh, Lý Thế Dân, Lý Kiến Thành cùng với một đám trọng thần ngồi nghiêm nghị, thiên tử Lý Uyên ngồi ở trên giường rồng cẩn thận đọc thư ngắn Trương Huyễn viết cho Lý Thế Dân, hắn tựa như muốn nhìn thấu thâm ý sau lưng từng chữ. Quả thật, một số nội dung của phong thư này thực làm người ta miên man bất định, ví dụ như ‘Dốc binh lực cả nước đánh vào Quan Trung, binh tới dưới thành Trường An’, hiện ra dã tâm của Trương Huyễn, lại ví dụ như ‘Thu hoạch vụ thu đã tới, Tấn Nam đủ lương’, lại thầm giấu Trương Huyễn khát vọng đối với Tấn Nam.

Bình Luận (0)
Comment