Gió Đêm Hôn Tia Nắng - Thẩm Thanh Lí

Chương 28

Anh đâu có ở chung phòng với Đông ca và mấy người họ, sao lại biết cô hẹn ra ngoài với Phùng Kha Dị chứ?

Là Cốc Yên nói sao?

Thang Vị Hi nghĩ một lúc, rồi gửi một tin nhắn.

[Thần Hi: Sau này chưa được em cho phép, cấm nhắn tin cho con gái vào ban đêm.]

[Gia Phong: Đã rõ.]

Thang Vị Hi thấy thái độ anh nghiêm túc như vậy, cô nghĩ nghĩ một lát, cuối cùng cũng nhắn lại một câu “Em cũng rõ rồi”.

[Gia Phong: Ngủ sớm đi.]

[Thần Hi: Ừ.]

Dù tin nhắn là vậy, nhưng Thang Vị Hi vẫn chưa ngủ ngay.

Cô do dự một lúc, rồi gửi tin nhắn cho Giai Giai.

[Thần Hi: Em có thể báo với Hoa ca rằng chị có bạn trai rồi.]

[Cà Rốt Bắc: ??? Chị chị chị???]

[Cà Rốt Bắc: Đạo diễn Du tỏ tình với chị rồi à?]

[Cà Rốt Bắc: Thế sau này em không gọi là đạo diễn Du nữa, gọi là anh rể luôn nhé!]

Thang Vị Hi nhìn mà đau đầu, đây mới là trọng điểm à?

Dù sao cũng đã báo cho Lâm Giai Giai, xem như đã thực hiện xong điều khoản trong hợp đồng với Hoa ca.

Nhưng chưa đầy nửa phút sau, Hoa ca đã gọi điện truy hỏi ngay lập tức.

Cốc Yên và Lê Hạ Âm đều đã ngủ, Thang Vị Hi cũng không muốn ra ngoài nghe máy, thế là đáng thương cho Hoa ca, cuộc gọi bị cô dập luôn.

“Chị dâu, cậu còn đang nhắn tin với anh Du đấy à?” Bên cạnh, Cốc Yên từ trong chăn thò đầu ra hỏi.

“Xin lỗi, mình làm cậu tỉnh à?”

“Mình vốn đã không ngủ được rồi.” Cốc Yên cười nhẹ, rồi vội hạ giọng “Mình thật lòng vui cho chị và anh Du đó.”

“Em và Du Diễm quen nhau bao lâu rồi?”

“Ừm,” Cốc Yên nghĩ ngợi một lúc “Quen nhau gần ba năm, yêu nhau cũng được hai năm rưỡi rồi.”

“Chuẩn bị kết hôn à?”

“Cũng có bàn tới, chỉ là chưa dám quyết định, mình cứ cảm thấy cả mình và anh ấy đều còn trẻ quá.”

Thang Vị Hi cũng cảm thấy đúng là thế, Cốc Yên cũng bằng tuổi Thang Vị Hi, mà cưới lúc này thì vẫn còn sớm.

Trước đây Thang Vị Hi từng nghĩ, cô sẽ đợi đến ba mươi tuổi mới kết hôn.

“Chị dâu, mình còn chưa chúc mừng cậu với anh Du nữa!”

Cốc Yên cứ gọi chị dâu liên tục, khiến Thang Vị Hi đỏ cả tai.

“Trước đây mình với Du Diễm từng nói, không biết sau này anh Du sẽ yêu người như thế nào, ảnh chưa từng có bạn gái, thật sự là không đoán ra nổi ảnh thích kiểu gì. Nhưng từ lần đầu gặp chị, em đã nghĩ, nhất định chị là thiên mệnh chi nữ của ảnh.”

Khen quá rồi đấy chứ? Thang Vị Hi thầm nghĩ.

Cô với Du Dực chính thức ở bên nhau mới có một ngày, chuyện sau này ai mà nói chắc được.

“Du Dực trước đây không có bạn gái à?”

“Không rõ nữa, lúc mình quen anh ấy thì ảnh đã độc thân rồi.”

Có lẽ bạn gái thời đại học thật sự rất ngắn ngủi nên người nhà không biết chăng.

Thang Vị Hi đang định nói gì đó thì không kìm được ngáp một cái.

“Chị dâu, tụi mình ngủ thôi.”

“Ừ.”

Lúc này thật sự là không trụ nổi nữa.

——-

Hôm sau là ngày cuối cùng ở tiểu viện, các khách mời đều ngủ đến khi tự tỉnh.

Tối qua Thang Vị Hi ngủ muộn, đến lúc cô ngồi dậy, Cốc Yên và Lê Hạ Âm bên cạnh đã dậy từ lâu.

Cô ngồi trên giường tập thể duỗi người, chậm rãi mở điện thoại ra, WeChat và Weibo toàn là thông báo nhảy loạn cả lên.

Thang Vị Hi thấy thương Hoa ca cả đêm thấp thỏm chờ, cô gửi một tin nhắn thoại dài, đơn giản kể lại chuyện cô và Du Dực đang yêu nhau, sau đó mới mở tin nhắn của Du Dực ra xem.

[Gia Phong: Chưa dậy à em?]

[Gia Phong: Đông ca làm bánh trứng kẹp, để phần cho em đó.]

[Gia Phong: Em dậy là có thể ăn trưa luôn rồi.]

Thang Vị Hi đọc mà khóe môi cong lên, gửi lại một biểu cảm “mặt cười”.

[Gia Phong: Em dậy rồi à? Không dậy thì Tiểu Cốc sắp đi rồi đó.]

Theo quy định của chương trình, khách mời bay đến chỉ ở lại một đêm, ăn trưa xong hôm sau là phải rời đi.

Du Dực nói Cốc Yên sắp đi sao?

[Thần Hi: Thế còn anh?]

[Gia Phong: Đông ca và Kinh ca mời anh ở lại tham gia tập cuối, nể tình không đành từ chối, nên anh đồng ý rồi.]

Tập đầu và tập cuối mỗi mùa Tứ Thời Nông Trang đều là mấy thành viên thường trú quây quần cùng nhau trò chuyện, vậy mà Đông ca lại mời Du Dực ở lại?

Người này đúng là phá vỡ truyền thống chương trình thật đấy!

[Thần Hi: Đợi đến khi chương trình phát sóng, anh chuẩn bị bị fan ruột chương trình xé xác đi nhé.]

[Gia Phong: Bạn gái anh có nhiều fan, họ sẽ bảo vệ anh.]

Mơ đẹp quá nhỉ!

Vừa mới dậy đã bị anh chọc cười, Thang Vị Hi đang định nhắn lại trêu chọc anh thêm thì bên ngoài có người gõ cửa.

“Là ai đấy?”

“Dịch vụ phòng.”

Gửi tin nhắn thôi còn chưa đủ, bây giờ lại chạy thẳng đến tận cửa phòng.

Nói thì nói vậy, nhưng trên mặt của Thang Vị Hi vẫn nở một nụ cười.

“Đợi chút, em dậy ngay đây.”

Thang Vị Hi vội vàng bật dậy khỏi giường, dùng khăn ướt lau mặt sơ qua rồi thay đồ, sau đó mới nói: “Vào đi.”

Cửa vốn không khóa, Du Dực đẩy cửa bước vào.

Lúc này Thang Vị Hi đang ngồi trước gương buộc tóc.

Hôm nay là ngày ghi hình cuối cùng, không cần làm việc tay chân nên tạo hình của cô là một chiếc váy hoa màu vàng nhạt kèm theo băng đô cùng tông.

Phong cách đồng quê hợp nhất với kiểu tóc tết, thường ngày là Tây Mễ hoặc Giai Giai giúp cô tết, còn cô thì không mấy thành thạo, mỗi lần làm mất hơn hai mươi phút.

Thấy cô cau mày loay hoay, Du Dực cảm thấy rất đáng yêu, không nhịn được hỏi:

“Hay là buộc tóc củ tỏi đi cho nhanh?”

“Không được, mấy tạo hình này đều đã được thiết kế sẵn, em mà tự ý thay đổi thì stylist sẽ không vui đâu.”

“Nhưng em chậm như vậy, lát nữa bánh kếp nguội mất.”

Trong sân không có lò vi sóng, muốn hâm lại bánh kếp phải nhóm bếp từ đầu.

“Em đang tết kiểu gì đấy?”

“Tóc tết kiểu Pháp.”

Tết tóc đơn giản thì không làm khó được Thang Vị Hi, nhưng kiểu Pháp thì cần tạo độ phồng từ đỉnh đầu xuống cùng với băng đô nên khó hơn rất nhiều.

Du Dực không nói gì, lấy điện thoại ra không biết đang xem gì.

Thang Vị Hi tiếp tục tết tóc, tết được nửa chừng thì tay hơi siết mạnh, làm hỏng cả phần vừa làm xong.

“Anh đứng đây làm em mất tập trung đấy.” Thang Vị Hi trách yêu một câu.

Nhưng cũng không hẳn là đổ oan, bình thường tuy cô không thành thạo nhưng cũng chưa bao giờ bị rối đến thế.

“Anh giúp em làm nhé?”

“Hả?” Thang Vị Hi chỉ thuận miệng than thở, không ngờ Du Dực lại nói vậy. “Anh biết làm hả?”

Du Dực lắc lắc điện thoại: “Vừa mới học, có muốn anh thử không?”

Thang Vị Hi suy nghĩ một chút: “Vậy cho anh một cơ hội, nhưng đừng giật đứt tóc em đấy.”

Tóc cô không nhiều như Lê Hạ Âm, mỗi sợi tóc đều rất quý giá.

“Anh sẽ cố gắng.”

Du Dực tháo tóc cô ra, rút băng đô, suy nghĩ một lúc rồi mới bắt đầu tết.

“Thang Vị Hi.”

“Ừm?”

“Nếu như anh thật sự… á!” Cô chưa nói xong đã thấy bị giật mạnh một lọn tóc.

“Nếu anh giật đứt tóc em thì em sẽ giận đấy!”

Du Dực khẽ nhướng mày, không nói gì, tiếp tục tết tóc.

Ba phút sau, kiểu tóc đã hoàn thành.

Thang Vị Hi nhìn mình trong gương, có hơi ngẩn người.

Kiểu tóc Du Dực làm khác với ý tưởng ban đầu của cô, chắc là học tạm trên mạng, nhưng lại rất tinh tế và đẹp mắt.

Thấy cô ngây ra nhìn gương, khóe môi Du Dực cong lên:

“Không ngờ anh lại có thiên phú tết tóc như vậy. Thang tiểu thư, em thấy ổn không?”

“Đạt tiêu chuẩn, tiếp tục phát huy nhé.”

“Được, lần sau sẽ cố gắng làm em hài lòng.”

Thang Vị Hi cúi đầu cười khẽ, đẩy Du Dực ra ngoài:

“Em còn chưa rửa mặt xong đâu, anh ra ngoài đợi chút đi.”

Cô ở trong phòng chỉnh sửa thêm mười phút nữa mới đi ra.

Hôm nay nắng đẹp, mọi người đều đang uống trà trò chuyện ở sân sau.

“Hi Hi, uống ly sữa đi, sắp ăn trưa rồi, bánh kếp cũng khỏi ăn nữa.”

“Để em nếm thử một chút, ngày mai là không được ăn bữa sáng ấm lòng của Đông ca nữa rồi.”

Còn lý do quan trọng hơn, đây là bữa sáng Du Dực giữ lại cho cô.

Ăn xong bữa sáng, cơm trưa cũng vừa vặn chuẩn bị xong.

Thang Vị Hi ăn vài món, rồi cùng mọi người tiễn Cốc Yên rời đi.

Ban nãy Du Dực nói Đông ca thiết tha mời anh ở lại, cô cứ tưởng là khách sáo, không ngờ Đông ca và Kinh ca lại thực sự rất nhiệt tình, còn nói mùa sau muốn mời Du Dực tham gia thường trú.

Mùa sau là “Tập thu hoạch của mùa thu”, Thang Vị Hi tưởng tượng cảnh cô và Du Dực cùng nhau gặt lúa…

“Chương trình chuẩn bị vài món quà kỷ niệm, chiều nay mình sẽ đi quanh làng cảm ơn bà con đã giúp đỡ thời gian qua.” Đông ca nhìn mọi người, “Chúng ta có sáu người, chia nhóm hai người nhé. Mọi lần đều do tôi chia nhóm, hôm nay không chia nữa nha.”

Rõ ràng vì Du Dực ở đây nên mới tạo cơ hội chọn nhóm tự do.

“Em đi với Du Dực.” Thang Vị Hi nói rất tự nhiên.

Vừa dứt lời, Lê Hạ Âm cũng nói: “Em đi với Đông ca.”

“Được,” Đông ca gật đầu, cười tít mắt: “Vậy mọi người chia nhau đi phát quà, tối về nấu một bữa thật vui nhé, mỗi người làm một món nha?”

“Dạ!”

Chương trình cung cấp một số phương tiện đơn giản, Du Dực không biết chạy xe ba bánh hay xe điện, nên Thang Vị Hi chở anh đi bằng xe điện.

Bánh xe điện lăn đều trên con đường làng, gió hè mang theo hơi mát thổi qua.

Đừng nhìn vẻ ngoài Du Dực lạnh lùng, đến nhà dân lại rất thân thiện bắt chuyện. Ban đầu định để Thang Vị Hi nói chuyện, anh mang quà, ai ngờ đổi vai anh trò chuyện còn cô thì chạy đi chạy lại khiêng quà.

Bận rộn nửa tiếng, cả hai đã phát xong quà cho bảy hộ dân.

Thang Vị Hi chở Du Dực quay về sân, không ngờ hai nhóm còn lại vẫn chưa về.

“Đông ca nói tối mỗi người nấu một món, hay là mình nấu trước đi, kẻo lát nữa đông quá chen bếp.”

“Được, em định nấu gì?”

Thang Vị Hi nấu ăn bình thường, nghĩ một lúc: “Em làm món nguội. Còn anh?”

“Anh nấu canh.”

Hai người cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu trong bếp, đứng cạnh nhau dưới ô cửa sổ, không khí yên bình như dòng thời gian lặng lẽ trôi.

“Hi Hi.”

“Ừm?”

“Hôm nay em có lướt Weibo không?”

“Có, lúc ăn trưa em xem qua một chút.”

Hôm qua Phùng Kha Dị đăng một bài Weibo, fan của anh ta lập tức bùng nổ chiến đấu, nhắm thẳng mũi dùi về phía Mạnh Hân.

Tuy khi công khai tình cảm anh ta mất khá nhiều fan, nhưng mới một tháng, đám fan “tuyên bố thoát fan” lại chưa dứt khoát, vừa thấy thần tượng bị “trà xanh” hại là quay đầu trở lại ngay.

“Em dạy anh ta đăng bài đấy à?”

Du Dực thông minh, tất nhiên biết được thời gian Phùng Kha Dị đăng bài trùng với lúc anh và Thang Vị Hi nói chuyện bên ngoài tối qua.

“Coi như vậy đi, em sợ anh ta lại nói linh tinh khiến em càng bị động.”

Tối qua Thang Vị Hi dặn Phùng Kha Dị không cần thanh minh giúp mình, vừa là để chặn miệng Mạnh Hân, vừa là để tách dứt điểm với Phùng Kha Dị.

Tất nhiên, không nhắc đến bản thân thì cũng có lợi cho Phùng Kha Dị fan của anh ta toàn là fan bạn gái, chỉ cần anh ta thích một nữ minh tinh nào là họ không thích nổi người đó.

“Hi Hi, thật ra chỉ cần anh đăng một bài thì chẳng phải mọi vấn đề đều được giải quyết sao?”

“Không được! Không thể đâu.”

Bình Luận (0)
Comment