Giang Sơn Chiến Đồ ( Dịch Full )

Chương 963 - Chương 781: Đế Vương Tâm Thuật (2)

Chương 781: Đế vương tâm thuật (2)
Chương 781: Đế vương tâm thuật (2)

Tâm nguyện lớn nhất của Lý Kiến Thành chính là đem quân đội trung thành với mình khôi phục đến ba vạn người, nhưng phụ hoàng từ đầu tới cuối không chịu cho hắn bổ sung nguồn mộ lính. Đương nhiên, trong lòng Lý Kiến Thành biết rõ, đây là một cái ăn ý giữa hắn và phụ hoàng, phụ hoàng chỉ muốn đem quân đội trung thành hắn duy trì ở quy mô một vạn người, giữa đế vương và thái tử các đời đều sẽ có một chút phòng bị như vậy.

Mà Địch Nhượng đầu hàng Đường triều khiến Lý Kiến Thành thấy được một tia cơ hội tăng cường quân bị, quân Ngoã Cương không giống với quân đội khác, dây mơ rễ má cực sâu với Lý Kiến Thành hắn, chỉ cần mình đề suất, tuy phụ hoàng sẽ không quá tình nguyện, nhưng cuối cùng vẫn sẽ đem chi quân đội này cho mình, bởi vì hắn có đầy đủ lý do, phụ hoàng cũng không tiện từ chối.

Chỉ là Lý Kiến Thành không ngờ nhị đệ Lý Thế Dân xuống tay trước, đem cánh quân này trực tiếp phái đi Ba Đông, lại đem nó giao cho Lý Hiếu Cung, rõ ràng là không muốn đem cánh quân này cho mình, phụ hoàng cũng biết thời biết thế, khiến mình trơ mắt mất đi cơ hội này, điều này bảo Lý Kiến Thành làm sao không căm tức vạn phần.

Lý Kiến Thành trở lại thư phòng của mình, liền ngồi ở trước bàn ngẩn người. Hắn chỉ cảm thấy từng đợt tâm phiền ý loạn, nhưng chính hắn cũng không biết rốt cuộc đang phiền cái gì, tựa như một cái uy hiếp cực lớn đứng ở bên người hắn, nhưng hắn lại không nhìn thấy.

Lúc này, một đôi tay trắng trẻo mảnh khảnh đem một chén trà sâm đặt ở trước mắt hắn, ngay sau đó đầu hắn cảm thấy một trận ấm áp, một bộ ngực ấm áp tựa vào hắn, “Phu quân đang phiền cái gì?” Thanh âm mềm mại ghé vào tai hắn vọng lên.

Lý Kiến Thành đem đầu dựa vào trên bộ ngực ấm áp mà mềm mại, đồng thời nắm tay thê tử, tuy tâm phiền ý loạn, nhưng thê tử lại cho hắn một loại an ủi nói không nên lời, khiến hắn cảm nhận được một mặt khác của cuộc đời, trừ quyền lực, đời hắn còn có sinh hoạt, còn có gia đình cùng vợ con.

Lúc này, ngoài cửa có thị vệ bẩm báo, “Khởi bẩm điện hạ, Ngụy tiên sinh cầu kiến!”

Thê tử Trịnh thị cười nói: “Nô tì về lánh trước một chút!”

Lý Kiến Thành gật gật đầu, Trịnh thị thi lễ lui xuống, lúc này phiền não trong lòng Lý Kiến Thành đã biến mất đi rất nhiều, hắn bưng bát uống ngụm trà sâm, “Mời hắn tiến vào!”

Không bao lâu, Ngụy Trưng bước nhanh vào phòng nghỉ, khom người thi lễ, “Tham kiến điện hạ!”

“Tiên sinh miễn lễ, mời ngồi!”

Ngụy Trưng là phụ tá tâm phúc của Lý Kiến Thành, cũng là quân sư của Lý Kiến Thành. Hắn nghe nói Lý Kiến Thành từ Võ Đức điện trở về tâm tình không tốt, liền biết đã xảy ra chuyện gì, vội tới gặp Lý Kiến Thành.

Ngụy Trưng thấy Lý Kiến Thành cười rất miễn cưỡng, nụ cười khó nén nét mất mát giữa mặt mày, liền thấp giọng hỏi: “Điện hạ, đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Kiến Thành cười khổ một tiếng, liền đem chuyện đã xảy ra hôm nay ở triều đình cùng trong ngự thư phòng nói từ đầu tới cuối cho Ngụy Trưng, cuối cùng nói: “Thật ra quân Long Vũ của Địch Nhượng quan hệ với ta cũng không lớn, là sau khi ta rời khỏi Ngõa Cương hắn mới sáng tạo, không chiếm được nó ta cũng không sao cả, ta chỉ là cảm thấy rất đáng tiếc, dù sao ta nán lại ở Ngõa Cương trại nhiều năm, đối với quân Ngoã Cương có một loại cảm tình đặc thù, phụ hoàng cũng không thể lý giải.”

Ngụy Trưng rất thận trọng, hắn lập tức phát hiện một lỗ hổng trong đó, “Một vạn năm ngàn quân đội, Tần vương thế mà có thể tự tiện đem nó giao cho Lý Hiếu Cung, không cần được thiên tử cho phép đã có thể bổ nhiệm chủ tướng, điện hạ không cảm thấy kỳ quái sao?”

Lý Kiến Thành bỗng cả kinh, hắn thế mà đã xem nhẹ vấn đề này, điều động vượt quân đội ba ngàn người trở lên phải được thiên tử cho phép, hơn nữa cần lập hồ sơ ở Binh bộ, mà nhị đệ đem một vạn năm ngàn quân giao cho Lý Hiếu Cung, phụ hoàng tựa như hôm nay mới biết, điều này không phù hợp tình lý!

Chẳng lẽ là...

Lý Kiến Thành nhất thời bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, hắn nhất thời hiểu, nhị đệ khẳng định trước đó đã báo cáo phụ hoàng, hơn nữa được phụ hoàng đồng ý, hắn mới dám đem quân đội giao cho Lý Hiếu Cung, như vậy phụ hoàng hôm nay biểu hiện vậy mà lại là giả vờ, làm bộ như không biết tình huống, còn cố ý đồng ý mình đề nghị không phải hoàng tộc không thể đảm nhiệm chủ tướng.

Lý Kiến Thành chỉ cảm thấy trong lòng lạnh đi một trận, hắn không muốn vô căn cứ phỏng đoán phụ hoàng, nhưng nếu thật là như vậy, vậy phụ thân cũng làm hắn quá đau lòng rồi.

Ngụy Trưng hiểu tâm tình Lý Kiến Thành, liền an ủi hắn: “Điện hạ cũng không cần quá khó chịu, thật ra điều này rất bình thường, thánh thượng tuy là phụ thân của điện hạ, nhưng đồng thời hắn cũng là đế vương, chỉ cần là đế vương, đều sẽ hoặc nhiều hoặc ít vận dụng một ít đế vương tâm thuật, đối với đại thần như thế, đối với con cái thật ra cũng vậy.”

“Cái gì đế vương tâm thuật?” Lý Kiến Thành có chút khó hiểu hỏi.

Ngụy Trưng chưa nói rõ cho Lý Kiến Thành, mà là uyển chuyển nói: “Điện hạ chưa nhìn ra mâu thuẫn giữa Lưu Văn Tĩnh cùng Bùi Tịch sao? Có khi thậm chí tranh luận ở trước mặt thánh thượng, loại giương cung bạt kiếm đối địch đó, thánh thượng lại chưa điều hòa mâu thuẫn giữa bọn họ, làm người ta khó hiểu, nhưng trong lịch sử rất nhiều đế vương cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa trọng thần, đế vương ở giữa cân bằng đây là thuật đế vương thường dùng, vi thần cũng không chỉ thánh thượng, chỉ là nói chuyện lịch sử.”

Tuy Ngụy Trưng phủ nhận, nhưng Lý Kiến Thành vẫn hiểu ý tứ Ngụy Trưng, phụ hoàng là cố ý chế tạo mâu thuẫn giữa mình và nhị đệ, sau đó cân bằng quan hệ của mình cùng nhị đệ, nhưng làm như vậy lại có ý nghĩa gì?

Lý Kiến Thành nhìn ra trong lòng Ngụy Trưng còn có lời chưa nói, hắn đứng dậy đóng cửa sổ, lệnh thị vệ đứng ở chỗ xa, lúc này mới hạ giọng nói: “Tiên sinh và Kiến Thành là bạn cùng chung hoạn nạn, cũng là người Kiến Thành tín nhiệm nhất, hiện tại ta phi thường hoang mang đối với thái độ của phụ hoàng, như trong bóng đêm không biết phương hướng, khẩn cầu tiên sinh nói thẳng cho. Kiến Thành thề với trời, lời hôm nay chỉ ở trong lòng ngươi và ta, tuyệt không có người thứ ba biết được.”

Ngụy Trưng thở dài, “Điện hạ đối với Ngụy Trưng có ơn tri ngộ, Ngụy Trưng thà bị trời trừng phạt cũng sẽ không giấu diếm điện hạ. Vi thần cho rằng, vấn đề của thánh thượng là lên ngôi quá muộn, thánh thượng năm mươi tư tuổi mới nhấm nháp được sự ngọt ngào của đế vương tửu, mà điện hạ đã ba mươi một, thánh thượng thân thể khỏe mạnh, bảo dưỡng có thuật, tại vị hai mươi năm hẳn là không có vấn đề, nhưng mười năm sau điện hạ đã bốn mươi mốt tuổi, tuy điện hạ vô tâm, nhưng áp lực của thánh thượng rất lớn!”

Lời của Ngụy Trưng như một cây kim đâm xuyên qua trong lòng Lý Kiến Thành, hắn lâm vào trong trầm ngâm thật lâu.

Bình Luận (0)
Comment