Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 107

Lúc Kỳ Tỉnh lên lầu, phát hiện Diệp Phục Thu không ở trong phòng cô nên anh đi thẳng đến phòng làm việc, quả nhiên qua khe cửa anh đã có thể nhìn thấy bóng dáng cô.

Anh rời khỏi vịnh Tiêu Quảng Đông trong một thời gian dài, phòng làm việc lại là khu vực cá nhân, không cho phép người làm trong nhà tuỳ tiện ra vào quét dọn, cho nên khi bước vào có thể ngửi thấy mùi bụi bặm rất nồng.

Mặc dù hơi sặc mũi, nhưng cũng coi như quen thuộc.

Diệp Phục Thu đặc biệt mở cửa sổ để thông gió và làm sạch bụi, gió thuận theo cây cối ngoài cửa sổ thổi vào, lay động sợi tóc mai mềm mại ở thái dương cô, để anh vừa hay nhìn thấy vết sẹo cũ ở thái dương bên phải của cô.

Vết thương thời niên thiếu, trải qua nhiều năm lắng đọng cũng đã dần được xoa dịu, lúc này đã nhạt nhòa dấu vết, không nhìn kỹ hoàn toàn rất khó phát hiện.

Cô đứng trước giá sách cao chót vót, tay cầm một quyển Sherlock Holmes lật xem, như thể đang tìm kiếm những cảm xúc và hồi ức khi đọc cuốn sách cũ.

Kỳ Tỉnh tựa vào cửa, cứ như vậy say mê nhìn Diệp Phục Thu.

Tới hôm nay anh vẫn có thể mơ hồ nhớ tới bộ dạng cô gái nhỏ lúc trước làm ổ ở chỗ này tập trung đọc sách, cô dùng sự chăm chỉ để thay đổi quỹ đạo cuộc đời chính mình, dùng thời gian để xoa dịu đi những vết sẹo ngứa ngáy đau nhức kia.

Họ vốn dĩ là cùng một kiểu người, là cùng kiểu người hoàn toàn phù hợp ở một vài phương diện bản chất.

Cho nên anh có thể hiểu cô, cũng đánh giá cao cô.

Diệp Phục Thu lật xem cuốn sách nguyên tác tiếng Anh, ngón tay xẹt qua vài dấu bút chì phía dưới những từ đơn lạ.

Trước khi rời đi cô giận dỗi lấy cục tẩy xóa hết đi những dấu vết mình để lại trong sách, kết quả vẫn có thể nhìn thấy chút dấu bút ở chỗ xa.

Cô thấy có chút may mắn khi còn có thể lưu dấu vết, như vậy tiện cho mình hiện tại đi theo những dấu vết này, để nắm bắt những hồi ức trong quá khứ.

Cho dù lúc ấy cảm thấy chua ngọt hay đắng cay, hiện tại nhìn lại đều cảm thấy thú vị.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người từ phía sau ôm lấy cô, Diệp Phục Thu sửng sốt, hơi nghiêng đầu nhìn Kỳ Tỉnh đặt cằm lên vai mình: “Sao anh lại lên đây?”

Kỳ Tỉnh ôm eo cô bằng một tay, tay còn lại cùng cô đỡ quyển sách: “Chơi cờ với ông già, nhàm chán, lên đây tìm em.”

“Có mệt không? Muốn ngủ một lát không?”

Diệp Phục Thu lắc đầu, nói với anh: “Em cảm thấy thật thần kỳ, rất nhiều từ trong sách này em đã quên mất nghĩa, nhưng lúc lật đến trang nào em cũng vẫn còn nhớ rõ nội dung cốt truyện ở đây là gì.”

“Những cuốn sách này……” Cô cụp mắt, che đi một chút cảm xúc phức tạp: “Mấy năm nay anh còn đọc không?”

Kỳ Tỉnh cọ chóp mũi lên vai cô, ngửi mùi thơm trên quần áo cô, hời hợt đáp lại: “Không đọc, vừa đọc đã nhớ tới tới em.”

Lừa đảo.

Anh đã đọc vô số lần.

Cố gắng dùng những cuốn sách vô hồn này để khám phá những ký ức đã từng, để chữa lành những đêm khó ngủ.

Diệp Phục Thu cười khẽ, lật một trang, “Ừhm, em cũng đoán vậy.”

“Lúc ấy chắc chắn anh rất ghét em, hận không thể vứt hết những thứ có liên quan đến em đi.”

“Nói hươu nói vượn,” Kỳ Tỉnh lại gần hôn lên má và vành tai cô, giống như một con chó lớn dính lấy cô: “Anh có thể đành lòng bỏ được sao?”

Diệp Phục Thu nhớ tới điều gì đó, cô quay đầu nhìn về phía bức tường chỗ bàn làm việc kia: “Trong phòng tối kia, còn bức vẽ liên quan tới bố em không?”

Cô còn nhớ rõ cú sốc trong lần đầu tiên bước vào trước đây.

Kỳ Tỉnh không trả lời cô, mà kéo cô đi về phía bức tường phía sau phòng tối: “Muốn biết thì tự mình xem.”

Diệp Phục Thu liếc nhìn anh bằng ánh mắt nghi ngờ, cuối cùng tự mình chủ động thò tay vào giá sách vặn van cửa của căn phòng tối, cô nhìn căn phòng tối mở rộng cánh cửa về phía mình từng chút một.

Một mùi bụi bặm ập tới, cô ho khan xua tay trước mắt, đi vào.

Kết quả là vừa mới bước vào, cô giật mình mở to mắt, có chút kinh ngạc đến nổi không nhích được chân.

Căn phòng tối đã từng u ám, bây giờ được quét sơn tường thuần trắng, tuy rằng vẫn bài trí rất ít nhưng phối hợp với ánh đèn màu vàng ấm áp lại có vẻ rất nhẹ nhàng.

Bức tường gỗ từng dán đầy chân dung của bố cô và các loại manh mối tin tức, giờ phút này lại dán——

Chân dung của cô.

Diệp Phục Thu đi từng bước một về phía tấm ván gỗ kia, mạch đập trở nên rất chậm, máu như đang chảy về tim và mắt.

Mấy năm nay tuy rằng không cần tìm kiếm hung thủ nữa, nhưng Kỳ Tỉnh cũng không từ bỏ kỹ năng hội họa của mình.

Chia tay năm năm, hàng ngàn ngày đêm, anh dùng bút vẽ miêu tả dáng vẻ của cô vô số lần.

Dáng vẻ đọc sách, dáng vẻ ăn cơm, dáng vẻ chơi đùa, dáng vẻ khổ sở, dáng vẻ vui vẻ……

Anh miêu tả Diệp Phục Thu vô số lần, dùng màu sắc và bút chì để phát tiết nỗi nhớ thương của mình.

Mọi dáng vẻ của cô được anh giấu trong căn phòng tối thuần trắng này, không cho bất kì kẻ nào nhìn trộm hay quấy rầy.

Diệp Phục Thu đối mặt với bản thân năm 18 tuổi, nhưng những gì cô nhìn thấy lại là một Kỳ Tỉnh – người yêu như một con thú khốn khổ –  sau những bức vẽ.

Nước mắt nóng ẩm không hề báo trước tràn ra khoé mắt, Diệp Phục Thu cảm nhận hai tay mình đang phát run, cô thử quay đầu lại, đối diện với đôi mắt của chàng trai phía sau.

Kỳ Tỉnh vẫn điềm tĩnh như cũ, hàm chứa nụ cười nhạt nhẽo trên môi, giống như đang chờ một câu khích lệ của cô, ánh mắt như đang nói: Thế nào, vẽ được không?

Cũng chính lúc này, trong đầu Diệp Phục Thu bỗng nhiên lóe ra một ý niệm.

Hình như Kỳ Tỉnh thật sự rất yêu cô.

Kỳ Tỉnh yêu cô, còn hơn cô yêu Kỳ Tỉnh.

Diệp Phục Thu nói không nên lời, đành phải nhanh chóng đi tới nhào vào trong ngực anh, nhét nỗi nghẹn ngào vào ngực anh.

Kỳ Tỉnh nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô, anh v**t v* gáy cô, còn không quên trêu chọc: “Lại khóc nhè.”

“Anh vẽ xấu như vậy sao?”

Cô vùi đầu vào ngực anh, dùng sức lắc đầu, cảm xúc quá nồng đậm khó nói nên lời.

Sau một lúc lâu, Diệp Phục Thu với giọng chua xót, gian nan nói: “…… Em thích.”

Kỳ Tỉnh cúi đầu: “Hả?”

Cô ôm anh chặt hơn: “Em thích, em rất thích……”

“Những bức tranh này, anh có thể tặng cho em không?”

Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, nhìn lướt qua những bức tranh dưới ngòi bút của mình, trong mắt hiếm khi có chút xúc động.

“Không làm gì mà vẫn muốn có…… Em thật đúng là không biết khách sáo mà.”

“Lần đầu tiên thấy em như vậy.”

Diệp Phục Thu kiễng chân lên, ôm mặt anh và hôn lên.

Kỳ Tỉnh đang chờ đợi điều này, anh thuận thế ôm eo cô cúi người đón lấy “thù lao” của cô.

Không lâu trước đây, họ còn ở đây cãi nhau xé ruột xé gan, ôm nhau nhưng lại nói những lời đẩy nhau ra xa.

Và bây giờ, nhiều năm sau trong căn phòng tối yên tĩnh này, họ ôm nhau và hôn nhau một cách dịu dàng và sâu sắc.

Dùng nụ hôn sâu để biểu đạt sự lưu luyến đối với nhau, không bao giờ chia xa nữa.

Diệp Phục Thu không thở nổi, khẽ mở mắt, tùy ý để anh giúp lau nước mắt trên mặt.

Kỳ Tỉnh dùng ngón tay lau nước mắt của cô, đôi mắt phượng sắc bén cực kỳ dịu dàng: “Có đói không, anh muốn dẫn em đi ăn ở một nhà hàng.”

“Đi đâu?” Giọng nói của cô còn chút bất ổn, hỏi: “Anh đã đặt trước chưa?”

…………

Diệp Phục Thu không ngờ, cuối cùng nơi Kỳ Tỉnh dẫn cô đi chính là nhà hàng Ôn Lị dẫn cô đến vào ngày đầu tiên cô tới vịnh Tiêu Quảng Đông.

Chính là ở chỗ này, “lần đầu tiên” cô gặp Kỳ Tỉnh, tận mắt thấy anh đóng vai chính trong vở hài kịch.

“Chính là chỗ này.” Kỳ Tỉnh gõ bàn, cắt đứt hồi ức của cô.

“Em cười nhạo anh.”

Diệp Phục Thu nén lại nụ cười đang dâng trào, cô quay đầu lại, nhìn về một vị trí nào đó, “Lúc đó anh ngồi ở chỗ đó phải không.”

“Chuyện nhỏ như vậy, em nhớ lâu thế làm gì chứ.”

Kỳ Tỉnh gọi đồ ăn xong, rót trà và lau qua chén bát cho cô: “Cho nên, cô Diệp à, anh thật sự rất tò mò.”

Anh nhướng mí mắt: “Lúc đó em cười cái gì?”

Diệp Phục Thu quay đầu lại, bưng ly lên uống một ngụm trà, ánh mắt có chút mơ hồ: “Chính là……”

“Khi đó em nhìn anh, cảm thấy anh rất kiêu ngạo rồi nghĩ sao lại có người cuồng vọng như vậy.”

“Kết quả có người thay em dùng hành động biểu đạt ấn tượng ban đầu này.”

“Chắc lúc đó anh nghĩ đối phương không dám động thủ với anh, kết quả lại bị hắt nước……” Diệp Phục Thu ho nhẹ một tiếng, uống trà để nhuận giọng, kìm nén cảm giác muốn cười xuống: “Thật sự rất buồn cười.”

Kỳ Tỉnh sa sầm mặt nhìn cô chằm chằm vài giây, mím môi thở phào nhẹ nhõm.

“Cũng chỉ có em dám chê cười anh như vậy.”

Trở lại chốn cũ, Diệp Phục Thu ăn nhiều hơn bình thường.

Hai người trò chuyện về dự định sau này, cô nói cho Kỳ Tỉnh một ý nghĩ nảy sinh gần đây.

“Em muốn tiếp tục đi học.”

Kỳ Tỉnh đang nhai thứ gì đó nên nhìn cô, ý bảo cô nói tiếp.

“Lúc trước bởi vì chuyện trong nhà em đã hy sinh chỉ tiêu tốt nghiệp của mình, không thể học lấy bằng thạc sĩ nên trở thành nỗi tiếc nuối.” Diệp Phục Thu nói: “Hiện tại em đã có tiền, cũng có thời gian, cho nên muốn bù đắp nỗi tiếc nuối này.”

“Em đã hỏi thăm một chút về các khóa học không chính quy, như vậy thì em có thể vừa làm việc ở studio, vừa hay có thể tiếp tục học các khóa học chuyên ngành. Em sẽ được tiếp xúc thêm với một số tài nguyên và khái niệm tiên tiến trong ngành, cũng có lợi cho sự phát triển của studio video ngắn của em.”

“Vậy chẳng phải em đã nghĩ chu toàn mọi chuyện rồi sao.” Kỳ Tỉnh uống một ngụm trà cho ấm giọng, đặt ly xuống: “Anh không phải người trong ngành, không thể cho em lời khuyên gì. Gặp phải trở ngại gì thì cứ tìm bạn trai em của em để giải quyết là được.”

“Cứ làm đi, em biết đấy, anh ủng hộ mọi ý tưởng của em,” Anh nói.

Nghe được câu trả lời khẳng định của anh, Diệp Phục Thu cong khóe mắt: “Em chính là muốn chia sẻ kế hoạch của mình với anh, nhân tiện……”

“Chuyện chúng ta kết hôn, có thể thứ tự ưu tiên phải lùi lại một chút.”

Kỳ Tỉnh chống cằm, chống tay nghiêng đầu nhìn cô: “Sao, em sợ anh chạy theo người khác à?”

“Đúng vậy đó——” Diệp Phục Thu kéo dài giọng, cà lơ phất phơ theo anh, nói: “Cho nên phải sớm dỗ anh trước, không thể để cho anh chạy mất.”

“Em hiểu anh mà.”

Kỳ Tỉnh nở nụ cười sâu đậm, giọng điệu thảnh thơi: “Vậy em phải đối xử tốt với anh một chút.”

“Nếu không, anh – với tư cách là một người đàn ông lớn tuổi chưa lập gia đình – cũng quá uất ức rồi.”

Diệp Phục Thu chống bàn ăn cười ra tiếng, gật đầu, kéo tay anh: “Em nói rồi, sẽ không để anh chịu tủi thân đâu, Tổng giám đốc Kỳ.”

…………

Cơm nước xong, Kỳ Tỉnh lái chiếc Panamera màu đen của anh đưa cô đi dạo khắp thành phố vịnh Tiêu Quảng Đông, đi lại những nơi đã từng có dấu chân và hồi ức của họ.

Trên cầu vượt qua sông, Diệp Phục Thu ngửa đầu cảm nhận cơn gió lướt qua, cô vươn tay để cảm nhận, lúc này qua cửa sổ cô nhìn thấy trên mặt sông thậm chí có máy bay không người lái biểu diễn, hơn nữa còn là số lượng rất đồ sộ.

Mấy ngàn chiếc máy bay không người lái bay lên không trung trên mặt sông, chỉ chốc lát sau đã biến thành hai thứ.

Một phần biến thành một bàn tay, một phần biến thành một cái nhẫn màu hồng nhạt, sau đó trên bầu trời đêm, chiếc nhẫn chậm rãi đeo lên ngón áp út.

Lúc này Diệp Phục Thu mới ý thức được, cô kinh ngạc vỗ lên người lái xe bên cạnh: “Kỳ Tỉnh! Anh xem!”

Đôi mắt cô sáng lên, có loại cảm giác hưng phấn khi nhìn người khác náo nhiệt: “Có người đang cầu hôn, anh xem đó có phải là hình dạng của chiếc nhẫn không, đang cầu hôn kìa!”

“Chỗ cao như vậy…… Họ cầu hôn ở đâu, là tòa nhà đối diện sao?”

Kỳ Tỉnh hoàn toàn không nhìn máy bay không người lái ở phía xa, mà tầm mắt anh đang nhìn lên người cô, một lúc lâu sau anh tiếp tục nhìn tình hình giao thông, cười sâu xa: “Chắc là vậy.”

“Nhiều máy bay không người lái như vậy, nhà trai ra tay hào phóng thật……” Diệp Phục Thu ghé vào trên cửa sổ xe thưởng thức một màn hành động biểu diễn này của máy bay không người lái lập thể, nói: “Hình như số lượng còn nhiều hơn lần anh biểu diễn cho em ở núi Cán Xuân trước đó, chắc là nhiều gấp đôi?”

“Thật đẹp……” Cô cười trộm, nói: “Em cũng coi như không tốn tiền mà vẫn được hưởng hạnh phúc của người khác.”

Diệp Phục Thu đặt hai tay bên miệng, hô to một câu: “Chúc hai người hạnh phúc!”

Người lái xe chậm chạp không lên tiếng, cô quay đầu lại hỏi: “Chúng ta đi đâu tiếp theo?”

Kỳ Tỉnh nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, vịn tay lái, nhìn một hướng: “Đi dạo bờ biển? Đi bộ một lát rồi về.”

Diệp Phục Thu gật đầu: “Ý kiến hay, buổi tối ở bờ biển cũng không nóng.”

…………

Xe thể thao dừng ở ven đường, Diệp Phục Thu cởi giày giẫm lên cát mềm mại đi tới bãi tắm.

Cô không thường xuyên đến và không biết vùng biển bên này, cho nên tùy ý để Kỳ Tỉnh dắt cô đi về một hướng, anh nói cát bên kia nhỏ hơn, nước biển cũng không có mùi tanh.

Buổi tối gió biển đẩy sóng biển từng đợt cọ rửa bờ cát mịn, đá ngầm bị nước biển dâng lên nuốt chửng, không ít người dân sống nơi đây đến tản bộ ban đêm nói cười trong sóng biển vô tận.

Diệp Phục Thu đi theo anh, lại phát hiện hoàn cảnh chung quanh càng ngày càng tối, giống như đã rời xa phạm vi bãi tắm công cộng, cô hắng giọng gọi: “Kỳ Tỉnh! Chúng ta tới bên này không sao chứ? Hơi tối……”

“Không sao, đi theo anh.” Kỳ Tỉnh nắm tay cô, nói.

Cô nhìn tấm lưng rộng lớn của anh, tin tưởng anh vô điều kiện và sải bước về phía trước.

Kết quả không biết đi tới nơi nào, bãi cát dưới chân đột nhiên sáng lên theo mỗi bước chân bước về phía trước.

Diệp Phục Thu kinh ngạc, suýt chút nữa kêu thành tiếng.

Có người chôn những đèn nhỏ màu sắc rực rỡ dưới lớp cát mỏng, khi điều khiển từ xa bật lên từng chiếc đèn sáng lên theo từng bước chân của họ.

“Kỳ……” Diệp Phục Thu vừa định gọi anh, bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, cô ngẩng đầu mãnh liệt hỏi: “Là anh chuẩn bị!?”

Kỳ Tỉnh không nói gì, ban đêm ở bờ biển góc nghiêng của anh có chút mơ hồ, chỉ là vẫn dắt cô, không ngừng đi về phía trước.

Xung quanh càng ngày có càng nhiều ánh đèn bãi biển nhỏ sáng lên, cuối cùng giống như một bầu trời đầy sao trên bờ cát.

Ánh đèn càng thêm rực rỡ chiếu sáng cả tầm nhìn, Diệp Phục Thu lại một lần nữa bị chấn động.

Không chỉ những chiếc đèn nhỏ.

Chỗ này.

Sao lại có nhiều hoa hồng như vậy.

Từng bó hoa hồng Damascus được buộc trong cát, giống như những bông hoa xinh đẹp phát triển mạnh mẽ trong cát vụn khô héo.

Ánh đèn chiếu rọi vào màu đỏ của hoa hồng, hương thơm hòa quyện với gió biển, bay trong khu vực này, tràn đầy lãng mạn.

Dường như có hơn vạn nhành hoa hồng trên bãi biển, trông rất sống động, giống như mọc lên từ cát biển sâu.

Đúng lúc này, chàng trai trước mặt dừng bước, Diệp Phục Thu cũng phát hiện họ đã đi tới trung tâm của bố cục này.

Đây là vùng biển tư nhân thuộc về nhà họ Kỳ, không ai tới quấy rầy lời tỏ tình của anh.

Tim Diệp Phục Thu đập nhanh đến mức ngực cô cũng khó chịu, giống như đã biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Mái tóc mềm mại của cô bị gió biển thổi loạn, cô nhìn quanh bốn phía, quả thực bị cảnh tượng lãng mạn như vậy làm rung động đến mức nói không lên lời.

Cô quay đầu, đối diện với ánh mắt của Kỳ Tỉnh.

Kỳ Tỉnh đứng trước mặt cô, thưởng thức vẻ mặt rối loạn cùng bất lực của cô vào lúc này, giống như chiếm được cảm giác thỏa mãn của “trò đùa”.

“Đoán xem anh muốn làm gì.”

Vẻ mặt anh ôn hòa, vẫn như trước: “Đoán đúng sẽ có phần thưởng.”

Mũi Diệp Phục Thu lập tức thấy chua xót, mím môi nói không nên lời.

Cô không ngờ…… anh lại sắp xếp buổi cầu hôn này nhanh như vậy.

“Chuyện này, nhưng em…. em vừa mới…..” Cổ họng Diệp Phục Thu chua xót đến mức khó nói rõ ràng, hai tay cô đan vào nhau, cảm thấy có lỗi: “Đã nói với anh em muốn học tập làm việc, trước tiên không vội cân nhắc đến chuyện kết hôn……”

“Anh, anh không đau lòng chứ?”

Kỳ Tỉnh thuận thế khom lưng, ôm ngực, ra vẻ thống khổ: “Ôi…… Nhưng anh hết cách với em rồi.”

Diệp Phục Thu càng áy náy: “Anh, nếu biết anh sớm đã chuẩn bị cầu hôn, em sẽ không nói ra những chuyện này vào hôm nay ……”

Thấy cô gấp đến mức muốn khóc, Kỳ Tỉnh ngẩng đầu, lại cười sảng khoái vài tiếng.

“Cho nên em thích không?”

“Hoa hồng, bờ biển, còn có đề xuất cầu hôn bằng máy bay không người lái.”

“Hài lòng không?”

Diệp Phục Thu nâng tay đỡ trán, lắc đầu” “Em, em thậm chí còn không đoán được đó là……”

“Huhu……” Không hiểu sao cô lại bối rối đến bật khóc: “Em thật ngốc mà…… Em còn tưởng rằng là của người khác……”

Kỳ Tỉnh cười vui vẻ hơn, giọng nói trầm thấp làm rung chuyển từng tiếng cười, đặc biệt có sức cuốn hút.

“Diệp Phục Thu, sao em lại ngốc như vậy.”

Sau một khắc, anh đi về phía trước một bước và lấy ra một hộp nhẫn từ trong túi.

Kỳ Tỉnh nghiêng đầu, giả vờ lịch sự xin chỉ thị: “Thưa cô Diệp, có thể bắt đầu bước tiếp theo chưa?”

Đôi mắt Diệp Phục Thu đẫm lệ mông lung, hai tay căng thẳng níu lấy góc áo, gật đầu.

Mỗi một giây đều giống như đang nằm mơ, hình ảnh cô tưởng tượng rất nhiều lần giờ phút này đang xảy ra.

Kỳ Tỉnh muốn cầu hôn cô.

Anh mở hộp nhẫn ra, một viên kim cương Type IIA mười mấy cara hiếm có, hoàn toàn trong suốt không tì vết lấp lánh giữa bầu trời đêm.

Tinh thể sáng như thủy tinh, vào ban đêm trông như một ngôi sao lấp lánh sức sống mãnh liệt, kim cương hiếm có qua thiết kế của Thẩm Viên, điểm xuyết xung quanh viên kim cương chủ đạo một vòng sapphire xanh tự nhiên, tựa như một ngôi sao hình giọt nước rực rỡ không tì vết được nâng lên từ sóng biển xanh thẳm trong đêm.

Chiếc nhẫn kim cương trị giá hơn ngàn vạn, lóe ra giá trị thật sự trong đôi tay hơi run rẩy của anh.

Khoảnh khắc căng thẳng này của Kỳ Tỉnh còn tốt hơn cả ngàn vạn châu báu hiếm có.

“Đã sớm nhờ cô ấy thiết kế nhẫn cưới.” Anh dứt khoát quỳ một gối xuống đất, nâng nhẫn lên thật cao hướng về phía cô, giống như đã tập luyện trong đầu hàng trăm lần.

Diệp Phục Thu siết chặt hai tay đặt trước môi, nhưng không thể nào kiềm chế xúc động muốn rơi nước mắt.

Hình ảnh chàng trai tỏ tình với cô trước mắt đã bị nước mắt trong đôi mắt làm cho mơ hồ lại rõ ràng, anh nói.

“Chính vì hôm nay em nói với anh rằng em muốn tiếp tục đi học, anh mới cảm thấy muốn cầu hôn.”

Kỳ Tỉnh nhìn cô, như nhìn sự cứu rỗi trong quãng đời còn lại của mình: “Hôm nay là thích hợp nhất.”

“Điều anh muốn nói với em là: anh không quan tâm em đặt anh ở vị trí nào, anh hy vọng em luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu.”

“Làm bất cứ chuyện gì em muốn, có thành hay không cũng không quan trọng, thử các loại khả năng của Diệp Phục Thu mới là mấu chốt.”

Anh lấy chiếc nhẫn ra, “Về phần anh.”

“Em cứ việc chạy về phía trước, khi nào chạy mệt thì quay đầu lại.”

Kỳ Tỉnh đưa nhẫn cho cô, trên môi giương lên vẻ tự tin tuyệt đối: “Có một người tên là Kỳ Tỉnh, lúc nào cũng chờ đón em về nhà.”

Nước mắt Diệp Phục Thu cuối cùng cũng lăn xuống theo những lời này, kèm theo đó là tiếng cười đầy nước mắt, tay trái cũng không còn kiềm chế nữa mà đưa ra.

“Anh Kỳ, thật sự là một màn cầu hôn thành công.”

Kỳ Tỉnh đứng dậy, đeo nhẫn cho cô với dáng vẻ không quen thuộc lắm.

Nhìn chiếc nhẫn chậm rãi được đưa vào, anh nhếch môi: “Đây coi như là đã thỏa thuận xong rồi.”

“Diệp Phục Thu, anh chờ cưới em.”

Đúng lúc này, pháo hoa bay lên không trung, nổ tung rực rỡ.

Màn hình bên ngoài mấy tòa cao ốc cao chót vót nhất của trung tâm tài chính phía sau bãi biển đồng thời sáng lên.

【Miss Ye Marry Me】(Cô Diệp, cưới anh nhé.)

Trong khu vực tấc đất tấc vàng, dòng chữ tiếng Anh này đồng loạt hiện lên màn hình tất cả các tòa nhà, sáng rực cả vùng biển——

Vô số dân cư kinh ngạc lấy điện thoại ra chụp ảnh màn hình tòa nhà.

Sau tối nay, vô số người sẽ biết ở vịnh Tiêu Quảng Đông, có một cô Diệp nhận được tình yêu thương nhất.

Bạn bè cũng không biết từ đâu đi ra, cầm hoa và sâm banh chạy về phía họ.

“Trăm năm hòa hợp!! Sớm sinh quý tử!!”

“Chúc mừng chúc mừng!!!”

Diệp Phục Thu nhìn thấy Tiêu Hân ôm sâm banh vừa khóc vừa chạy tới, kinh ngạc vừa muốn lên tiếng, tầm mắt trước mặt đã bị ngăn trở. Ngay sau đó gáy của cô bị nắm lấy, Diệp Phục Thu ngửa đầu, nhận lấy nụ hôn của Kỳ Tỉnh hạ xuống.

Hạnh phúc nổi lên trong lòng giống như pháo hoa không ngừng nở rộ lúc này, cực nóng bỏng và rực rỡ, Diệp Phục Thu giơ hai tay lên ôm cổ anh, đáp lại anh trước sự chứng kiến của mọi người.

Ngay cả khóe môi lúc hôn anh, cũng không ngừng giương lên.

Được rồi, Kỳ Tỉnh.

Vậy anh hãy chờ, chờ đến một ngày tay em cầm hoa hồng, mặc váy lụa trắng.

Đến cưới anh.

Bình Luận (0)
Comment