Vi Vân Khởi cười lạnh một tiếng, “Ta nghĩ tấn công Hồ quan hẳn sẽ không là đại tướng nào đó nhất thời đầu óc nóng lên chứ! Lui một vạn bước để nói, cho dù Trường An không biết tình huống, như vậy sau chuyện cũng nên là các ngươi đến Trung Đô giải thích việc này, hai bên đạt thành thông cảm, nhưng các ngươi không phái người đến, vậy chúng ta chỉ có thể cho rằng là quý quốc không muốn phần hiệp nghị ngưng chiến này kéo dài nữa.”
Ôn Đại Nhã cực kỳ bị động, trong lòng hắn rối như tơ vò, một câu cũng nói không nên lời. Lúc này, Bùi Củ cười tủm tỉm hoà giải: “Ôn thị lang một đường vất vả rồi, hôm nay coi như mọi người gặp mặt một chút, hôm khác chúng ta lại chính thức trao đổi, tin tưởng biện pháp chung quy tốt hơn nhiều. Chỉ cần hai bên có thành ý, nhất định sẽ tìm được một phương án hai bên đều có thể tiếp nhận.”
Ôn Đại Nhã có bậc thang, hắn liền đứng dậy cáo từ, Bùi Củ tự mình đưa hắn đi khách sạn Hồng Lư tự nghỉ ngơi. Lúc này, trong nội sảnh chỉ còn lại có Vi Vân Khởi và Tô Uy hai người, Vi Vân Khởi lấy ra một phong thư, đưa cho Tô Uy: “Đây là thư khẩn Tề vương điện hạ sáng sớm hôm nay phái người đưa tới, mời tướng quốc xem qua.”
Vi Vân Khởi làm người ngay thẳng, tính nguyên tắc rất mạnh. Hắn không thích Bùi Củ tư tâm quá nặng, ví dụ như Bùi Củ đưa Ôn Đại Nhã đi khách sạn tất nhiên sẽ nói một số lời không lên được mặt bàn, làm người ta khinh thường. Ngược lại, Vi Vân Khởi càng thêm thưởng thức tác phong việc nhỏ giả bộ hồ đồ, đại sự giảng nguyên tắc của Tô Uy.
Tô Uy hơi ngẩn ra, vội vàng tiếp nhận thư. Hắn đọc thư một lần, nội dung trong thư rất ngắn, nhưng quan điểm biểu đạt phi thường rõ ràng, do Vi Vân Khởi đảm nhiệm Trung Đô đàm phán đại biểu, nhưng để quân Đường chuộc ải Bồ Tân và thành Hà Đông, mà quận Thượng Đảng với Trường Bình quận không nhường một tấc đất.
Tô Uy chậm rãi gật đầu. Hắn có chút khó hiểu hỏi: “Điện hạ ở trong thư nói, để quân Đường chuộc ải Bồ Tân và thành Hà Đông, vậy điều kiện của chúng ta thế nào? Điện hạ lúc trước từng nói với Vân Khởi sao?”
“Không dối tướng quốc, ta cũng đang cân nhắc vấn đề này, điện hạ ở trong thư đã không đề cập tới điều kiện, hiển nhiên là vì ta biết nên đưa ra điều kiện gì. Ta cảm thấy tuy hiện tại lương thực tạm thời không thiếu, nhưng điện hạ từng nhắc tới, muốn đem quân đội mở rộng đến ba mươi lăm vạn người, như vậy lương thực hiển nhiên lại phải khẩn trương, ta cảm thấy vẫn là phải lấy lương thực làm điều kiện, về phần đòi bao nhiêu lương thực, thì do chúng ta quyết định.”
Tô Uy cũng nhớ tới Trương Huyễn quả thật từng nhắc tới muốn tăng binh tới ba mươi lăm vạn, là vì nhân khẩu cùng sản lượng lương thực hiện có không thể chống đỡ, cho nên mới quyết định lấy Giang Hoài, vấn đề lương thực luôn là một vấn đề lớn làm phức tạp bọn họ, nếu không sẽ không dùng lượng lớn cây đậu dại đi cứu trợ thiên tai.
Nghĩ đến đây, Tô Uy liền gật gật đầu, “Ngươi nói không sai, điều kiện nên là lương thực!”
~~~~
Hồng Lư tự chức năng tương đương với bộ ngoại liên đời sau, bởi vì nhu cầu tiếp đãi sứ thần phiên quốc, Hồng Lư tự ở trong dân phường đối diện cung Tử Vi có một tòa khách sạn diện tích khoảng năm mươi mẫu, đoàn người Ôn Đại Nhã ở nơi này.
Bùi Củ tự mình đem Ôn Đại Nhã đưa đi khách sạn. Lúc này, Ôn Đại Nhã thấy Thôi Quân Túc đã rời đi, liền lấy ra một phong thư đưa cho hắn, “Đây là thư thiên tử tự tay viết cho Bùi công, ta vốn định đêm nay bái phỏng Bùi công, nhưng xem ra không quá tiện, vẫn là trực tiếp giao cho Bùi công đi!”
Bùi Củ tiếp nhận thư nhưng chưa xem, trực tiếp đem thư thu lại. Hắn biết Lý Uyên ở trong thư sẽ nói cái gì, nhưng hắn hiện tại đối với Đường triều đã không có hứng thú gì nữa.
“Đa tạ Ôn thị lang, Ôn thị lang còn có việc gì không?”
Ôn Đại Nhã lại thở dài nói: “Hôm nay ta gặp phải suy sụp to lớn, lòng tin đánh mất hầu như không còn, Bùi công có thể chỉ điểm một con đường sáng cho ta hay không, chẳng lẽ ta lần này đi sứ thật phải thất bại mà về sao?”
Bùi Củ mỉm cười, “Ta không phải đã nói sao? Chỉ cần có thành ý, nhất định sẽ có cách giải quyết, mấu chốt là ở thành ý.”
Bùi Củ lại vỗ vỗ bả vai hắn, lời nói thấm thía: “Đi sứ là việc lớn, không phải một lần hai lần đàm phán hai bên có thể đạt thành nhất trí, lại càng không phải nán lại ở Trung Đô một ngày hai ngày có thể giải quyết vấn đề, cần hai bên không ngừng bàn bạc, không ngừng thỏa hiệp, cuối cùng mới có thể đạt thành nhận thức chung. Ôn thị lang cần phải có kiên nhẫn chứ!”
Trong lòng Ôn Đại Nhã như có chút hiểu ra, bắt đầu lại có một chút lòng tin, hắn thi lễ thật sâu, “Đa tạ Bùi công chỉ điểm bến mê cho vãn bối!”
***
Ở cùng lúc hai bên Tùy Đường bắt đầu đàm phán ở Trung Đô, Trương Huyễn cũng đã đến Trung Đô, mà lúc này Lai Hộ Nhi đã trước một bước phát động thế công thuỷ quân, hắn tự mình dẫn mấy trăm chiếc chiến thuyền dọc Trường Giang đi hướng tây, thanh trừ năng lực vận chuyển trên nước của Đỗ Phục Uy.
Xa cách hai năm, Trương Huyễn lại một lần nữa tới Giang Đô hắn từng thống trị, tin tức truyền ra, mấy chục vạn dân chúng Giang Đô tự phát đến ngoài thành nghênh đón Giang Hoài chiêu thảo sứ ngày xưa trở về.
Hai bờ kênh đào ngoài thành giang Đô đã là người ta tấp nập, kéo dài hơn mười dặm. Khi thuyền Trương Huyễn ngồi xuất hiện ở trên kênh đào Giang Đô, hai bờ kênh đào nhất thời vang lên tiếng vỗ tay cùng hò hét như sấm, vô số người vui quá mà khóc, quên hình tượng lớn tiếng hoan hô, mấy chục vạn đôi tay vung ở hai bờ, không ít lão giả tóc trắng xoá quỳ xuống ở trên bờ, giống như đang nghênh đón anh hùng khải hoàn trở về.
Giang Đô ở sau khi Vũ Văn Hóa Cập binh biến đã trầm luân quá lâu rồi, bọn họ vô cùng khát vọng đạt được cơ hội trọng sinh, khát vọng phồn hoa có thể một lần nữa trở về. Mà lúc Trương Huyễn đến, khiến mọi người đều đã thấy được một tia hy vọng, trên người Trương Huyễn gánh giấc mộng cuộc sống mới của mấy chục vạn người Giang Đô.
Khi Trương Huyễn từ trong thuyền lớn đi ra, hai bờ lần nữa bộc phát ra tiếng hoan hô như sấm, Trương Huyễn phất tay hướng dân chúng hai bờ chào, hắn thực sự bị dân chúng Giang Đô nhiệt tình cảm động, mấy chục vạn dân chúng ra khỏi thành nghênh đón hắn đến, mà hắn chỉ nán lại ở Giang Đô mấy tháng.
Lúc này, mấy chục lão giả tóc trắng xoá được các quan viên dẫn lên, bọn họ quỳ xuống đại lễ bái kiến, “Tiểu dân bái kiến Tề vương điện hạ, chúc Tề vương điện hạ thiên tuế! Thiên tuế! Thiên thiên tuế!”
Trương Huyễn vội vàng đưa tay làm động tác nâng, “Các vị trưởng giả mau mau đứng lên, tổn thọ Trương Huyễn rồi!”
Các lão nhân được binh sĩ đỡ dậy, một lão giả cầm đầu vui quá mà khóc nói: “Chúng ta mong sao mong trăng rốt cuộc đem điện hạ mong trở lại rồi.”