Giao Dịch Không Dứt: Tổng Tài Đại Nhân, Đừng Quá Hư Hỏng

Chương 91.2

Anh quay mặt đi, trong đầu thoáng qua hình ảnh trên dạ tiệc lần trước cô mặc bộ lễ phục mê người kia.... Một luồng khí nóng rực mãnh liệt xông xuống dưới. Thân thể của anh lập tức có phản ứng.

Thật là đáng chết!

Một lần kia cùng Niệm Niệm, anh cũng chưa từng như vậy.

Có vẻ như cô gái ngốc ngếch này luôn có thể dễ dàng khơi dậy sự ham muốn sâu trong cơ thể anh.

Lương Yên vẫn còn đang ngủ say, dĩ nhiên là không biết anh đang bị cái loại đau khổ gì tra tấn.

Trên vai truyền đến ấm áp, cô ngay lập tức thoả mãn mà "ưm" một tiếng, không tự chủ được nghiêng nghiêng người, áo khoác trơn nên rơi xuống ngay lập tức.

Tiếng "ưm" mơ hồ kia, đối với tình hình bây giờ của Triển Mộ Nham không nghi ngờ gì là lời mời gọi trí mạng.

Đôi mắt thâm thuý nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ý nghĩ vừa xuất hiện liền hành động luôn, hai tay anh ôm lấy khuôn mặt cô, môi mỏng hôn lên môi cô.

Cách đây không lâu lúc ở trong thang máy đã hôn một lần.

Nhưng lần đó anh đã rất tức giận, đâu có suy nghĩ muốn đi nếm thử nụ hôn này, càng không có tâm trạng thưởng thức mùi vị của cô. Lần này anh có thể tỉ mỉ cảm nhận sự ngọt ngào của cô, hơn nữa còn làm anh bối rối hoảng loạn.

Cho nên anh hôn rất móng bỏng, nhưng cũng nhẹ và dịu dàng, giống như cành liễu ướt át lướt qua trái tim, lại vừa giống ngọn lửa chạy khắp người Lương Yên.

Lương Yên vẫn còn trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, cho là nụ hôn này là đang trong mơ. Hí mắt thấy đối phương là anh nên không từ chối, hơn nữa còn thoả mãn hừ một tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn tiến lại gần tạo điều kiện cho anh hôn sâu hơn.

Nếu là một giấc mơ tốt đẹp như vậy, tại sao cô không đắm chìm trong đó?

Người đàn ông này, là người cô yêu lâu như vậy, nghĩ đến nhiều như vậy, cho dù là ở trong mơ cô cũng không có hơi sức và năng lực chống cự...

Sự phối hợp và âm thanh ngâm nga của cô, khiến Triển Mộ Nham giương cao khoé môi. Hô hấp càng thêm dồn dập.

Oh! Cô gái nhỏ này, chắc chắn cô không biết bộ dạng mơ hồ không rõ bây giờ của mình có bao nhiêu mê người. Thật là muốn mạng người!

Anh thích cô phản ứng như vậy!

Đầu lưỡi anh cường thế dò vào trong miệng cô, thân mật quấn lấy cái lưỡi đinh hương đã khao khát từ lâu. Chỉ hôn như vậy cũng không đủ để anh thoả mãn, dứt khoát ôm cô đứng dậy khỏi chiếc ghế, với tay gạt bỏ những vật cản trên bàn, rồi đặt cô lên....

Cô ngồi ở trên bàn, thân hình cao lớn của anh không tiếng động chen vào giữa hai chân cô.

Dưới thân cô mềm mại, cách mấy lớp quần áo bị một vật nóng rực lại cường thế chống đỡ lên, Lương Yên lập tức tỉnh lại.

Loại cảm giác chân thực này, chân thực đến mức căn bản không phải là giấc mơ.

Đôi mắt cô khẽ mắt ra, đập vào mắt là gò má tuấn tú mê người, khiến cô chấn động, cả người khẽ run lên, hô hấp cũng không ổn định, "Mộ.... Mộ Nham........"

Tại sao lại biến thành như này?

Triển Mộ Nham không cho cô thời gian cự tuyệt, một tay dùng sức quần lấy eo cô, một tay đã quấn quanh trước ngực cô để giải quyết cúc áo.

Mỗi lưỡi của anh cũng không nhàn rỗi, cẩn thận ngậm lấy vàng tai tinh tế của cô hút lên, hơi thở nóng rực đều phun lên tai cô, làm cho đôi tai cô đỏ đến trong suốt. Những sợi tóc của cô tán loạn trên vai, trên thân thể cô toả ra hương thơm ngọt ngào mê hoặc, khiến anh muốn dừng mà cũng không dừng được.

Lương Yên cảm thấy cả người đều nhẹ nhàng hơn, mềm nhũn như đi trên bông, lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Cô không biết làm gì, chỉ có thể run run nắm lấy cánh tay Triển Mộ Nham, "Mộ Nham.... đừng như vậy, tôi..... aaa..."

Lời nói từ chối biến thành tiếng ngâm nga kiều diễm. Áo sơmi của cỗ đã bị cởi hoàn toàn, bàn tay nóng rực của anh cường thế nắm một bên đầy đặn của cô. Cách một lớp bro, nhiệt độ nóng bỏng trên tay anh vẫn làm người ta kinh ngạc như cũ.

Aaa, thật muốn chết!

Triển Mộ Nham híp mắt lại, mê mệt nhìn cô gái co quắp gần như muốn ngạt thở trước mắt, đôi tay vòng ra ôm lấy cặp mông mịn màng trắng noãn của cô, đưa cô lại gần mình hơn chút nữa.

"A......." Va chạm nóng rực khiến hai người lần lượt kêu lên thành tiếng.

Tròng mắt của anh càng thêm mê hoặc, giống như bị che phủ bởi tầng sương mờ, làm Lương Yên miệng đắng lưỡi khô.

Cô không biết tại sao mọi chuyện lại phát triển đến bước này, nhưng cho dù bây giờ có tỉnh lại, cô cũng hoàn toàn không có bất kỳ năng lực kháng cự nào. Chỉ có thể giống như con rối mặc anh định đoạt.
Bình Luận (0)
Comment