Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 91.1

Giọng nói của Lương Yên sâu kín vang lên ở phía sau: "Nếu như tôi nói, đêm đó chúng tôi hoàn toàn chỉ nói chuyện phiếm, cái gì cũng không làm, anh có tin không?"

Triển Mộ Nham dừng động tác lại. Quay đầu nhìn cô chăm chú.

Lương Yên nói tiếp: "Chúng tôi thực sự không làm gì cả, chỉ đơn thuần uống rượu một đêm mà thôi."

Triển Mộ Nham nhíu mày.

Thành thật mà nói, khi say rượu là lúc con người mất lý trí nhất. Hơn nữa trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng khách sạn, mà Liên thiếu cũng không phải là một chính nhân quân tử, nếu hai người lại ngủ cùng một chiếc giường, mà nói không có chuyện gì xảy ra, thật đúng là kỳ tích.

Nhưng không biết vì sao, Triển Mộ Nham lại tin tưởng phần kỳ tích này có tồn tại.

Tức giận đè nơi lồng ngực hình như lập tức biến mất.

Khoé môi anh khẽ nâng lên, cũng không đi mà quay trở lại tiếp tục vẽ.

Anh ấy tin cô!

Điều này làm cho trái tim Lương Yên được an ủi. Cô lặng lẽ ngoắc môi cười, xem đồng hồ, đã rất muộn, cốn muốn thu thập một chút, lại nghe anh giữ lại: "Đợi thêm một lúc nữa đi, dể tôi sửa xong nốt mấy đường nét nữa."

Giọng điệu của anh cũng không cứng như lúc trước nữa, hơn nữa còn có chút dịu dàng.

Ở trong không gian ban đêm tĩnh mịch, đặc biệt dễ nghe, làm người ta say đắm.

Lương Yên không cách nào từ chối, yên tĩnh ngồi trở lại, lặng lẽ nhìn anh, cố ý hỏi: "Bây giờ, biết tôi và Liên thiếu căn bản không phải loại quan hệ kia, có phải rất hối hận đã giao dự án này cho tôi không?"

Tâm trạng Triển Mộ Nham rất tốt, liếc nhìn cô, "Rất hối hận! Nếu như giao cho người quen làm, tôi cũng không cần phải đi chịu tội theo cô như bây giờ."

"Đây là do anh giáo huấn người lung tung." Tâm trạng của Lương Yên cũng khá hơn nhiều, nụ cười sâu tới đáy mắt, ở dưới ánh đèn rất động lòng người, trong nháy mắt khiến Triển Mộ Nham thất thần.

Không khí xung quanh không còn vẻ trong trẻo lanh lùng như trước, nhiều hơn một phần ấm áp khó có thể nói ra.

Ánh mắt anh lấp loé, làm ngực Lương Yên run lên. Cô sửa sang tóc, đứng dậy, "Tôi đi lấy cho anh một ly sữa bò, ly lúc nãy đã uống xong chưa?"

"Ừ." Anh gập đầu, mặc dù ngoài miệng trách cứ cô tự ý quyết định, nhưng anh gần như cũng uống thành thói quen.

Cô hài lòng cười, quay người đi ra khỏi phòng họp.

.......................

Chỉ có một mình cô ở trong phòng giải khát, rất yên tĩnh.

Có một cơn gió lạnh thôi bên ngoài cửa sổ, Lương Yên nhìn những chiếc xe di chuyển và ánh đèn neon ở ngoài cửa sổ, so với lúc trước, trong lòng thế mà lại là một loại cảm xúc khác.

Thì ra đêm đó anh và Niệm Niệm không xảy ra bất cứ chuyện gì.

Cho nên nói, trong đêm mưa to đó anh lái xe ra ngoài thực sự là vì tìm cô?

Cô đấm đấm đầu của mình, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Đến tận bây giờ cô cũng chưa từng nghĩ tới anh sẽ yêu cô, cho nên, dù thế nào cũng không cần gấp gáp, chỉ hy vọng, ở trong lòng anh cô không phải là một người quá tệ, như vậy cũng rất tốt rồi!

Mang ly sữa quay trở lại phòng họp, anh vẫn còn đang vẽ.

Lương Yên cũng không dám quáy rầy, chỉ nhẹ nhành để ly sữa ở một bên, cúi đầu đối chiếu số liệu.

Đêm nay, thật tốt đẹp....

.................

Vẽ xong, anh ngẩng đầu lên, vậy mà thấy cô đã gục xuống bàn ngủ thiếp đi.

Tờ giấy phía dưới chưa kịp khô mực, vừa đúng in lên nửa bên mặt của cô, vừa đen vừa bẩn, vậy mà Triển Mộ Nham lại cảm thấy đáng yêu không tả được.... Cô ngủ giống như một đứa trẻ được thoả mãn, ngay cả lông mi cũng chưa hề động.

Xem ra khoảng thời gian này, cô thực vất vả rồi!

Triển Mộ Nham nhẹ nhàng đứng dậy, đi vòng qua bên người cô, ngồi dựa vào trước bàn hội nghị, đôi mắt chăm chú nhìn cô.

Ánh mắt chứa đầy yêu thương mà ngay chính anh cũng không nhận ra.

Anh cở áo khoác trên người xuống, muốn khoác lên cho cô. Hơi cúi đầu, cảnh xuân dưới áo sơ mi rộng thùng thùng của cô lọt vào mắt anh không sót chút nào.

Tóc cô như tảo biển tản ra, chiếc cổ như thiên nga của cô cũng ưu nhã lộ ra ngoài.

Chiếc bra xinh đẹp màu trắng tinh khiết, ôm trọn lấy bộ ngực no tròn còn trắng mịn hơn của cô, dưới ánh đèn của buổi tối gần như trong suốt. Từ góc độ của anh, có thể thấy loáng thoáng dáng dấp xinh đẹp của viên hồng mai kia.

Bàn tay cầm áo khoác của anh cứng ngắt buông xuống.

Anh quay mặt đi, trong đầu thoáng qua hình ảnh trên dạ tiệc lần trước cô mặc bộ lễ phục mê người kia.... Một luồng khí nóng rực mãnh liệt xông xuống dưới. Thân thể của anh lập tức có phản ứng.

Thật là đáng chết!
Bình Luận (0)
Comment