Tình cờ dạo lên gongzicp xem tác giả đã viết ngoại truyện mới tiếp chưa thì mình thấy cmt của bạn 汀南门边 nên bê về edit luôn.
Bình luận của bạn 汀南门边:“Mà anh đang ở trong gió đợi chờ tin tức của em” – Dòng viết tay ngày ấy/ 手寫的從前 – Châu Kiệt Luân
Hoa cúc này đẹp như một vần thơ, mà anh đang ở trong gió chờ đợi tin tức của em – Dòng viết tay ngày ấy. Nửa đêm mình đọc truyện thì tình cờ đang nghe bài hát này. Khi mình nhìn thấy Lâm Xuất một mình gánh vác mộng tưởng của cả hai, mình bỗng hiểu vì sao quan niệm âm nhạc giữa anh ấy và Kỳ Tư Niên lại khác nhau như vậy. Sau đó, khi mình nghe câu hát “mà anh đang ở trong gió chờ đợi tin tức của em” thì nước mắt liền rơi. Bởi vì trên người Lâm Xuất có thứ gì đó rất nặng nề, trong suốt tám năm xa cách, Lâm Xuất đã dùng sức mạnh của một người để gánh vác mộng tưởng của hai người, ở Luân Đôn chờ gió New Zealand. Nhưng tám năm là thời gian rất dài, linh cảm của Lâm Xuất cũng dần cạn kiệt. Cũng may Lâm Xuất nghe lời khuyên của Kỳ Tư Niên, đến New Zealand thư giãn, cuối cùng hai người họ cũng gặp lại nhau trong gió. Lúc đầu mình không thích việc Thẩm Phong Lai đẩy Lâm Xuất ra, mình thấy việc đấy rất tàn nhẫn với Tiểu Xuất. Nhưng sau đó mình mới biết trong tám năm xa nhau, không chỉ có một mình Lâm Xuất nhớ từng vĩ độ kinh độ của Luân Đôn và New Zealand. Mà ở bên kia trái đất, trên một dãy núi Alps khác của thế giới, cũng có một Thẩm Phong Lai đang nhung nhớ một người từ ngày này qua ngày khác. Có lẽ hai người họ đã đi qua một tình yêu niên thiếu, nhưng may mà, lúc này đây hai người họ lại yêu thương và hỗ trợ lẫn nhau. Một Thẩm Phong Lai đang chữa lành cho Lâm Xuất và một Lâm Xuất cũng đang chữa lành cho Thẩm Phong Lai. Tiếp đó là bình minh trong khu rừng, rồi lại có gió thổi qua. Hy vọng với sự ủng hộ của Thẩm Phong Lai – Lâm Xuất có thể biến mộng tưởng thời niên thiếu của hai người thành hiện thực. “Một tương lai nào đó có em.” Đây cũng là tương lai mà Tiểu Xuất hi vọng. Nơi chỉ có hoa và tiếng vỗ tay, không phải là nơi Lâm Xuất đến, mà là một nơi gió đến. Cuối cùng, mình muốn nói rằng mình thực sự thích phong cách viết của tác giả! Đặc biệt là sự lãng mạn của “Sunrise in the Forest”! Thẩm Phong Lai còn nói anh đang ôm mặt trời, sau đó Lâm Xuất nói ‘vậy anh phải ôm em chặt vào, ôm hết cả đời này’. Gió ở New Zealand cuối cùng cũng được sưởi ấm bởi mặt trời nhỏ ở Luân Đôn!
–汀南门边
Tác giả trả lời bình luận:Mình rất vui vì có độc giả có thể giải thích những thứ mình viết không rõ ràng – mình rất muốn bày tỏ — Tại sao Lâm Xuất không thể trở thành bạn đồng hành độc nhất vô nhị trong âm nhạc với Kỳ Tư Niên? Về thái độ âm nhạc, Kỳ Bạch rất giống nhau, họ cho rằng âm nhạc là hạnh phúc, là niềm vui, và là tất cả những gì tốt đẹp nhất. Thẩm Lâm thì khác, âm nhạc hai người là mộng tưởng, là mục tiêu theo đuổi đã ăn sâu vào xương tủy, là thứ nặng nề cần phải gánh vác. Coi điều mình thích là đam mê sẽ khiến con người thoải mái, xem là mộng tưởng thì sẽ sa vào vũng lầy. Hai thái độ âm nhạc cũng là giai điệu và màu nền khác nhau của hai câu chuyện. Cảm ơn bạn vì đã đọc nó một cách nghiêm túc.
Kỳ Bạch là 2 nhân vật trong bộ 13 độ bass cùng series: https://www.gongzicp.com/novel-545361.html
Kỳ Tư Niên x Bạch Lãng
–