Lý Thế Dân vội nói: “Thế Dân và đại ca tranh luận thì tranh luận, đó là việc công, nhưng sẽ không ảnh hưởng cảm tình của huynh đệ bọn con.”
Lý Kiến Thành cũng nói: “Nhị đệ nói đúng, phụ hoàng không cần lo lắng cho chúng con.”
“Vậy thì tốt!”
Lý Uyên vui mừng gật gật đầu, “Huynh đệ các ngươi đã nói như vậy, vậy trẫm an tâm rồi, Thế Dân tiếp tục đi!”
Lý Thế Dân lại tiếp tục nói: “Nhi thần cho rằng, cái nhìn phía trước của đại ca có đạo lý nhất định, thành Hà Đông và Thượng Đảng hai quận quả thật là hai việc khác nhau, nhưng đây chỉ là trạng thái nhi thần còn ở Trung Nguyên, trạng thái là sẽ biến hóa, sau khi nhi thần dẫn quân rút về Quan Trung, trạng thái đã biến hóa. Nhi thần dám khẳng định thành Hà Đông và quận Thượng Đảng đã biến thành một sự kiện, chính là Trương Huyễn muốn đứng vững gót chân ở Tịnh Châu.”
“Ý của ngươi là nói, Trương Huyễn muốn một mực khống chế Bồ Tân quan và thành Hà Đông sao?” Lý Uyên khó hiểu hỏi.
“Hắn đương nhiên muốn khống chế Bồ Tân quan, nhưng có thể giữ được hay không, vẫn cần thực lực của quân đội chúng ta, ý tứ nhi thần là nói, Hà Đông và Bồ Tân quan đã là một bộ phận Tùy quân có thể giữ được Thượng Đảng hai quận hay không, bọn họ tất nhiên sẽ tử thủ Bồ Tân quan với thành Hà Đông, ngăn cản chúng ta đi tấn công quận Thượng Đảng cùng quận Trường Bình, phái sứ thần đi Trung Đô đàm phán thật ra không có chút ý nghĩa.”
“Sao lại không có ý nghĩa!”
Lý Kiến Thành có chút không vui nói: “Trương Huyễn trái với hiệp nghị ngưng chiến chúng ta năm đó ký tên, chúng ta đương nhiên nên phái người đi Trung Đô chỉ trích, có lẽ Trương Huyễn loại kiêu hùng này đối với hiệp nghị khinh thường để ý, nhưng đại thần Trung Đô chưa chắc nghĩ như vậy, những đại thần đó đều là người cần mặt mũi, huống hồ trên hiệp nghị còn có Tô Uy cùng Bùi Củ kí tên, nhi thần tin tưởng văn công của chúng ta sẽ làm Tô Bùi hai người hướng Trương Huyễn tạo áp lực, sẽ lấy được thành quả chúng ta không ngờ nổi.”
Lý Uyên rất tán thưởng đối với một phen lời của Lý Kiến Thành, hắn lại hướng Lý Thế Dân ôn hòa cười nói: “Thế Dân, đại ca con dù sao đã trải qua nhiều năm mài giũa ở núi Ngõa Cương, trên đạo lí đối nhân xử thế và chính trị đều trưởng thành hơn con nhiều lắm. Ở trên đánh trận, phụ hoàng thừa nhận con lợi hại hơn người thường, nhưng ở trên chính trị, con cần phải nghe thêm đề nghị của đại ca con.”
Lý Thế Dân bất đắc dĩ, chỉ đành hạ thấp người nói: “Phụ thân giáo huấn đúng, nhi thần cân nhắc vấn đề quả thật không chu toàn.”
Lúc này, Lý Kiến Thành lại cười nói: “Nói đến núi Ngõa Cương, ta lại nhịn không được động tình cũ, nhị đệ có thể đem quân đội Địch Nhượng giao cho ta hay không, ta thật sự khó có thể dứt bỏ chi quân đội này.”
Lý Thế Dân trầm mặc một lát, “Không dối đại ca, ta tính để quân Ngoã Cương đi Ba Đông trấn thủ, làm chuẩn bị cho chúng ta tương lai lần thứ hai nam chinh!”
Sắc mặt Lý Kiến Thành nhất thời đại biến, “Không được!” Hắn lớn tiếng phản đối phương án này.
Thái độ nghiêm khắc của trưởng tử khiến Lý Uyên khó hiểu, “Kiến Thành sao lại thất thố như thế?”
Lý Kiến Thành vội nói: “Phụ hoàng, nhi thần phi thường hiểu biết cách làm người của Địch Nhượng, hắn sẽ tuyệt đối không tình nguyện ở dưới người khác, hắn là không có cách nào mới đầu nhập vào chúng ta, nếu để hắn vào Ba Thục, tựa như rồng vào biển lớn, hắn sớm hay muộn sẽ chiếm cứ Ba Thục, khi đó chúng ta hối hận đã muộn.”
Lý Uyên cũng cảm thấy trưởng tử nói có lý, ánh mắt hắn nghiêm khắc nhìn về phía Lý Thế Dân.
Lý Thế Dân lại lạnh lùng nói: “Huynh trưởng vì sao kích động như thế, ta chỉ là nói để quân Ngoã Cương đi Ba Đông bố trí, cũng chưa nói để Địch Nhượng cùng nhau đi. Ta biết Địch Nhượng là loại người nào, không qua bao lâu, hắn sẽ trúng tên không chữa được mà chết.”
Lý Kiến Thành cũng dài mặt, “Vậy nhị đệ quyết định bổ nhiệm ai tới đảm nhiệm thủ lĩnh mới của cánh quân Ngoã Cương này?”
“Ta tính bổ nhiệm Phiêu Kỵ tướng quân Trương Lượng tiếp quản cánh quân này, nhưng ta cần phải nhắc nhở đại ca, quân Ngoã Cương đã không còn tồn tại, nó hiện tại đã đổi tên thành quân Ba Đông.”
“Không ổn!”
Lý Kiến Thành lắc đầu nói: “Trương Lượng chỉ là Phiêu Kỵ tướng quân, lấy tư cách và sự từng trải của hắn sao có thể thống lĩnh một vạn năm ngàn quân, hơn nữa loại quân đội tọa trấn một phương này, phải do hoàng tộc Lý thị đến thống lĩnh, phụ hoàng cảm thấy thế nào?”
Lý Uyên gật gật đầu, “Kiến Thành nói có lý, Thế Dân, trẫm cũng cho rằng, Trương Lượng có thể làm đại tướng, nhưng không thể độc trấn một phương, chúng ta không thể quên giáo huấn Trương Huyễn độc trấn Thanh Châu.”
Khóe miệng Lý Thế Dân lộ ra một tia cười lạnh khó có thể phát hiện, hắn giống như biết huynh trưởng sẽ nói như vậy. Hắn vội nói: “Hồi bẩm phụ hoàng, để Trương Lượng đi thống lĩnh cánh quân này chỉ là ý tưởng lúc ban đầu của nhi thần, nhưng Khuất Đột lão tướng quân đã kịp thời khuyên can nhi thần, chính như huynh trưởng nói, loại cơ hội độc trấn một phương này không thể giao cho người ngoài, cho nên nhi thần ở trên đường vào kinh lại thay đổi chủ ý, nhi thần đem quân đội giao cho Hiếu Cung, mời hắn kiêm nhiệm thống lĩnh quân Ba Đông, con cảm thấy có Hiếu Cung soái tọa trấn, phụ hoàng hẳn là yên tâm!”
Lý Uyên đối với đứa cháu Lý Hiếu Cung là tuyệt đối tín nhiệm, huống chi Lý Hiếu Cung hiện tại tọa trấn ngay tại Ba Thục, hắn liền cười nói với trưởng tử: “Để Hiếu Cung kiêm nhiệm lãnh binh, trẫm cũng cảm thấy không có vấn đề.”
Trong lòng Lý Kiến Thành có chút cay đắng, hắn không ngờ nhị đệ tâm cơ sâu như thế, trước dùng Trương Lượng để đào một cái hố, để mình rơi vào trong hố, lập tức lại đẩy ra Lý Hiếu Cung, khiến Lý Kiến Thành hoàn toàn không có gì để nói. Là chính hắn đề xuất cần hoàng tộc thống lĩnh, Lý Hiếu Cung hoàn toàn phù hợp tiêu chuẩn này.
Lý Kiến Thành thở dài trong lòng, bất đắc dĩ nói: “Phụ hoàng đã đồng ý, vậy nhi thần không có ý kiến.”
Thật ra Lý Uyên không phải nhìn không ra huynh đệ hai người đang tranh đoạt quân Ngoã Cương, hắn cũng có thể lý giải cảm tình của trưởng tử đối với quân Ngoã Cương, nhưng Lý Uyên có một nguyên tắc, quân đội giao cho thứ tử Thế Dân và tứ tử Nguyên Cát, triều chính giao cho trưởng tử Kiến Thành, cho nên hắn ủng hộ phương án đi sứ của Lý Kiến Thành, nhưng lại tiếp nhận Lý Hiếu Cung tọa trấn Ba Đông, chính là thể hiện cụ thể của nguyên tắc này.
~~~~
Lý Kiến Thành buồn bực không vui về tới đông cung. Tuy dẫn quân nam chinh bắc chiến là do nhị đệ và tứ đệ phụ trách, nhưng cũng không phải nói Lý Kiến Thành tuyệt đối không có quân quyền.
Trên thực tế, Lý Kiến Thành cũng có một mũi quân đội do hắn gián tiếp khống chế. Hắn lúc trước từ quân Ngoã Cương mang ra ba vạn quân đội, tuy đông chinh khiến quân đội của hắn tổn thất thảm trọng, nhưng bây giờ còn có hơn một vạn người, trước mắt đóng quân ở Tịnh Châu Ly Thạch quận, trên danh nghĩa là do Sở vương Lý Nguyên Cát thống nhất suất lĩnh, nhưng trên thực tế là Vương Bá Đương tâm phúc của Lý Kiến Thành thống soái.