Tháng 9 năm sau, hôn lễ của Dịch Thận và Thẩm Viên được tổ chức hoành tráng ở Bali.
Kỳ Tỉnh và Diệp Phục Thu – cặp đôi chưa kết hôn vẫn đang chờ ngày kết hôn, đã đến chúc mừng.
Nhìn thấy Thẩm Viên mặc áo cưới sang trọng với vẻ mặt hạnh phúc, Diệp Phục Thu bỗng nhiên cảm thấy rất chờ mong hôn lễ của mình.
Mặc dù Thẩm Viên có rất nhiều bạn thân, cô cũng không đi làm phù dâu nhưng cuối cùng lúc ném hoa, Thẩm Viên vẫn trực tiếp ném hoa cho Diệp Phục Thu.
Nhận được lời chúc phúc của em dâu, Diệp Phục Thu cầm bó hoa nhìn về phía Kỳ Tỉnh, mỉm cười vẫy tay. Vòng phỉ thuý gia truyền của bà chủ nhà họ Kỳ đeo trên cổ tay cô lấp lánh dưới ánh sáng.
…………
Lễ cưới của Diệp Phục Thu và Kỳ Tỉnh được tổ chức ngay sau đó.
Lễ cưới thế kỷ hoành tráng và xa hoa đó đã được giới thượng lưu nhắc đến và bàn tán một thời gian dài sau đó.
Lễ cưới thế kỷ hoàn toàn không thông báo ra các phương tiện truyền thông bên ngoài, nhưng thực sự cũng không thể xem là khiêm tốn.
Có lẽ là do hàng vạn cành hồng Damascus cao cấp bao quanh toàn bộ địa điểm cưới, cùng với hương thơm của hoa dễ chịu lan tỏa khắp không gian trong và ngoài trời.
Hoặc là vẻ đẹp lộng lẫy của Diệp Phục Thu khi mặc trên mình áo cưới hoa hồng kiểu mới nhất của Jimmy Choo đi vào lễ đường. Cô đeo khuyên tai bằng kim cương vàng hình chiếc lá, ánh sáng vàng lung linh theo từng bước chân cô tiến về phía Kỳ Tỉnh.
Hay có lẽ là chiếc nhẫn cưới với viên kim cương vàng 30 carat có trị giá lên đến 30 triệu, chỉ xuất hiện trong ngày cưới. Viên kim cương vàng có độ tinh khiết cao không xử lý nhiệt, độ tinh khiết cao lấp lánh như mặt trời, lại như chủ đề chính là màu vàng óng của mùa Thu, là viên đá phù hợp nhất với khí chất của cô dâu.
Hầu hết mọi người cảm thấy đó là một câu chuyện Lọ Lem phiên bản hiện thực bước ra khỏi truyện cổ tích.
Nhưng chỉ người quen của hai vợ chồng họ biết, tình cảm giữa họ không liên quan đến thân phận, địa vị hay tiền tài gia thế.
Đời này của Kỳ Tỉnh và Diệp Phục Thu, ngoài đối phương ra thì sẽ không có bất kỳ lựa chọn nào khác.
Vài năm sau.
Tiểu công chúa nhỏ Mộ Mộ chào đời.
Đứa trẻ mới sinh ra, gần như được ông bà nội Kỳ Hoa Chân và Mai Nhược nâng lên tận trời.
Toàn bộ giới thượng lưu của vịnh Tiêu Quảng Đông đều biết viên ngọc quý trên tay nhà họ Kỳ này, cũng không biết tương lai sẽ được nuông chiều đến mức nào nữa.
Một buổi tối yên tĩnh như thường lệ, Diệp Phục Thu sau khi làm việc ở phòng làm việc xong thì vươn người trở lại phòng ngủ. Vừa vào phòng ngủ cô đã nhìn thấy Kỳ Tỉnh đang nằm bất động bên giường em bé.
Diệp Phục Thu bất lực.
Đó là trạng thái bình thường.
Từ khi con gái sinh ra tới nay đã được sáu bảy tháng, Kỳ Tỉnh tựa như bị ma ám, không có việc gì thì anh sẽ ghé vào bên giường đứa nhỏ lẳng lặng ngắm nhìn, như thể nhìn không đủ.
Diệp Phục Thu nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống bên cạnh anh, liếc nhìn vẻ mặt hết sức chăm chú của Kỳ Tỉnh, thầm nghĩ người này nửa đời người cũng chưa từng nghiêm túc đến thế.
Cô dở khóc dở cười, đưa tay chạm vào anh: “Anh là thần giữ cửa sao? Canh giữ bất động luôn à.”
Kỳ Tỉnh cụp mắt, đôi mắt phượng sâu thẳm của anh nhìn khuôn mặt say ngủ của con gái, một lúc sau nghiêng đầu ôm lấy eo cô: “Giống em.”
“Đặc biệt giống em.”
Diệp Phục Thu thuận thế ngồi ở trên đùi anh, chỉnh chăn cho con gái, ôm cổ anh nói: “Ai cũng nói là con gái giống bố, em cảm thấy mũi và miệng của Mộ Mộ giống hệt của anh.”
“Thật vậy sao.” Kỳ Tỉnh hạ thấp giọng nói, lại nhìn đứa trẻ và thoáng suy nghĩ, anh nghiêng đầu lại hôn lên môi cô, mờ ám nói: “Vẫn giống em.”
Hai người ngồi bên cạnh giường em bé ôm hôn, trong phòng ngủ yên tĩnh ngoại trừ tiếng em bé say ngủ còn vang lên động tĩnh nhỏ vụn vặt khi bố mẹ hôn nhau nồng nhiệt và tiếng quần áo sột soạt ma sát.
Lúc này cửa phòng ngủ vang lên tiếng gõ, giọng của bảo mẫu truyền đến: “Thưa ông bà, tôi đưa Mộ Mộ đi ngủ.”
Khi Diệp Phục Thu mang thai vất vả, Kỳ Tỉnh tìm hiểu rất nhiều và quyết định không để cho vợ chịu đựng thêm nỗi khổ khi cho con bú nữa, nên đã trực tiếp quyết định để cho cô dùng thuốc cắt sữa trong thời gian mang thai, không cần cho con bú mẹ mà để con uống sữa bột.
Hiện tại sữa bột cũng đủ dinh dưỡng, sau khi họ nhiều lần xác định sữa bột và sữa mẹ cũng không có khác biệt quá lớn thì mới đưa ra quyết định này.
Cho nên sau khi sinh, Diệp Phục Thu không cần kiêng ăn, tránh đi rất nhiều vất vả, và giờ đây cơ thể cô gần như không khác gì lúc chưa mang thai.
Nghe thấy bảo mẫu đến, Diệp Phục Thu hoảng loạn đẩy bàn tay anh đang cởi nút áo ngủ của mình ra: “Đừng…… Hãy đưa con ra ngoài trước.”
Ánh mắt Kỳ Tỉnh đã sớm trở nên mơ hồ, anh hít một hơi thật sâu, bế con gái lên giao cho bảo mẫu bên ngoài cửa dỗ ngủ. Thời gian còn lại chính là thế giới riêng của hai vợ chồng bọn họ.
Bảo mẫu vừa ôm tiểu công chúa đi, Kỳ Tỉnh đã vội vàng đóng cửa lại và bước nhanh quay lại ôm vợ lên giường.
Diệp Phục Thu bị ôm ngang eo nhấc bổng lên và ném xuống giường, còn chưa kịp ngồi dậy thì người đàn ông đã lao tới.
Môi Kỳ Tỉnh cọ vào cổ cô vừa ngứa ngáy vừa ướt át, Diệp Phục Thu vùng vẫy trách mắng: “Kỳ Tỉnh, em mới sinh con được hơn nửa năm, không phải anh đã hứa sẽ không hành em như trước nữa sao……”
“Tối qua anh đã nói như thế nào, hả?”
“Thu Thu, anh luôn là người nói được làm được”, Kỳ Tỉnh nhẹ nhàng hôn lên má cô, giọng rất thấp: “Không phải anh luôn cố gắng sao.”
Diệp Phục Thu hắng giọng, đẩy vai anh ra, đỏ mặt nhẹ giọng mắng: “Đồ lưu manh, làm bố rồi có thể ra dáng một chút hay không……”
“Không được, hôm qua anh đã hứa với em là hôm nay không làm rồi.”
Kỳ Tỉnh ôm cô dỗ dành, nhưng tay lại lén kéo mở dải nơ bướm mà cô thắt ở một bên.
Ngón tay thon dài của anh xuyên qua tóc cô, một tay gỡ dây buộc tóc của cô ra, vòng dây buộc tóc vào cổ tay mình rồi cúi người hôn xuống.
“Kỳ Tỉnh, anh nói không giữ lời.” Diệp Phục Thu bị trêu chọc đến toàn thân nóng ran, nói với giọng nặng nề.
“Ừhm.” Kỳ Tỉnh hôn lên mí mắt cô, đầy sự thành kính nhưng cũng có chút tinh nghịch.
“Cứ cho là anh giở trò đi.”
–
Từ nay về sau——
Hãy để thế giới của anh,
Ở đâu cũng có em.