Trương Huyễn ở sau khi chính thức ký tên văn thư hiệp nghị phân chia ranh giới mà trị với Vương Thế Sung, liền lập tức dẫn đại quân cuồn cuộn đến quận Tiếu. Lúc này, Đỗ Phục Uy bởi đường vận lương bị cắt mà không thể không lui về Giang Hoài, mà một mặt khác, quân Đường rút về Quan Trung cũng cho Đỗ Phục Uy một đòn đau. Hắn biết nguy cơ của mình sắp tới, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không bó tay chịu trói, vô luận như thế nào, Giang Hoài là căn cơ của Đỗ Phục Uy hắn, hắn sẽ tuyệt đối không chắp tay giao cho Trương Huyễn.
Năm vạn đại quân tinh nhuệ ở trên đường cái cuồn cuộn hành quân, bọn họ đã tiến vào Tiếu quận, cách quận trì Tiếu huyện còn có ba mươi dặm.
Trương Huyễn ở đoạn đầu đội ngũ, trên đỉnh đầu tung bay Thanh Long vương kỳ viền vàng nền đỏ của hắn, mấy trăm kỵ binh thân vệ vây quanh, ruộng kê hai bên đường cái đã thu gặt xong, cánh đồng trụi lủi mênh mông vô bờ, xa xa núi xanh như than kẻ lông mày, nước biếc giống như dải lụa biếc, tuy phong cảnh làm người ta cảnh đẹp ý vui, nhưng Trương Huyễn lại không có tâm tư thưởng thức, hắn vẫn luôn nghĩ kế sách phá Đỗ Phục Uy.
Làm chủ soái, hắn không cần cân nhắc cụ thể mỗi một trận nên đánh như thế nào, nhưng cần cân nhắc chiến lược, cân nhắc phương hướng chiến tranh, đối với Đỗ Phục Uy là tiêu diệt hay trấn an? Hoặc là ân uy đều đủ, hắn còn cần cân nhắc hoàn cảnh lớn chung quanh, thuỷ quân Trường Giang của Lâm Sĩ Hoằng sẽ trợ giúp Đỗ Phục Uy không, Giang Nam Mạnh Hải Công và Giang Nam hội nội chiến sẽ xuất hiện biến chuyển mang tính hí kịch hay không vân vân.
Tấn công Đỗ Phục Uy, chỉ là bước đầu tiên chiến lược phía nam của hắn, nhưng nó lại là một bước mấu chốt, đánh hạ trụ cột kiên cố cho tiến công chiếm đóng phương nam sau này.
Đang lúc tự hỏi, xa xa bỗng truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập, chỉ thấy phương xa bụi đất bay lên, một đội kỵ binh chạy tới. Trương Huyễn vung tay lên thét ra lệnh: “Đại quân dừng hành quân!”
Đội ngũ chậm rãi dừng lại, thân vệ kỵ binh ùn ùn giục ngựa tiến lên, giơ sóc xếp thành mấy hàng tròn, cảnh giác nhìn chăm chú vào kỵ binh đến phía trước.
Một lát sau, một đội kỵ binh chạy tới như bay, có binh sĩ hô to: “Là Bùi tướng quân!”
Trương Huyễn cũng thấy rõ, tướng cầm đầu chính là Bùi Hành Quảng, phía sau còn có một đại tướng, lại là La Thành.
Trương Huyễn đã nhận được quân báo Bùi Hành Quảng viết đến, La Thành ở huyện Lâm Hoán suýt nữa bị Đỗ Phục Uy ám toán, cuối cùng phá vây mà đi, không tổn thất người nào, trong quân báo Bùi Hành Quảng ra sức khích lệ La Thành gan dạ sáng suốt hơn người, biết rõ con đường Hoán Thủy không thông, nhưng vẫn mạnh mẽ rút lui hướng đông, tránh thoát mai phục Đỗ Phục Uy bày ra ở thành tây.
Kỵ binh nháy mắt chạy tới trước mặt Trương Huyễn, Bùi Hành Quảng ở trên ngựa ôm quyền hành lễ nói: “Ty chức tham kiến đại soái!”
La Thành phía sau cũng hành lễ, “Tham kiến đại soái!”
Trương Huyễn mỉm cười, “Các ngươi là tới đón ta sao?”
“Đại soái không cho phép nhiễu dân nghênh đón, ty chức chưa kinh động bình dân, cũng không tính chuyên môn nghênh đón.”
Trương Huyễn cười gật gật đầu, “Mấu chốt ở chỗ không nên nhiễu dân, ngươi chỉ cần có thể làm được một điểm này, thật ra tới nghênh đón cũng không sao!”
“Đa tạ đại soái lý giải.”
Bùi Hành Quảng hưng phấn nói: “Các huynh đệ đều nghẹn đủ rồi, một lòng muốn hung hăng giáo huấn Đỗ Phục Uy, hy vọng đại soái để kỵ binh chúng ta động thủ trước.”
Trương Huyễn lại lắc đầu, “Ta rất áy náy nói cho ngươi, lần này tiêu diệt Đỗ Phục Uy, kỵ binh không phải chủ lực, chủ lực nên là thuỷ quân và bộ binh, ngươi hẳn là hiểu ý tứ của ta.”
“Ty chức hiểu, Giang Hoài sông ngòi dày đặc, không thích hợp kỵ binh tác chiến quy mô lớn, nhưng hai vạn kỵ binh đã trở về Hà Bắc, ty chức chỉ dẫn một vạn kỵ binh nam chinh Giang Hoài, kỵ binh tác chiến quy mô nhỏ hoàn toàn không có vấn đề, hy vọng đại soái có thể cho chúng ta cơ hội.” Bùi Hành Quảng có chút nôn nóng nói.
Trương Huyễn cười lên, “Ta chỉ nói kỵ binh không phải chủ lực, lại chưa nói không cho kỵ binh tác chiến, sao có thể không có cơ hội tác chiến?”
Bùi Hành Quảng lúc này mới phản ứng lại, hắn xấu hổ gãi gãi đầu, vội dẫn La Thành kéo lên, chuyển hướng đề tài làm người ta xấu hổ, “Đại soái, lần này La tướng quân có dũng có mưu, hoàn toàn có thể đảm đương một phương, cho nên ty chức đem hắn lưu lại kề vai chiến đấu với ta.”
La Thành lại rất xấu hổ nói: “Lần này cảnh ngộ ở huyện Lâm Hoán bại lộ một mặt không đủ kinh nghiệm kỵ binh của ty chức, nếu không phải huyện thừa âm thầm nói cho ty chức đậu đen trong bí mật, ba ngàn kỵ binh đem hủy ở ty chức trong tay.”
Trương Huyễn chậm rãi nói: “Lần này La tướng quân lâm nguy không loạn, xử trí quyết đoán, quả thật gan dạ sáng suốt hơn người, đáng tán thưởng, nhưng chính như ngươi nói, thức ăn gia súc an toàn đối với chiến mã là quan trọng số một, ngươi lại sơ sót một điểm này, cái này đối với bất cứ một chủ tướng kỵ binh nào cũng là sai lầm lớn không thể tha thứ, chỉ là vì huyện thừa nhất thời nhớ tình cũ mới khiến ngươi may mắn tránh được một kiếp này. Tuy ngươi tác chiến dũng mãnh, bảo toàn kỵ binh, nhưng ta cho rằng đây là chức trách kẻ làm tướng nên tận, chưa nói tới công tích gì, ưu khuyết điểm khó có thể bù trừ nhau, La tướng quân hiểu ý tứ của ta không?”
La Thành vẻ mặt ảm đạm, “Ty chức rõ!”
Trương Huyễn lại nói: “Từ giờ trở đi, giáng ngươi làm Hổ nha lang tướng, nhưng tiếp tục hành sử quyền Hổ bí lang tướng, nếu lại có sai lầm cùng loại, trực tiếp giáng làm Ưng dương lang tướng, tuyệt không nuông chiều!”
“Đa tạ đại soái nương tay, ty chức tất sẽ biết sỉ rồi sau đó dũng!”
Bên cạnh, Bùi Hành Quảng nghe mà trợn mắt há hốc mồm, hắn vốn muốn hảo hảo khích lệ La Thành một phen, không ngờ đại soái không những không tưởng thưởng, ngược lại giáng chức La Thành, ra ngoài hắn dự kiến rất nhiều, làm hắn cứng họng, nói không nên lời.
Lúc này, ánh mắt nghiêm khắc của Trương Huyễn hướng Bùi Hành Quảng trông lại, “Bùi tướng quân, ngươi biết lỗi của mình chưa?”
Trong lòng Bùi Hành Quảng kinh hoảng một trận, vội nói: “Ty chức làm chủ tướng kỵ binh, thuộc cấp phạm sai lầm, làm chủ tướng cũng có lỗi không giám sát.”
“Không phải!”
Trương Huyễn lạnh lùng nói: “Ngươi biết rõ La tướng quân là lần đầu tiên một mình dẫn quân, kinh nghiệm không đủ, ngươi vì sao không trang bị hành quân tư mã cho La tướng quân? Khiến hắn suýt bị Đỗ Phục Uy làm hại, cũng khiến hắn phạm tội giáng chức!”
La Thành vội vàng biện hộ thay Bùi Hành Quảng, “Đây là công của ty chức, ty chức nên xin tư mã đi theo, nhưng bởi vì ty chức quá tự phụ, liền chưa nói ra yêu cầu này, không quan hệ với Bùi tướng quân.”
“Không quan hệ với ngươi sao?” Trương Huyễn nghiêm khắc nhìn chăm chú Bùi Hành Quảng, hỏi.
Bùi Hành Quảng thở dài, “Điều này sao có thể không quan hệ với ty chức, đây là ty chức sơ sẩy, nguyện tiếp nhận đại soái nghiêm trị!”