Điểm tựa duy nhất của hắn chính là hiệp nghị ngưng chiến năm trước hai bên ký, nhưng nếu Trương Huyễn thật sự coi trọng phần hiệp nghị này, hắn sẽ không đánh bất ngờ Tịnh Châu, có thể thấy được ở trong lòng Trương Huyễn, phần hiệp nghị này không có nửa điểm ý nghĩa thực tế.
“Không biết nhiếp chính vương điện hạ khi nào mới có thể trở về?” Ôn Đại Nhã thật cẩn thận hỏi.
Đây mới là mấu chốt, nếu không có Trương Huyễn gật đầu, mặc kệ Tô Uy hay Bùi Củ cũng chỉ là Bồ Tát bùn trong triều đình mà thôi.
Thôi Quân Túc chưa trực tiếp trả lời Ôn Đại Nhã, chỉ thản nhiên cười nói: “Chuyện này ta không rõ lắm, đợi lát nữa Ôn thị lang có thể hỏi Tô tướng quốc hoặc là Bùi tướng quốc xem.”
***
Một đường phong trần mệt mỏi chạy tới Trung Đô, Ôn Đại Nhã cũng chưa lựa chọn đi khách sạn nghỉ ngơi, mà là trực tiếp tới cung Tử Vi, bái kiến hai vị tướng quốc Tô Uy, Bùi Củ, nhưng hắn cũng biết, Lại bộ thượng thư Vi Vân Khởi mới là người phát ngôn của Trương Huyễn ở Trung Đô, cho nên Ôn Đại Nhã cũng thỉnh cầu Vi Vân Khởi đồng thời cùng dự.
Trên sảnh trong Nội Sử tỉnh Thiên Tứ lâu, Ôn Đại Nhã cung kính đem thư của thiên tử Lý Uyên và tướng quốc Trần Thúc Đạt chuyển giao cho Tô Uy. Thư của Lý Uyên tự nhiên nên do nhiếp chính vương Trương Huyễn mở ra, nhưng nhiếp chính vương không ở Trung Đô, liền do tướng quốc Tô Uy nhận lấy thay.
Mà thư của tướng quốc Trần Thúc Đạt Tô Uy liền không chút khách khí mở ra, hắn xem xong thư, lại đem thư đưa cho Bùi Củ bên cạnh, cười nói: “Thư của thiên tử quý quốc ta sẽ phái người chuyển giao cho nhiếp chính vương điện hạ, nhưng nội dung ta nhắm chừng cũng không sai biệt lắm với thư của Trần tướng quốc. Ôn thị lang, ta nói không sai chứ!”
Ôn Đại Nhã vội vàng khom người nói: “Tô tướng quốc nói hoàn toàn không sai, thật ra nội dung đều như nhau, chỉ là...”
“Chỉ là dùng từ và cấp bậc khác nhau.” Bên cạnh, Bùi Củ cười thay hắn nói xong câu kế tiếp.
Ôn Đại Nhã gật gật đầu, “Chúng ta luôn luôn quý trọng hữu nghị của hai bên, càng tôn trọng hiệp nghị hai bên ký, cho nên, Tề vương điện hạ dẫn đại quân đông chinh Cao Ly, Hà Bắc binh lực trống rỗng, chúng ta vẫn tuân thủ hiệp nghị ngưng chiến hai bên năm trước ký, chưa làm việc giậu đổ bìm leo, hiện tại cách kỳ hạn hiệp nghị còn có hai tháng, vì sao quý quân đã trái với hiệp nghị, quân đội đánh vào Tịnh Châu?”
Nói đến đây, Ôn Đại Nhã lấy ra hiệp nghị năm trước ký, mở ra ở trên bàn, lại tiếp tục nói: “Tô tướng quốc, Bùi tướng quốc, trên hiệp nghị còn có hai vị tự tay viết kí, các ngươi sẽ không phủ nhận hứa hẹn của mình chứ!”
Ở Ôn Đại Nhã trước khi xuất phát đến Trung Đô một ngày, Lý Uyên đặc biệt triệu tập trọng thần thương nghị đủ loại chi tiết vấn đề lần này đi sứ Trung Đô, trong đó đã đưa ra vấn đề tiết tấu đàm phán, là thận trọng, hàm súc dẫn ra mong muốn của Trường An? Hay là đi thẳng vào vấn đề, đi thẳng trọng tâm đưa ra yêu cầu?
Đây là hai loại phương thức đàm phán hoàn toàn khác nhau, mọi người sau khi thảo luận, đều đồng ý quyết định áp dụng một loại phương thức sau, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề chỉ ra Bắc Tùy trái với hiệp nghị ngưng chiến năm trước ký. Dù sao Trương Huyễn không ở Trung Đô, trực tiếp hướng Tô Uy và Bùi Củ tạo áp lực thì hơn.
Tô Uy và Bùi Củ liếc nhau, bọn họ biết đối phương nhất định sẽ lấy ra một chiêu này để áp bách mình, dù sao bên trên giấy trắng mực đen có bọn họ kí tên, nhưng Tô Uy cùng Bùi Củ cũng có kế sách ứng đối. Tô Uy uống ngụm trà không chút hoang mang nói: “Ta không ngờ Ôn thị lang sẽ đem phần hiệp nghị này lấy ra, nói thẳng, phần hiệp nghị này đã bị phong tồn ở chỗ chúng ta, nói cách khác, phần hiệp nghị này sớm đã mất đi hiệu lực.”
“Vì sao mất đi hiệu lực?”
Ôn Đại Nhã nhất thời vội nói: “Phải qua một ngày cuối cùng của tháng mười một, hiệp nghị mới mất đi hiệu lực. Thứ cho ta ngu dốt, ta nghe không hiểu ý tứ lời này của Tô tướng quốc, có thể giải thích một phen hay không?”
“Ôn thị lang không nên gấp gáp!”
Bùi Củ ở một bên cười tủm tỉm nói: “Mọi việc đều có nguyên nhân, chúng ta đương nhiên sẽ không khẳng định cho rằng nó mất đi hiệu lực thì mất đi hiệu lực, nhất định là đã xảy ra việc khiến nó mất đi hiệu lực, Ôn thị lang không ngại nhìn xem điều khoản bổ sung thứ hai của hiệp nghị.”
Phần hiệp nghị này Ôn Đại Nhã không biết đã xem bao nhiêu lần, hắn hầu như có thể đọc làu làu, hắn lập tức hiểu Bùi Củ chỉ điều thứ hai bổ sung là nội dung gì, trong lúc hiệp nghị duy trì, bất cứ một bên nào phát động chiến tranh công kích nhằm vào một bên khác của hiệp nghị, nếu trong ba mươi ngày hai bên chưa đạt thành thông cảm, vậy bản hiệp nghị lập tức bỏ dở.
Ôn Đại Nhã đương nhiên rất rõ điều khoản hạn chế mất đi hiệu lực này, đại thần trong triều cũng rõ ràng một điểm này, hắn lập tức nói: “Từ Tùy quân tiến vào quận Hà Đông, cướp lấy ải Bồ Tân để tính, hiện tại chỉ qua hai mươi ngày, điều khoản bổ sung nói cần ba mươi ngày sau mới mất đi hiệu lực, cho nên hai vị tướng quốc bây giờ còn chưa thể nói hiệp nghị mất đi hiệu lực.”
Tô Uy cổ quái nhìn hắn một cái, khó hiểu hỏi: “Chẳng lẽ quý quốc cho rằng tiến công Hồ quan không tính là chiến tranh công kích sao?”
Ôn Đại Nhã nhất thời ngây dại, một lúc lâu nói không nên lời. Bọn họ ở lúc thảo luận phần hiệp nghị này, đều quên Đường quân từng tấn công Hồ quan, bọn họ đều không nghĩ tới, tấn công Hồ quan trên thực tế đã ý nghĩa Đường triều đơn phương xé bỏ hiệp nghị.
“Nhưng... Hồ quan thuộc về một bộ phận của Tịnh Châu, hẳn là không ở trong phạm vi hiệp nghị chứ!” Ôn Đại Nhã nói lời này đã có chút không tự tin nữa.
Lúc này, Vi Vân Khởi trước sau không nói gì nghiêm nghị nói: “Hồ quan chúng ta là trung tuần tháng mười năm trước lấy được, mà phần hiệp nghị này là ngày ba mươi tháng mười năm trước ký, trên hiệp nghị viết rất rõ, tuyến khống chế thực tế ngày hai bên thừa nhận hiệp nghị ký, ta nhớ rõ lúc ấy vấn đề sở hữu Hồ quan và Tây Cố quan hai bên tranh chấp hai ngày, cuối cùng hai bên đạt thành thỏa hiệp, Hồ quan và Tây Cố quan thuộc về lĩnh vực Bắc Tùy, phần hiệp nghị này hẳn là còn có một phần bản đồ kèm theo, bên trên đánh dấu rõ lãnh địa hai bên khống chế, Hồ quan là thuộc về lãnh thổ chúng ta, như vậy dựa theo điều khoản bổ sung của hiệp nghị, mấy tháng trước Đường quân tiến công đối với Hồ quan cũng liền ý nghĩa phần hiệp nghị ngưng chiến này đã mất đi hiệu lực.”
Ôn Đại Nhã có chút nôn nóng, nếu hiệp nghị mất đi hiệu lực, hắn sẽ không có lý do yêu cầu Tùy quân rút quân, như vậy hắn đi sứ cũng không có ý nghĩa.
“Vì sao lúc ấy các ngươi không chỉ ra một điểm này, nếu quý quốc phái sứ giả đến Trường An cùng thảo luận, như vậy hai bên cũng có thể đạt thành thông cảm, chúng ta sẽ không công kích Hồ quan nữa, cũng sẽ không xuất hiện sự xấu hổ hiệp nghị mất đi hiệu lực.”