Giở Trò - Thuần Bạch

Chương 109

Nếu như《Giở Trò》là một bộ phim truyền hình đang quay.

Sáng sớm hôm ấy, cảnh bắt đầu là trong một nhà hàng món ăn Quảng Đông, để quay cảnh nam nữ chính lần đầu gặp nhau ở vịnh Tiêu Quảng Đông vào 5 năm trước.

Tại hiện trường quay phim, nhân viên công tác vây quanh đông nghịt, mọi người đều nín thở, đồng loạt nhìn chằm chằm nhân vật chính đang diễn xuất dưới ống kính.

Nam chính Kỳ Tỉnh chậm rãi ngồi thẳng dậy, đặt chiếc máy bay giấy vừa gấp xong lên mặt bàn, lời thoại rõ ràng từng chữ nhưng mang theo phong thái lười biếng đúng như thiết lập nhân vật: “Cô mất tư cách đi học là vì cô gian lận trong học tập.”

“Bạn trai của cô không dành được dự án là bởi vì bản thân anh ta là phế vật.”

Kỳ Tỉnh dựa vào mép bàn, cẩn thận thưởng thức dáng vẻ người không ra người, quỷ không ra quỷ của nữ phụ.

Đường cong trên khóe môi như lưỡi hái của ác ma, nhưng lại cực kỳ vô tội: “Cô nghĩ thử đi, có liên quan gì đến tôi đâu?”

Nói xong, đôi mắt của Kỳ Tỉnh dần tối sầm lại, tiếng nói trầm thấp ghê người: “Về phần tại sao cô phải lăn ra khỏi nhà tôi, chẳng lẽ cô không rõ?”

Nữ phụ bị chọc trúng tim đen trở nên chột dạ, gần như mất lý trí, “Rõ ràng là vì tôi đã nhận nhầm! Cũng không có động chạm tới cậu một chút nào!”

“Nhưng cậu cố ý! Kỳ Tỉnh! Cậu sẽ không được chết yên thân đâu!”

Cô ta đứng dậy, cầm tách trà trên bàn lên.

Kỳ Tỉnh lập tức giơ tay ngăn lại, bộ dạng uể oải nhắc nhở một cách thân thiện: “Ấy, khuyên cô nên nghĩ lại.”

Bầu không khí yên tĩnh đến điểm đóng băng, dựa theo kịch bản, vào giây tiếp theo nữ phụ sẽ vung tay, cả tách trà hắt thẳng vào mặt phía Kỳ Tỉnh.

Những diễn viên quần chúng xung quanh nhìn về phía bàn đó đều lộ vẻ kinh ngạc, đồng loạt hít một hơi khí lạnh.

Nước trà chảy xuống theo khuôn mặt tuấn tú của anh, vừa chật vật lại vừa buồn cười, đồng thời vẫn không mất đi vẻ quyến rũ hút hồn.

Mà ở bàn bên cạnh, camera hướng về phía nữ chính đã ghi lại phản ứng của cô.

Diệp Phục Thu không nhịn được, môi run lên.

“Phì.” Cười rồi.

“Cắt——!” Đạo diễn hô ngừng.

Trợ lý nhanh chóng cầm khăn mặt mang tới để lau mặt cho Kỳ Tỉnh: “Cảm ơn anh Tỉnh, vất vả rồi.”

Kỳ Tỉnh lấy lại bình tĩnh, cầm lấy khăn lông lau mặt, trợ lý nhỏ giọng nhắc nhở: “Anh cứ từ từ lau mặt, chút nữa còn phải dặm lại lớp trang điểm này……”

“Không phải là không có vẽ gì hay sao?” Kỳ Tỉnh lau sạch nước trà trên mặt, liếc nhìn sang một bên, hình như đang nhìn ai đó.

“Đi lấy cho tôi một chai nước, phải thật lạnh.”

“Được.”

Bên kia, Diệp Phục Thu vừa kết thúc cảnh quay đoạn đó, cô đi đến bên đạo diễn xem lại thước phim. Sau khi được đối phương khen ngợi hai ba câu thì cô mỉm cười, kéo trợ lý nhỏ sang một bên chờ cảnh quay tiếp theo.

Cô trợ lý nhỏ lộ rõ vẻ vui mừng trên mặt, bởi vì hôm qua nghệ sĩ của mình vừa bị đạo diễn phê bình một trận ngay tại hiện trường, nói cô không bắt kịp diễn xuất của anh Kỳ, khiến cho Diệp Phục Thu chán nản hồi lâu, tối hôm qua vùi mình luyện diễn suốt đêm ở trong phòng.

Vừa mới quay lần đầu tiên đã qua, nhưng vì đạo diễn tương đối hà khắc đối với góc quay, cảm thấy vừa rồi cảnh quay của Kỳ Tỉnh bị tạt nước không đủ đẹp trai, cho nên giữ lại một cảnh.

“Tuy rằng đoạn này chỉ có một mình cô cười nhưng nụ cười này cũng không phải dễ diễn đâu.” Trợ lý nhỏ muốn khen cô vài câu cho cô tự tin, cười hì hì nói: “Vừa phải đúng điểm gây cười, lại không được quá hả hê, hơn nữa còn phải có chút nhát gan nữa. Hơn nữa Thu Thu à, chị không biết đâu, vừa nãy nụ cười của chị trong ống kính đẹp lắm luôn đó.”

“Cảm giác sau khi phát sóng, chỉ vài phút sau sẽ được cắt vào các đoạn dựng lại gây kinh ngạc ngay lập tức ý.”

Để đóng vai trạng thái suy dinh dưỡng của nữ chính hồi 18 tuổi vào 5 năm trước, Diệp Phục Thu đã giảm thêm gần 10 cân. Giờ đây với cân nặng hơn 40 cân, cô mỏng như một tờ giấy, như thể chỉ cần một cơn gió là có thể thổi bay.

Tuy nhiên, dù gầy gò nhưng collagen trên mặt cô vẫn không bị chảy xệ, vừa rồi trong ống kính cô nở một nụ cười nhẹ, trong sự tĩnh lặng lại đẹp đến nổi hàng mi cũng cũng có thể khiến người khác say mê.

Diệp Phục Thu rất nghiêm túc đối với việc diễn xuất, cầm trong tay quyển kịch bản chăm chú xem cảnh tiếp theo, mím môi nói: “Vẫn không thể lười biếng đâu, trọng điểm của cảnh này không ở trên người chị nên đạo diễn chỉ là chưa nói thôi.”

Trợ lý nhỏ ngồi bên cạnh cô và thở dài.

Ban đầu, Diệp Phục Thu là một nghệ sĩ hạng 30 trong giới, công việc nhận được không nhiều nhưng đều hoàn thành rất tốt, cũng đã có một lượng nhỏ fan, tự mình vui vẻ trong giới và sống khá thoải mái.

Ai ngờ sau khi bộ phim thần tượng cấp S này rơi vào tay công ty, cấp trên đột nhiên chỉ đích danh muốn Diệp Phục Thu đảm nhận vai nữ chính. Cô vốn là một người có yêu cầu nghiêm khắc cho bản thân, lần này áp lực bên ngoài lớn như vậy, nghệ sĩ nhà cô ấy không biết đã bao lâu không ngủ được một giấc ngon.

Phim cấp S thì cấp S, nam chính lại là Kỳ Tỉnh, người đang nổi tiếng rầm rộ gần đây!

Người này vừa ra mắt đã có nhiều tác phẩm được đánh giá cao, tất cả điện ảnh lẫn truyền hình đều có thể khống chế, thường là nam chính trong các bộ phim chính kịch. Nhiều đạo diễn nổi tiếng xem anh là đối tượng phát triển cho các tác phẩm tương lai.

Việc giành giải diễn viên xuất sắc chỉ là chuyện sớm muộn.

Cũng không biết điều gì xảy ra, đột nhiên anh lại nhận lời một bộ phim thần tượng hiện đại như vậy. Những fan nữ và fan sự nghiệp của anh gần như đã bắt đầu muốn “tấn công” những nữ diễn viên có khả năng trở thành nữ chính ngay từ lúc bộ phim này vừa được lập dự án. Một cuộc lên án, từ khóa hot search thường xuyên xuất hiện, thật sự có thể nói là mức độ gió tanh mưa máu.

Khi cô ấy biết được “miếng bánh ngon” này rơi vào tay nghệ sĩ của mình, cô ấy vừa vui mừng…… vừa sợ hãi.

May là Diệp Phục Thu không có lịch sử đen tối gì trong bốn, năm năm hành nghề, nếu không thì sẽ bị bới móc và bôi nhọ cho đến khi công ty buộc phải thay người.

Nhưng nhờ có Kỳ Tỉnh, nghệ sĩ nhà cô ấy còn chưa lên sóng, đã dựa vào danh xưng “Nữ chính ngôn tình đầu tiên của Kỳ Tỉnh ra mắt” mà lên hot search nhiều lần.

Tương tự như: # FannữcủaKỳTỉnhchếtlặng#

#ChốnglưngcủaDiệpPhụcThu #

#Haimươicảnhhôntronggiởtrò#

# DiệpPhụcThukhôngxứngvớiKỳTỉnh #

# ĐẳngcấpcủaDiệpPhụcThu #

Tuy nhiên, không hiểu sao vị đại soái ca này lại khéo léo nói một câu trong cuộc phỏng vấn thảm đỏ mấy hôm trước: “Tôi tôn trọng tất cả các loại fan, nhưng tôi chỉ là một diễn viên, không cần mọi người phải quá thần thánh hóa tôi, hãy ủng hộ tác phẩm nhiều hơn.”

Trong mắt một số người, bỗng dưng lại trở thành sự bảo vệ cho việc Thu Thu lên hot search nhiều lần đến vậy!?

“Thu Thu, cứ cố gắng hết sức là được, chị đừng tự ép bản thân quá.” Trợ lý nhỏ khẽ nói.

Diệp Phục Thu cắm đầu vào kịch bản, gật đầu: “Chị biết rồi.”

Trong tầm mắt cô là những dòng thoại được đánh dấu bằng đủ loại bút màu khác nhau, nhưng tâm trí cô không biết đã bay đi đâu.

Trợ lý nhỏ không biết, tối qua cô không phải luyện tập một mình trong phòng.

Còn có một người, toàn bộ quá trình…… tập diễn cùng cô.

Giảng giải cho cô rất lâu, để cô hiểu rõ hơn tâm tình nữ chính nên hôm nay mới có thể một lần đã qua.

Không biết tại sao tai có chút nóng, Diệp Phục Thu chớp chớp mắt, nhận lấy chai nước đã được mở đưa tới trước mặt, bỗng nhiên nói: “Hôm qua em nói chuyện với chị khi luyện thoại là không hiểu tại sao nữ chính lại cười, thật ra chị cũng không hiểu lắm.”

“Nếu là chị, chắc đã sớm bị dọa đến mức một tiếng cũng không phát ra được.”

“Em nói có phải không……” Cô ngẩng đầu vừa định uống nước, nhìn thấy Kỳ Tỉnh đang ngồi bên cạnh bàn đối diện với cô thì suýt sặc một ngụm nước.

“Khụ khụ!”

Trợ lý nhỏ vừa nãy mới ngồi bên cạnh cô giờ không biết đã đi đâu mất, hiện tại ở góc trường quay này chỉ có hai người họ.

Kỳ Tỉnh lười biếng tựa vào mép bàn, hai tay khoanh trước ngực, ngón tay vẫn cầm nắp chai nước của cô.

Anh có một đôi mắt phượng rất đen và đẹp, lúc nhìn người khác luôn có cảm giác thâm tình tràn đầy cảm xúc, thế cho nên mỗi lần diễn đối diện, Diệp Phục Thu đều thật sự rất khó tiếp nhận được ánh mắt như vậy.

Vì vậy, một lần nữa lại để đạo diễn chỉ trích.

Cũng chỉ vì khí thế của chàng trai trước mặt quá mạnh, khiến cô liên tục mất bình tĩnh.

Chai nhựa mềm, cô vừa dùng sức bóp mạnh thì nước trong chai đã tràn ra làm ướt hết tay cô, cảm giác ẩm ướt khiến cô nhớ lại rất nhiều khoảnh khắc……

Chẳng hạn như ánh mắt anh nhìn mình, chẳng hạn như…… Tối qua khi anh kéo mình đi tập diễn, hơi thở ấm nóng của Kỳ Tỉnh khi anh tiến gần.

Ánh mắt cô gái dao động lại ngượng ngùng, bộ dạng rụt mình lại giống như một cục bột trắng có thể nặn thành đủ loại hình dạng. Kỳ Tỉnh vẫn luôn chăm chú vào gương mặt của cô, đôi môi khẽ cử động: “Em rất sợ anh sao?”

“Anh làm gì em giận sao?”

Diệp Phục Thu vội vàng lắc đầu, đâu dám!

Cô giơ chai nước trong tay lên, lặng lẽ nói: “Cảm ơn nước…… của anh.”

“Em, có cơ hội sẽ mời anh uống cà phê.”

“Tối qua giảng cho em lâu như vậy, mà em còn không hiểu nữ chính à?” Kỳ Tỉnh không để ý đến câu nói trước của cô, hỏi.

Diệp Phục Thu nhìn vào kịch bản trong tay, gật đầu rồi lại lắc đầu: “Nhờ có anh, em đã hiểu sâu hơn nhiều, chỉ là cá nhân em không thể đồng cảm lắm thôi.”

Nói xong cô bỗng nhiên cảm thấy một khí thế nam tính mạnh mẽ tiến lại gần. Khi Diệp Phục Thu ngẩng đầu lên thì Kỳ Tỉnh đã ở gần đến mức hơi thở của hai người sắp chạm vào nhau.

Hai tay anh chống đầu gối khom lưng xuống, kéo khoảng cách gần đến mức tối đa.

Tầm mắt của hai người không hề bị khoảng cách làm suy giảm, cứ thế va chạm vào nhau.

Kỳ Tỉnh hứng thú quan sát cô, từ đôi mắt cô chậm rãi nhìn xuống, lướt qua đôi môi mím chặt và chiếc cằm……

Diệp Phục Thu nín thở, tim đập thình thịch như muốn nhảy lên cổ họng, đồng tử khẽ run rẩy.

Làm gì vậy…… gần như vậy……

“Quả thật.” Kỳ Tỉnh bỗng nhiên lên tiếng.

Diệp Phục Thu: Cái gì?

Anh kéo khoảng cách ra, nhẹ nhàng hừ khẽ: “Nếu không phải nữ chính, chỉ là em, quả thật cười không nổi.”

“Anh nhìn em một cái, em đã sợ đến nửa chữ cũng không nói nổi được.”

“Nhát gan như vậy?”

“Hay là anh có vấn đề?”

Diệp Phục Thu bị ánh mắt của anh bắt được, tựa như trúng bùa, không thể nào tránh né, chậm rãi lắc đầu.

“Cô Diệp.” Kỳ Tỉnh rút quyển kịch bản trong tay cô ra, sau đó tùy tiện lật xem, đảo mắt: “Sợ anh như vậy là không được đâu.”

Anh dời tầm mắt khỏi kịch bản, nhìn đuôi mắt cô giương lên: “Nếu không thì có quá nhiều cảnh sau này, chúng ta sẽ diễn thế nào?”

Trong lòng Diệp Phục Thu xấu hổ, nghĩ rằng mình quá không chuyên nghiệp, vừa mở miệng định xin lỗi: “Xin lỗi……”

Đối phương bỗng nhiên nó: “Chúng ta hãy tiếp xúc nhiều hơn.”

“Cho đến khi em không còn sợ anh.”

Diệp Phục Thu sửng sốt: “Hả?”

Cô không ngờ Kỳ Tỉnh lại chuyên nghiệp đến mức này, , ngay cả cảnh diễn của bạn diễn cũng hỗ trợ: “À, tốt, em sẽ mau chóng thích ứng với anh……”

“Sau này mỗi tối, dành một giờ đi dạo với anh.” Kỳ Tỉnh thuận tay gấp một góc trang nào đó, trả lại cho cô, đứng thẳng dậy: “Tối nay luyện cảnh này đi.”

Cô ôm kịch bản, nhìn anh từng bước đi xa, lớn tiếng hỏi: “Cảnh nào vậy?”

Kỳ Tỉnh vừa đi xa vừa phất tay về phía sau, thoải mái lười biếng: “Trang 243.”

Diệp Phục Thu vội vàng mở kịch bản ra tìm trang anh vừa gấp góc lại, liếc nhìn một cái, gương mặt trắng trẻo bỗng đỏ bừng——

Đó là cảnh hôn đầu tiên của nam nữ chính.

Dọc lối đi bên sông Hộ Thành, nữ chính say rượu cưỡng hôn.

Bình Luận (0)
Comment