Gió Tuyết Đợi Người Về - Tiểu Tiêu

Chương 108

[Giá hành hình trong sạch là trói buộc Luật tự tạo ra cho mình. Trên giá treo, hoặc là vĩnh viễn im lặng cùng với thời gian, hoặc là chờ đợi phán quyết tìm tới.]

[Phán quyết anh ta là số mệnh của ngài.]

An Ngung rũ mắt nhìn người bạch tuộc tí hon đang lật sách trong thiết bị thông tin.

Điển, anh bắt đầu gọi tôi là “ngài” từ khi nào vậy?

[Đó là bản năng của tôi.]

[Thể nhận thức đã đầy đủ, xuất hiện cảm giác kính sợ trước ngài.]

An Ngung không trả lời ngay. Cậu im lặng để cho ý thức trong đầu tự nhận biết. Chẳng bao lâu sau, Điển ngoan ngoãn sửa cách xưng hô.

[Được rồi. An Ngung, cậu nên đi tìm anh ta.]

Người bạch tuộc tí hon đặt úp quyển sách đang cầm xuống sàn, đó là một quyển thơ văn xuôi. Thật kỳ lạ, trước kia nó chỉ biết đọc tài liệu, uống nước lạnh theo thiết lập được định sẵn nhưng không biết bắt đầu từ khi nào, rõ ràng An Ngung không hề đề cập với nó về tình cảnh và sự thay đổi của Tần Tri Luật, nó vẫn tự biết bắt đầu uống trà, đọc sách giải trí. Đọc thơ là hành động lãng mạn đã bị Tần Tri Luật dẹp bỏ từ hồi còn là thiếu niên, chỉ đến khi nhận thấy thời khắc được giải thoát sắp đến, hắn mới biểu lộ ra một chút manh mối.

Người bạch tuộc tí hon ngồi trên sàn, một tay kê trên gáy sách, một tay cầm chiếc ly cối tròn tròn, thổi cho trà nguội bớt, vừa ngắm tuyết lớn rơi ngoài cửa sổ, vừa từ tốn ung dung nhấp một hớp trà.

Cuối cùng, An Ngung không nhịn được nữa, bèn chọc nó một cái.

– Cốc từ đâu ra vậy?

Người bạch tuộc tí hon vu.ốt ve chiếc ly cối một lát.

– 21 tặng tôi đấy.

– Quyển thơ thì sao?

– Tiện tay mua khi đi dạo phố cùng 21.

– 21 thay đổi anh rất nhiều, trong khi rõ ràng nó chỉ như một tờ giấy trắng.

Người bạch tuộc tí hon gật đầu rồi lại lắc.

– Tôi phân tích được một số mâu thuẫn giữa câu lệnh cấp thấp và thiết lập ban đầu, hơn nữa còn bị cấm truy cập. Nhưng gần đây, những hạn chế đó đang được xóa bỏ dần dần. Tôi không biết có phải 21 đang thay đổi hay không nhưng khi tôi giao lưu với 21, quả thật tôi nghe thấy âm thanh logic cấm đó bị xóa khỏi chương trình từng cái, từng cái một.

An Ngung yên lặng suy tư một lát.

– Xin lỗi, tôi không phải AI, rất khó để lý giải được cảm nhận của anh.

– Vậy để tôi kể lại chi tiết. Giống như sông băng lặng lẽ hòa tan, nhập vào biển, những vết thương đã mưng mủ liên tục lành lại, một bàn tay vô hình luồn vào lồng giam, lặng lẽ đẩy sập bức tường sắt đã han gỉ để ánh sáng được chiếu vào.

An Ngung sững người trước đoạn miêu tả kia.

– Không ngờ anh lại nói ra những câu so sánh như vậy.

– Đúng thế, ở sâu trong chương trình của tôi, một cuộc cách tân chấn động đang diễn ra. Có lẽ tôi nên gọi nó là “Tự chữa trị” thì sẽ đúng hơn? Trước kia tôi chưa bao giờ phát hiện ra rằng tôi là một AI thương tích đầy mình.

– Xin lỗi, để tôi trả lời lại câu hỏi của cậu nhé.

– Tôi cảm thấy những thay đổi này đúng là do 21 trao cho tôi, tôi vì cậu ấy mà lấy lại được sự tự do.

Khung nhập lệnh yên ắng hồi lâu, người bạch tuộc tí hon uống nốt cốc trà nóng rồi nhìn thẳng vào màn hình.

– Sao cậu không nói gì?

An Ngung tắt thiết bị thông tin đi, miết ngón tay gạt sạch giọt nước mắt rơi trên màn hình.

[Cuối cùng cậu cũng hạ quyết tâm rồi.]

Ừ.

Cậu những tưởng để hắn đi sẽ giúp hắn được tự do.

Nhưng con người ấy lại lặng lẽ trói mình lên giá hành hình cho sự trong sạch.

Có lẽ trưởng quan khát khao được dung nhập. Ngài ấy hy vọng thứ đó sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới này, vĩnh viễn rời khỏi ngài ấy.

Điển khe khẽ thở dài.

[Cậu đã không còn khuyết thiếu tính người nữa rồi. Chí ít cậu đã có thể hiểu thấu đáo một con người.]

An Ngung nhờ Đường Phong giữ bí mật về chuyện tồi tệ hắn phát hiện được ở cánh đồng hoang trước. Sáng sớm, cậu mò mẫm lái máy bay rời khỏi Tháp Nhọn một mình.

Trên đường, cậu nhận được tin báo từ Tháp Đen: Trong 24 giờ qua, toàn thế giới không có trường hợp biến dị hay bất thường nào được ghi nhận, ngay cả những siêu dị thể hoạt động ở khu vực hoang dã cũng đột ngột mất tích. Hiện tượng này chưa từng xảy ra trước đây. Thế giới như thể chưa từng gặp phải tai họa, tất cả những gì xảy ra trong gần ba mươi năm qua chẳng qua chỉ là một cơn ác mộng của loài người.

Điển giải thích: [Điều này chứng tỏ thể hỗn loạn trong người Luật đã dung hợp đầy đủ. Một khi ý chí của anh ta không thể tiếp tục chống chữ, hỗn loạn sẽ xâm chiếm. Loài người chỉ có thể có được một khoảng thời gian yên bình ngắn ngủi để rồi ngay sau đó, thế giới này sẽ đi đến kết thúc thực sự.]

An Ngung nhìn chằm chằm bảng điều khiển toàn nút là nút, thao tác lung tung.

Anh nói thế giới này đã nghênh đón chuyển biến, ý anh là từ lâu anh đã biết được rằng đến cuối cùng tôi vẫn sẽ chấp nhận để ngài ấy dung hợp?

[Đúng thế. Tôi nói rồi, khi một sự kiện có xác suất thấp đến mức “không thể” xảy ra, nó sẽ được gọi là vĩnh viễn. An Ngung, vĩnh viễn mà cậu ban cho thế giới này đã đến rồi, cứ việc đi từng bước thôi.]

Máy bay quay cuồng lắc lư, cái đầu vốn đã nhức của An Ngung càng đau hơn. Rốt cuộc cậu cũng tìm được đúng phanh tay, hỏi tiếp: Vậy sau khi dung hợp, mọi người chắc chắn sẽ chết sao?

[Sinh mệnh của chúng tôi sẽ kết thúc theo tinh thần đã tiêu vong. Nếu tinh thần được giữ lại phần nào đó sau khi dung hợp, sinh mệnh cũng sẽ được tồn tại tiếp.]

[Chỉ là cộng sinh quá lâu rồi, chúng tôi đã dung hòa với thần. Thật đáng tiếc, chúng tôi chưa thức tỉnh được năng lực chia tách được tinh thần mình ra để giữ lại, vậy nên khả năng rất cao là tôi và Luật sẽ biến mất.]

Khả năng rất cao? Hình như anh chỉ đang phỏng đoán? Chẳng phải anh đã có được tầm nhìn trọn vẹn rồi hay sao?

[Đúng là tôi đã có được tầm nhìn trọn vẹn nhưng chỉ riêng kết cục của tôi và Luật là tôi chưa thể thấy rõ.]

Điển bỗng nhiên dừng lại, lát sau, An Ngung cảm nhận được sự hoang mang của anh ta.

[Tôi cũng thấy rất lạ. Thời không vĩnh hằng đã xuất hiện, kết cục đã được định ra, dù tôi không thấy được vận mệnh của mình thì đáng ra cũng phải thấy được tương lai của Luật chứ.]

[Có lẽ chỉ có một khả năng này thôi, mỗi một “vĩnh hằng” đều có một điểm mấu chốt kích hoạt nó. Trong phần lớn những chuyện xảy ra, điểm kích hoạt thực chất đã được định sẵn từ rất lâu trước đó. Nhưng tình huống của Luật lại khác, điểm mấu chốt liên quan đến kết cục của anh ta vẫn chưa xuất hiện.]

Bàn tay An Ngung đang nắm chặt cần điều khiển chợt khựng lại.

Ý anh là trưởng quan vẫn còn cơ hội?

[Nếu tôi không thấy rõ được, vậy nghĩa là vẫn còn một cơ hội mong manh. Nhưng ai mà biết được nó là gì chứ? An Ngung, chúng ta đã không còn thời gian để mà tìm kiếm một hạt cát giữa mênh mông vũ trụ và thời không này rồi.]

[Tôi có thể cảm nhận được sự đau buồn của cậu, tôi vẫn đang không ngừng tìm cách cứu anh ta trong nhận thức của mình. Có lẽ đường sống duy nhất chính là tách lấy một phần của anh ta. Nhưng hiện tại trên đời đã không còn siêu dị thể nữa, những Người Giữ Trật Tự còn lại cũng không còn ai có thể thể thức tỉnh được khả năng đó nữa. Chúng ta khó lòng nào hoàn thành được kế hoạch này, hoặc phải nói là hoàn toàn không thể.]

Đây đã là lần thứ hai Điển nhắc đến vấn đề “tách phần”.

An Ngung chậm chạp nhận ra một manh mối, hỏi lại:

Nữa? Ý anh là trước kia có người có sức mạnh tách phần?

Ý thức trong đầu cậu do dự.

Một lúc lâu sau, Điển mới nuối tiếc trả lời cậu.

[Tôi cũng chỉ vừa mới biết đến sự tồn tại của người đã mất kia thôi. Một người đã mất đi ấy từng có khả năng tách phần, tôi thấy đó là một người bình thường bị biến dị ảnh hưởng nên mới có hai con đường được bày ra để lựa chọn. Một con đường là đường sống, từ bỏ ý chí con người, trôi xuống theo con đường lạnh lẽo như băng, anh ta cũng tiến vào được tầm nhìn của sinh vật của chiều không gian cao hơn giống như anh và tôi vậy. Một con đường là đường chết, ý chí con người thức tỉnh, tự hủy diệt bản thân vì nhân loại ngu muội mà ngồng cuồng, năng lực của anh ta đương nhiên cũng không còn tồn tại nữa.]

[Thật đáng tiếc, anh ta chọn đường chết.]

An Ngung chầm chậm nhíu mày.

Cậu luôn cho rằng “thần” chỉ liên lụy đến bốn người nhưng đến bước đường hiện tại, Điển bỗng nhiên nhắc tới người thứ năm. Điều này không chỉ khiến cậu bất an mà dường như còn khơi gợi điều gì đó trong tâm trí cậu.

Số người bị biến dị ảnh hưởng nhiều không đếm xuể, tại sao người đó lại đặc biệt?

[Có lẽ người đó đã từng tiếp xúc với chúng ta từ khi chúng ta còn nhỏ, Lúc đó, mảnh vụn của thần chỉ vừa mới ký sinh trên người chúng ta, rất dễ ảnh hưởng đến người bên cạnh. Đương nhiên, số người thỏa mãn được điều kiện không hề ít nhưng không phải ai cũng nhận được vận mệnh giống như người đó. Ví dụ như Billy đã tiếp xúc với Luật từ khi Luật còn nhỏ nhưng cuối cùng còn chẳng thức tỉnh được dị năng nào mạnh mẽ một chút.]

Hồi nhỏ…

Anh trai tôi, Lăng…

[Không phải anh ấy. Thật đáng tiếc, Lăng Thu là một tồn tại cực kỳ mấu chốt đối với cậu nhưng không phải anh ấy.]

[Lăng Thu gặp cậu khi cậu 8 tuổi nhưng trong giai đoạn ngủ say khi còn sơ sinh, cậu đã vượt thời gian 8 năm, vậy nên thực chất thể trật tự đã sống nhờ trong cơ thể cậu được 16 năm, đã rất ổn định rồi.]

Đôi mắt vàng chợt co lại.

Khi An Ngung hiểu ra, Điển cũng đã đọc được ký ức của cậu.

[Không ngờ cậu có thể tự nhớ ra. Đúng vậy… Chính là người đó.]

[Anh ta tên Bạch Kinh, từng có thời gian tiếp xúc với cậu ở cô nhi viện nguy cơ biến dị cao. Năm 2138, cô nhi viện gặp nạn, anh ta từ bỏ ý chí con người, dung hợp với gương, bởi vậy từng có một khoảng thời gian ngắn có được năng lực tách phần của gương. Anh ta là người biến dị đầu tiên dung hợp với vật thể, điều đó đã đủ chứng minh thiên phú của anh ta.]

Năm 2138…

[Đúng vậy, chính là năm cậu rời khỏi cô nhi viện. Thể trật tự có thể bảo vệ cho nơi mình đang trú ngụ, vậy nên khi cậu còn ở đó, cô nhi viện, khu 53 đều không gặp chuyện. Nhưng ngay sau khi cậu rời đi, những nơi này giống như một bát canh xương trưng ra trước mắt đám ruồi bọ, đám ruồi bọ sẽ điên cuồng bâu vào món ăn ngon.]

“Khoan đã!”

An Ngung hô lên thành tiếng.

Cậu nín thở, cẩn thận nhớ lại dù máy bay đang rung lắc.

Khi dòng suy nghĩ của cậu trở nên mạch lạc, ý thức của Điển cũng chấn động dữ dội như động đất.

[Cậu nhớ ra rồi! Luật vẫn còn một đường sống thất lạc ở ngoài…]

“Cả anh nữa.”

[Tôi?]

An Ngung không nghĩ thêm nữa, cậu nhìn tọa độ cánh đồng tuyết đã dần hiện rõ trên radar, chuẩn bị đáp xuống.

Quyển sổ được cậu đặt bên cạnh lật mở vì máy bay quá xóc, dừng lại ở một trang có ghi một bài thơ rất quen thuộc.

“Say ngủ dưới vực sâu

Từng bất ngờ rơi vào bóng tối
Người lại chẳng thể nào ngủ ngon
Dưới vực thẳm, con kiến tí hon
Không biết nông sâu, thỏa thuê cắn
Đau khổ hóa thành tiếng nỉ non
Hòa cùng với ồn ào trong tĩnh lặng
Mơ thấy bị kẻ hèn đùa bỡn
Quên bản thân, hoang mang, khuất nhục
Chấp nhận chết, lần nữa quay lại
Vực sâu bèn cất giọng gọi to
Từng tiếng lớn khiến Người thức giấc
Cùng chư thần lần nữa gặp mặt.”

Từng câu trong bài thơ tiên đoán của mắt đều chính xác với cách thứ tỉnh năm loại sức mạnh của cậu, chỉ riêng câu cuối cùng vẫn chưa ứng nghiệm.

Cậu vẫn đang chờ đợi chiếc bánh răng cuối cùng nằm ở chính giữa.

***

Cánh đồng hoang hắc ám.

Cát vàng bao phủ hết thảy, cánh đồng hoang im lặng như bị rìu bổ đôi từ giữa, tạo thành khe nứt hẹp mà sâu hun hút.

Sinh vật chết đi hóa thành tượng, nền đất không ngừng kéo xác chết vào bên trong. Tượng đất cao to đứng lặng im hai bên vách vực, nhìn mãi không thấy điểm kết.

Đường Phong đứng bên mép vực, áy náy nói: “Mỗi khi có người xâm nhập, những bức tượng kia sẽ đổ xuống ào ào, nền đất nứt toác ra rồi sắp xếp lại. Lần cuối cùng tôi thử vào đó, tôi và Nho bị tách khỏi nhau, rõ ràng ở ngay trước mặt thôi mà lại khó lòng nào hợp sức được. Tượng đất không ngừng ngăn cách bọn tôi, tôi còn tưởng tôi và em ấy không thể gặp lại nhau được nữa ấy chứ.”

“Xem ra ngài ấy không muốn để mọi người vào.” An Ngung khẽ nói.

Không gian ở đây hỗn loạn theo một cách trực quan mà cũng khiến người ta dễ phát điên nhất, lạnh lùng, cứng rắn, mạnh bạo, giống hệt người kia.

Đôi mắt vàng chăm chú nhìn xuống vực sâu đen ngòm như chăm chú nhìn vào đôi mắt quen thuộc kia.

“Vậy để tôi đi.”

Gương mặt Chúc Đào tái nhợt, cậu nhìn chằm chằm An Ngung nhưng lại không dặn dò cậu phải cẩn thận như mọi khi mà thều thào nói rất chậm: “Khuyên nhủ Luật nhé. Tôi không biết ngài ấy phải làm sao mới đúng. Kể cả không cứu được thế giới nhưng tôi hy vọng chí ít ngài ấy có thể tự buông tha cho bản thân mình.”

Đôi cánh máy đưa An Ngung chầm chậm bay xuống đáy vực đen tuyền.

Khi bay xuống, Điển nhắc nhở An Ngung: [Luật và Sienna giống nhau, sẽ dung hợp với nền đất.]

Những tượng đất vàng ệch cao lớn mà uy nghiêm dọc hai bên lối đi tuy không có ngoại hình dị dạng nhưng vẫn tạo ra cảm giác áp bách khiến người ta sợ hãi.

An Ngung giơ cây đuốc, chậm rãi tiến bước.

Điển, tôi nghe Lăng Thu nói lõi trái đất nóng lắm, nhưng nơi này lại vừa lạnh vừa tối.

[Ừ. Bởi vì nơi này là nội tâm của anh ta.]

Những tượng đất này cũng không tấn công tôi như Đường Phong nói.

[Bởi vì đó là cậu.]

Tại sao? Trong ngụ ngôn, thần khó có thể tập hợp đầy đủ vì hỗn loạn làm phản. Đáng ra thể hỗn loạn phải ngăn cản thể trật tự tiếp cận chứ.

[Tôi cho rằng ý chí của Luật vẫn đang thủ vững.]

[Đương nhiên thể hỗn loạn sẽ kháng cự thể trật tự đến gần.]

[Nhưng Luật thì không từ chối cậu.]

An Ngung hơi khựng lại.

Trong đáy vực tối đen, chỉ có đúng một ngọn lửa đang bập bùng cháy.

Rốt cuộc giá hành hình trong sạch là gì?

[Nó là sự tự khiển trách từ bên trong bản thân. Chuyện hỗn loạn làm phản không phải mới xảy ra lần đầu. Trong ký ức của thần từ xưa đến này, có một vị thần yếu đuối nhưng không chịu khuất phục đã tự tạo cho mình một giá hành hành, trói chặt bản thân trên đó mãi mãi để tránh sa ngã vào tội ác. Vị thần kia đã tạo ra một cơ chế cho giá hành hình: Mọi tác động mà giá hành hình phải chịu đều chuyển dời cho người bị trói trên đó phải chịu thay. Vậy nên một khi bị trói trên đó, người trong sạch sẽ không bao giờ được cứu, chỉ có thể dùng cái chết để đổi lấy sự giải thoát.]

[An Ngung, cậu có đang nghe không?]

Ừ.

An Ngung ngẩng đầu, tiếp tục bước đi.

Ánh lửa leo lét trên đỉnh đầu chiếu rọi một vùng nho nhỏ xung quanh cậu, toàn bộ những phần không gian khác đều là tăm tối vô tận.

Cậu bỗng nhiên rất muốn ôm trưởng quan của mình thật chặt.

Lạnh lẽo, cô độc như thế lại dung túng cho một người lỗ mãng cầm một ngọn đuốc xâm nhập thế giới của mình.

An Ngung cụp mắt, cởi đôi găng tay da, vứt nó lại trong bóng tối.

Con đường dài đằng đẵng, những bức tượng nhiều như vô tận im lặng nhìn chằm chằm, tiếng gió rít thê lương quanh quẩn khắp khe vực nhưng ngọn lửa trên đầu chưa bao giờ bị thổi tắt cho đến tận khi cậu tới được đền thờ đổ nát kia.

Bức tường loang lổ này trông như đã từng biết, là bức tường của tòa tháp hắc ám cậu từng xem trộm được trong ký ức của Tần Tri Luật.

[Tháp hỗn loạn đã bị đánh sập, phía trên những mảnh tường đổ nát là giá hành hình trong sạch, đó là chống cự mạnh mẽ nhất của anh ta đối với thể hỗn loạn.]

Điển tạm dừng một lát, lại nói tiếp: [Vũ trụ hoang đường như thế đấy. Thể hỗn loạn lại chọn trúng tín đồ của trật tự. Tôi thậm chí không biết nên gọi đó là biến số hay điều đã được định sẵn nữa.]

An Ngung yên lặng đi sâu vào giữa những bức tường đổ nát, cho đến khi giá treo trắng tinh hình chữ thập xuất hiện trước mặt.

Trưởng quan của cậu như đã hóa thành một pho tượng, lặng lẽ đứng im trên giá treo.

Cậu bước tới gần, nhìn vào pho tượng ấy.

Có lẽ cũng chẳng thể nói là tượng, chạm tay vào vẫn giống hệt như người thật, chỉ là cảm giác hệt như thời gian đã ngưng đọng lại khiến người ta tưởng nhầm đó là tượng.

Khi cậu ngẩng đầu lên, dường như ánh mắt của pho tượng cũng di chuyển, lẳng lặng nhìn vào mắt cậu.

“Trưởng quan.”

Đi qua khe vực này khiến cổ họng cậu càng khản hơn, đã hoàn toàn không nghe ra được giọng nói vốn có nữa.

An Ngung hắng giọng một cái, ngồi xuống bên cạnh giá treo, ngẩng đầu thành kính nhìn chăm chú pho tượng đang nhìn xuống mình.

“Điển nói thể hỗn loạn đã sắp tập hợp đủ rồi, bốn người chúng ta đã có thể dung hợp với nhau. Trước đó tôi không chịu nhưng giờ lại hơi hơi muốn đổi ý, bởi vì Chiếu Nhiên nói cho tôi biết rằng nếu ngài bị hỗn loạn kiểm soát, ngài sẽ biến thành thứ rất xấu xí, quái dị, tôi và ngài còn không giao tiếp được với nhau, tôi nói yêu thương ngài nhưng ngài lại ngoác miệng ra nhổ đầy nước bọt lên người tôi. Tôi suy ngẫm cẩn thận, cảm thấy như vậy thì đáng sợ lắm. Trước kia Lăng Thu từng nói con người luôn đánh giá quá cao lòng chung thủy của mình dành cho người mình yêu nhưng xấu xí, già cả, nghèo túng, bệnh tật đều sẽ bào mòn tình yêu. Tôi… Tôi rất yêu ngài, yêu ngài là một trải nghiệm vô cùng đặc biệt và trân quý, tôi không muốn mạo hiểm đánh mất nó.”

“Hơn nữa, có quá nhiều thứ tồi tệ được sinh ra vì thần bị chia tách khiến người ta thấy mà phiền. Tôi có thể sống tiếp một mình, dù sao bây giờ tôi cũng có rất nhiều bánh mì và tiền tiết kiệm. Nhưng nếu phải sống một mình trong thế giới như vậy, có lẽ cũng chẳng có nghĩa lý gì.”

“Vậy nên… Tôi nghĩ ngài nói đúng, đã đến lúc kết thúc rồi.”

An Ngung đối diện với pho tượng, nhẹ nhàng chớp mắt.

Đôi mắt vàng kia trong veo, linh động, giống hệt hồi mới gặp trên cánh đồng tuyết.

Chỉ là không còn yếu đuối như vậy nữa.

Nhưng lại đau thương hơn cả lúc cận kề cái chết.

“Điển nói sau khi dung hợp, khả năng cao ngài sẽ chết, vậy nên lần này cũng coi như chúng ta từ biệt nhau.”

An Ngung lại hắng giọng một cái, cố gắng khiến giọng mình nghe rõ ràng hơn một chút, “Nhưng có lẽ vẫn còn một con đường sống mơ hồ, không biết phải tìm ở đâu. Tôi muốn đánh cược một phen, tuy phần thắng rất nhỏ, nhưng mà…”

Cậu tạm dừng, chăm chú nhìn vào đôi mắt của pho tượng. Hồi lâu sau, rốt cuộc cậu vẫn cúi đầu.

Giá treo to lớn này khiến cậu trông nhỏ bé hẳn.

Sự tĩnh lặng khiến mọi thứ xung quanh đều trở nên u ám, mọi âm thanh đều biến mất.

Chỉ có ánh nhìn chăm chú đến từ pho tượng trên đầu An Ngung dường như dịu dàng hơn trong im lặng.

An Ngung không ngẩng đầu lên nhưng cậu cảm giác hình như pho tượng đang nghiêng về phía mình, muốn vò đầu cậu giống như mọi khi.

“Trưởng quan, thực ra tôi rất ghét chuyện bị dồn vào bước đường cùng.” Giọng cậu bỗng nhiên trầm xuống, khẽ thì thầm: “Tôi chẳng có chút niềm tin nào cả. Suốt dọc đường đi, tôi luôn cố gắng suy nghĩ, tìm kiếm manh mối để mình gan dạ thêm một chút nhưng tôi chẳng nghĩ ra được gì cả, cuối cùng chỉ nhớ đến một câu Lăng Thu từng nói…”

Cậu chống tay xuống đất, ngồi quỳ trước giá treo, nước mắt rơm rớm.

“Người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.”

“Hồi ở khu 53, tôi dùng câu nói này ép buộc mình cược mạng. Chỉ có câu nói này, chỉ khi nhắc đi nhắc lại nó, tôi mới có thể bước từng bước tới tận đây. Hiện tại, có lẽ tôi lại phải dựa vào câu nói này, cắn răng bước nốt một bước cuối cùng.”

Ánh sáng trên đầu bỗng nhiên thay đổi, An Ngung ngẩng lên, pho tượng đã cúi hẳn xuống, quỳ một gối trước mặt cậu.

Hắn chậm rãi đưa tay lên, chạm lên tai cậu, đầu ngón tay lạnh băng nhẹ nhàng miết lên vết sẹo cũ ở đó.

Một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên trong đầu cậu.

[Đừng sợ, cũng đừng hối hận. Cứ tiến lên theo đúng suy nghĩ trong lòng, đừng ngoảnh lại.]

An Ngung sững người, giọng nói kia khe khẽ thở dài.

Pho tượng đang ở ngay trước mặt cậu, không hề nhúc nhích nhưng An Ngung lại cảm giác rõ ràng rằng mình đang được hôn môi.

Cẩn thận, nâng niu như đang hôn một món bảo vật.

[Trước đây, tôi hy vọng rằng cậu sẽ trở thành góc nhỏ an toàn cuối cùng của thế giới. Nhưng có lẽ cậu chỉ có thể trở thành góc nhỏ an toàn cuối cùng của tôi thôi.]

“Gì cơ?”

[Đồng ý với tôi, để loài người được thấy trật tự quay trở về.]

“Vậy còn ngài thì sao?”

[Tôi cũng có một thỉnh cầu nho nhỏ.]

Dường như nụ hôn kia đã di chuyển từ môi cậu đến sau tai, Tần Tri Luật thích hôn cậu theo kiểu như vậy.

Khi nụ hôn dừng lại trên vết sẹo, An Ngung thậm chí cảm nhận được vết sẹo tương tự trên môi trưởng quan cũng đã chậm rãi tới gần.

[Thỉnh cầu của tôi là bất kể tôi có tiêu vong hay không, hãy giữ một góc nhỏ trong lòng cậu cho tôi.]

[Dù cuối cùng cậu lại trở về là một ổ bánh mì nhỏ quái gở, vẫn phải nhớ rõ cậu đã từng được tôi sở hữu.]

Khoảnh khắc hai vết sẹo chạm vào nhau, cả ý thức lẫn linh hồn An Ngung cùng rung động. Cảm giác tồn tại của thời không lập tức xâm chiếm toàn bộ tri giác của cậu. Cậu nghe thấy tiếng thời gian không ngừng tuần hoàn, chảy trôi. Từng tầng không gian trước mắt xếp lại rồi tản ra. Những thời không đã chết, đã biến dị, đã hỗn loạn hóa thành từng hạt màu trắng nhỏ bé, tầm thường, chấn động khắp vũ trụ theo suy nghĩ trong đầu cậu.

Dường như cậu điều khiển được cả vũ trụ rồi lại được vũ trụ ôm chầm lấy. Trong hư không khổng lồ, vô tận ấy, chỉ có cậu và Tần Tri Luật chia sẻ nỗi cô đơn, gắn bó bên nhau mãi mãi.

Trong phút chốc, ý thức trôi đi thật xa, cậu lại một lần nữa nhìn thấy giá hành hình trong sạch.

Nhưng lúc này đây, cậu còn nhìn thấy cả bản thân mình đang quỳ dưới đất, ngẩng đầu cầu xin.

Pho tượng Tần Tri Luật cúi xuống, hai gối quỳ trên đất, nửa thân trên lơ lửng trong không trung, giá treo hình chữ thập như đôi cánh dang rộng của thần linh. Người kia được bao phủ trong sự thiêng liêng, tay đang giữ lấy gương mặt cậu, chạm môi hôn lên giọt nước mắt của cậu.

An Ngung thoáng luống cuống. Theo bản năng, cậu muốn gọi Điển nhưng lại không nhận được lời hồi đáp trong đầu.

Nhưng ngay khoảnh khắc cậu vừa nghĩ đến, đáp án cậu muốn đã tự động xâm nhập ý thức.

Cậu đã bắt đầu tiếp nhận quá trình dung hợp, bởi vậy cũng tạm thời rời khỏi thời không kia.

Một tầm nhìn xa xăm xuất hiện từ hư không. Đến tận giờ khắc này, rốt cuộc An Ngung mới ý thức được vị thế của thần linh: Một tồn tại toàn năng, biết về mọi thứ, nắm được trong tay cả không gian và thời gian.

Từ sâu trong ý thức chấn động dữ dội, An Ngung khuỵu xuống, đến khi mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng giữa một hành lang.

Tiếng người huyên náo tràn vào tai, cậu nhìn vào trong một cánh cửa gần mình nhất. Đó là một phòng làm việc tương đối nhỏ, bên trong kê san sát 7, 8 bộ bàn ghế, màn hình và những bản thảo bày kín mọi chỗ trống. Mười mấy người đang tranh cãi, khói bay khắp phòng, thuốc lá như sắp đốt trụi hết bản vẽ.

Nhưng mùi thuốc lá và mùi rượu nồng hơn nữa lại đến từ phía sau.

An Ngung ngơ ngác ngoảnh lại, một người đàn ông còm nhom với cái đầu rối tung như tổ quạ ngồi bệt dưới đất, quanh người toàn là tàn thuốc lá.

Anh ta ngẩng đầu lên, nấc rượu nghe “ợ” một tiếng, đôi mắt đỏ quạch, “Nhà trẻ siêu biến dị toang rồi.”

“Hả?” An Ngung chẳng hiểu gì hết, “Gì cơ?”

“Tôi đã không tìm được thêm chi tiết nào để tiếp tục phát triển cốt truyện của thỏ An nữa rồi. Sao lại như thế được chứ, bên cạnh nó phải có thêm một thứ gì đó thúc đẩy! Nó không tiếp tục cô đơn như thế được!” Người đó tự đập đầu mình vào tường, “Tôi đúng là một thằng biên kịch ăn hại! Nghĩ mãi mà chẳng ra cái quái gì hết!”

An Ngung sững người trước loạt hành động của anh ta, lúng túng nói: “Cô đơn? Chẳng phải thỏ An có CP sao?”

“CP?” Người đàn ông kia ngoảnh phắt đầu lại, “CP gì cơ? Cậu đang nói fanfic hả? Sao tôi lướt khắp cõi mạng mà có thấy fanfic về nó đâu, với cả hình như khán giả cũng cảm thấy nó không nên có CP. Chẳng lẽ người xem có thể chấp nhận việc thỏ An có CP?”

“À thì…” An Ngung thực sự nghi ngờ ký ức của mình bị hỗn loạn. Cậu ngoảnh lại nhìn khắp căn phòng, cuối cùng cũng tìm thấy logo Happy Rhino Animation mờ mờ dưới mặt sàn bừa bộn, bèn thử thăm dò: “Có mà… Một người bạch tuộc, nó…”

“Người bạch tuộc?” Người đàn ông cau mày, đứng dậy, “Sao thỏ lại có CP với bạch tuộc được? Thỏ sẽ bị bạch tuộc siết chết mất. Fan của thỏ An hung dữ lắm, sẽ không chịu chấp nhận chuyện nó yếu thế như vậy đâu… Khoan đã, cậu nói tôi nghe thử xem là bạch tuộc thế nào?”

An Ngung im lặng một lát rồi nói, “Có giấy không?”

Hơn mười phút sau, An Ngung nhìn người bạch tuộc trên giấy có ngoại hình giống hệt 716, buông bút xuống.

Không phải cậu cố tình xâm phạm quyền hình ảnh của 716 nhưng cậu chỉ biết vẽ mỗi 716 thôi. Hơn nữa, trong thế giới hiện thực, nhân vật bạch tuộc kia cũng giống hệt 716 mà.

“Đại khái là trông như vậy.” Cậu dừng lại một lát, tiếp tục thăm dò, “Là một con bạch tuộc màu đen, có chút quyền thế trong thế giới của chúng, tính cách rất lạnh lùng lại còn tồi tệ, thiếu đạo đức nhưng cũng coi như khá chiều ý thỏ An.”

“Đối lập! Chính là cảm giác đối lập!” Người đàn ông kia vỗ trán bôm bốp, “Chết rồi, tôi say quá rồi, sao tôi lại thấy đây là đường chết nhỉ? Cậu chờ tôi chút nhé! Để tôi đi bàn bạc với leader của tôi, nếu chọn triển khai thì sẽ trả tiền cho cậu, chờ tôi đó, nghe chưa…”

An Ngung nhìn người đàn ông chạy vọt vào phòng, đập mạnh tờ giấy cậu vừa vẽ 716 xuống bàn.

Tiếp đó, cả đám người bắt đầu xôn xao bàn tán, hò reo. Một cô gái với mái tóc nhuộm hồng lập tức đi photo thành nhiều bản.

Thế giới trước mặt cậu bắt đầu vặn vẹo, biến hình, ý thức cậu lại trở nên mờ mịt.

Giữa mịt mù, dường như có tiếng bánh răng chuyển động. An Ngung ngẩng đầu lên, giữa vũ trụ vô biên, giữa năm chiếc bánh răng màu vàng kim, chiếc bánh răng lớn nhất dần dần xuất hiện, kéo tất cả cùng nhau vận hành.

Trong một khoảnh khắc, cậu bất chợt hiểu ra.

Vượt thời gian.

Khi thần chuẩn bị thức tỉnh, cậu có được năng lực tự do vượt thời không của thần trong một khoảng thời gian ngắn.

Bạch tuộc trong “Nhà trẻ siêu biến dị” xuất hiện vô cùng đột ngột. Cậu vẫn nhớ khi đó cậu còn đang xử lý chuyện thời gian và siêu dị thể dung hợp với đồng hồ ở khu 34, trưởng quan đã thuận miệng kể cho cậu nghe về chuyện này khi bị tra tấn sắp kiệt sức.

Cậu chưa bao giờ nghĩ rằng nhân vật đó lại do chính cậu ở tương lai tạo ra.

Một hình ảnh khác trong ký ức bất chợt xuất hiện trong đầu.

Sau khi hoàn thành nhiệm vụ ở cô nhi viện, trong quá trình thời gian và không gian được chữa trị, những mảnh gương vỡ cũng lần lượt biến mất. Mảnh gương đầu tiên và mảnh gương thứ ba đều biến mất từ từ, chỉ có mảnh gương thứ hai bất thình lình biến mất như bị một bàn tay vô hình cướp đi từ hư không.

Mảnh gương kia còn mang theo 1% cắt xuống từ trưởng quan quên chưa thu về. Hiện giờ, thể hỗn loạn đã tập hợp đủ, nói cách khác, 1% kia trùng hợp là một phần ý chí của Tần Tri Luật được tách ra hoàn chỉnh.

Mà cậu cũng nhớ ngay khi mảnh gương biến mất, trưởng quan ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, nói: “Hình như có một luồng hơi thở rất quen thuộc vừa thổi qua.”

Manh mối về con đường sống duy nhất kia rốt cuộc cũng xuất hiện trước mắt cậu.

Nếu ngược dòng thời gian thêm nữa…

An Ngung dẹp bỏ hết những suy nghĩ khác, không ngừng cố gắng lần mò đi ngược dòng thời gian…

***

Đến khi mở mắt ra, cậu lại xuất hiện trên một hành lang.

Hành lang này trông khá giống với hành lang bên ngoài phòng thí nghiệm ở Đại Não, cách xa cô nhi viện hàng vạn dặm.

Năng lực vượt thời không này cực kỳ khó kiểm soát, cậu vẫn rất khó xác định được chính xác địa điểm mình muốn tới.

An Ngung đang định rời đi, tầm mắt lại bất chợt liếc thấy ngày tháng trên tờ lịch tường.

Đông chí năm 2138.

Suy nghĩ muốn rời đi gián đoạn.

Đông chí năm 2138, Tần Tri Luật 16 tuổi, vì sự cố của thí nghiệm nên bị mù tạm thời nhưng cũng chính vào ngày hôm ấy, hắn bước ra khỏi trạng thái cáu kỉnh, u uất.

Là cánh cửa thứ hai từ cuối đếm lên không mở ra được nằm sâu trong vùng ký ức bị khóa chặt kia.

Tim An Ngung bất chợt run lên.

Cậu đi dọc theo hành lang, thong thả đến trước cánh cửa đó, thử dùng mật mã của nhân viên quản lý Tần Tri Luật mở khóa.

Cánh cửa máy im lặng mở ra.

***

Cơ thể yếu ớt trên bàn thí nghiệm đang run bần bật mất kiểm soát.

Bị mù khiến bóng ma tâm lý lưu lại từ việc gi.ết ch.ết người nhà hoàn toàn bùng nổ. Hắn điên cuồng giãy dụa, những sợi dây trói siết lên tứ chi hắn những vết hằn sâu hoắm, tiếng thở d.ốc kiệt quệ, đau đớn vang vọng từng tiếng từng tiếng trong căn phòng.

Đó là một con thú hoang đã tuyệt vọng và sắp sửa nhảy xuống vực sâu.

Khi An Ngung bước vào, chắc hẳn hắn đã nghe thấy tiếng bước chân nhưng hắn không hề dừng lại mà còn giãy dụa kịch liệt hơn.

“Cầu xin ngài, ngài nghiên cứu viên!” Thiếu niên Tần Tri Luật trợn to đôi mắt mờ mịt nhìn trần nhà, nước mắt lăn xuống từng giọt từng giọt, “Giết tôi đi, đừng để tôi tiếp tục tồn tại nữa. Tôi không xứng được sống trên đời này, tôi…”

Hắn không ngừng lặp đi lặp lại như đã phát điên, lúc thì cầu xin, gào khóc, lúc thì bất thình lình quay sang chửi bới, nguyền rủa. An Ngung đứng nghe mà rối hết cả óc, cứ luống cuống bên cạnh bàn thí nghiệm muốn tìm cách giúp hắn bình tĩnh lại.

Dây trói siết vào người sẽ rất đau, An Ngung hiểu điều này hơn ai hết.

Nhưng cậu hoàn toàn không biết phải làm sao, cuối cùng chỉ có thể vươn tay tới, đặt tay lên đầu thiếu niên Tần Tri Luật như cách trưởng quan thường trấn an cậu theo bản năng.

Người đang vùng vẫy kia lập tức nằm im.

Giọng nói cũng theo đó mà bình tĩnh lại.

“Anh không phải nghiên cứu viên của tôi?”

Không ngờ Tần Tri Luật có thể cảm nhận được sự khác biệt này.

An Ngung lập tức rụt tay lại, hoảng hốt quay người bỏ đi.

Người bạch tuộc trong phim hoạt hình đã nói xuyên thời không khác với hồi tưởng ký ức. Mọi chuyện cậu làm khi xuyên thời không đều sẽ ảnh hưởng đến tương lai, cậu không thể hành động thiếu suy nghĩ.

“Anh là ai?”

Thiếu niên Tần Tri Luật tiếp tục truy hỏi, giọng nói kia còn vô thức run rẩy, “Có phải anh là người tới xử lý tôi không? Trước kia tôi chưa bao giờ bị mù vì thí nghiệm, các người đã phát hiện điềm báo biến dị sau khi phân tích đúng không?”

“Không.” Rốt cuộc An Ngung vẫn phải lên tiếng. Cậu ngoảnh lại, nhìn gương mặt trắng bệch của thiếu niên kia, “Cậu rất ổn, không làm sao hết, mắt… mấy ngày nữa sẽ khỏi thôi.”

“Anh nói dối. Lần này tôi bị mù vô cùng đột ngột, nghiên cứu viên của tôi đã nói rồi, Đại Não cũng không dám nói chắc nó chỉ là tạm thời hay vĩnh viễn, sao anh biết được chứ?”

Nghe vậy, tâm trạng hỗn loạn của An Ngung bỗng nhiên đỡ hơn phần nào.

Cậu quay lại, dịu giọng nói: “Bởi vì tôi biết nhiều hơn những nghiên cứu viên đó nhiều, tôi không phải người ở đây.”

Thiếu niên Tần Tri Luật mãi không nói tiếng nào nhưng cũng không phản bác.

Qua một hồi lâu, hắn nói: “Quả thật anh không phải người ở đây. Giọng anh rất khàn, tôi biết tất cả nhân viên làm việc tại Đại Não, không ai có giọng như vậy cả.”

Nghe vậy, An Ngung bỗng sững người.

Trên đảo mây, trưởng quan từng nói với cậu người đã tiết lộ về “cơ hội” là một giọng nam rất khàn, nói rất khó nghe.

Cậu từng đoán thử tất cả những người cậu biết nhưng lại không đoán được đó chính là cậu, là cậu đến từ tương lai và đang bị cảm.

Cậu đứng sững tại chỗ hồi lâu, thiếu niên Tần Tri Luật phải gọi mấy lần cậu mới hoàn hồn.

“Rốt cuộc anh là ai, tới đây làm gì?”

Như bản năng, An Ngung khẽ nói: “Tôi chỉ vô tình đi ngang qua đây, muốn thăm cậu một chút, sẽ không làm hại cậu đâu.”

Thiếu niên Tần Tri Luật nhếch môi không nói, đôi mắt vô hồn kia vẫn hướng về phía cậu.

“Vài ngày nữa mắt cậu sẽ khỏi, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, đừng tự hành hạ bản thân.” Giọng An Ngung càng hiền hòa hơn. Cậu bước vài bước, quay trở lại bên cạnh Tần Tri Luật, khẽ nói: “Tôi biết rất nhiều điều, cậu có thể tin tưởng tôi.”

“Dựa vào đâu chứ?” Thiếu niên Tần Tri Luật vẫn nghi ngờ.

“Dựa vào việc…” An Ngung ngẫm nghĩ, cúi người ghé vào bên tai hắn: “Dựa vào việc tôi biết khi gi.ết ch.ết Tần Tri Thi, cậu không hề chắc chắn cô bé có biến dị hay không.”

Đôi mắt đen kia co lại.

An Ngung nhìn thân người cứng còng của hắn, tiếp tục nói: “Tôi còn biết trong đầu cậu vẫn luôn có một âm thanh hỗn loạn, có một tòa tháp cao lạnh lùng, cứng rắn, bí ẩn luôn mời gọi cậu tới gần.”

Nhịp thở bên cạnh trở nên dồn dập hơn.

“Anh còn biết gì nữa?”

“Tôi còn biết sẽ có người… Không, sẽ có cơ hội xoay chuyển xuất hiện, chắc chắn sẽ có. Cậu phải đợi, phải đối tốt với mình một chút.”

“Cơ hội xoay chuyển…” Thiếu niên Tần Tri Luật thoáng thất thần, “Là cơ hội xoay chuyển của loài người sao?”

“Tôi khó mà nói được, nhưng người đó sẽ cố gắng hết sức nếu đó là tâm nguyện của cậu.”

“Anh chắc chắn không?”

“Tôi chắc chắn.”

Phòng thí nghiệm im lặng một lát, tiếng hít thở của thiếu niên Tần Tri Luật dần đều đặn trở lại, có vẻ như đang suy ngẫm và đánh giá.

“Hiện giờ người đó đang ở đâu, có an toàn không? Gần đây bên ngoài nhiều sinh vật biến dị lắm, nếu vận mệnh của người đó quan trọng đối với loài người như vậy thì có thể yêu cầu Tháp Đen bảo vệ.”

An Ngung nhẹ giọng dỗ: “Người đó đang ở một góc hẻo lánh, sẽ cố hết sức để sống sót. Đến đúng thời điểm, người đó sẽ xuất hiện.”

“Tôi phải làm sao mới có thể nhận ra người đó?”

An Ngung im lặng một lát, cúi xuống nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên sàn.

“Có lẽ người đó chính là người đầu tiên ôm lấy cậu.”

“Ôm…” Thiếu niên Tần Tri Luật rùng mình một cái, lẩm bẩm: “Đúng là từ trước tới nay chưa từng có ai ôm tôi. Xem ra anh thực sự có nhận thức siêu nhiên…”

An Ngung nhìn hắn, hiền hòa nói: “Rồi sẽ có thôi, người đó sẽ chủ động xuất hiện trước mặt anh.”

“Người đó biết tôi?” Tần Tri Luật khẽ hỏi.

“Sớm muộn rồi cũng sẽ biết.” An Ngung nhếch môi, “Dịu dàng với người đó một chút, đừng bắt nạt người đó khóc.”

Nghe vậy, thiếu niên Tần Tri Luật hơi chần chừ, “Người đó hay khóc lắm hả? Người thiếu ý chí kiên cường như vậy cũng có thể trở thành cơ hội xoay chuyển cho loài người sao?”

“Ừ…” An Ngung ngẫm nghĩ, “Có thể chứ. Đừng khinh thường con thỏ yếu đuối.”

“Cách so sánh kỳ quặc gì vậy chứ.” Thiếu niên Tần Tri Luật nhíu mày, lát sau lại hỏi tiếp, “Được rồi, ngoại trừ chờ đợi, tôi còn có thể làm gì cho loài người?”

An Ngung ngưng mắt nhìn hắn hồi lâu, khẽ nói, “Thuận theo tình cảm và suy nghĩ của chính cậu.”

Thiếu niên Tần Tri Luật có vẻ hơi buồn, chỉ mờ mịt nhìn vào không khí, “Nhưng khó để tôi thuận theo tình cảm lắm… Tôi chưa bao giờ làm vậy.”

An Ngung lóe lên một suy nghĩ, “Vậy thì cả đời ít nhất cũng phải có một lần thuận theo tình cảm của chính mình chứ.”

“Lần nào?”

“Tự cậu quyết định. Tôi phải đi rồi.” Nói xong, An Ngung quay người rời đi, ra đến cửa bỗng nhiên lại dừng bước.

Nhận thức của thần vẫn đang từ từ thức tỉnh trong tâm trí cậu, cậu đang liên tục vạch trần chân tướng về thời gian.

Miêu tả cụ thể thì hơn, An Ngung hít sâu một hơi, sửa lời: “Không, lấy bão tuyết đi.”

“Gì cơ?” Thiếu niên trên bàn thí nghiệm truy hỏi.

An Ngung nói tiếp: “Lấy tuyết làm tín hiệu. Khi tuyết bay đầy trời, cậu hãy thuận theo tiếng lòng mình một lần.”

“Nhưng bên ngoài ngày nào chẳng có tuyết rơi…”

“Không sao.” An Ngung cười khẽ, ấn tay nắm cửa xuống, “Đến lúc đó cậu sẽ nhận ra thôi.”

***

Đông chí năm 2138 ở xa quá, cậu phải quay trở lại gần hơn.

Đến khi mở mắt ra lần nữa, ánh nắng chiếu thẳng vào mắt An Ngung.

Giếng trời bé tin hin, mùi hôi hám nồng nặc, đến cả ánh nắng trên đầu trông cũng chẳng có sức sống.

Xa lạ mà quen thuộc, khu ổ chuột.

Cánh tay bị huých mạnh một cái, cậu hoàn hồn, bấy giờ mới nhận ra mình đang ngồi sau lan can cùng với Lăng Thu.

“Tự nhiên ngồi thừ ra vậy? Không phải mới ngủ dậy à, lại buồn ngủ rồi?” Lăng Thu cầm một ổ bánh mì lên, cắn một miếng to, nhai nhồm nhoàm, “Hôm trước thấy cái bộ dạng đó của cậu, anh còn tưởng lần này cậu ngủ ít cũng phải mười ngày nửa tháng chứ, ai ngờ mới hai hôm đã dậy. À, trông như này, hay là chỉ bất chợt tỉnh một lát thôi? Đói không? Ăn không?”

An Ngung vẫn đang ngơ ngác. Thấy ổ bánh mì đã bị cắn nham nhở được đưa đến trước mặt, cậu cũng ngẩn người cắn một miếng.

Lăng Thu phì cười thành tiếng, ánh mặt trời trong vắt, sáng ngời như muốn chảy ra khỏi đôi mắt màu hổ phách kia.

An Ngung xuất thần nhìn nụ cười ngay bên cạnh mình kia.

“Ê, sao đấy? Sao anh lại cảm thấy cậu sắp khóc đến nơi rồi vậy?” Lăng Thu giật mình, “Anh chỉ đến thành phố chính thôi mà, đâu phải đi luôn không về. Đúng là vào Bộ Quân Sự rồi sẽ không còn được tự do như bây giờ nữa nhưng hằng năm vẫn có ngày nghỉ mà, anh sẽ thường xuyên viết thư cho cậu, gửi bánh mì của thành phố chính về cho cậu.”

An Ngung sửng sốt một hồi lâu, bỗng nhiên rũ mắt bất cười.

“Bánh mì men chua hả.” Cậu khẽ nói.

“Men gì cơ?” Lăng Thu sửng sốt, “Vừa nói gì đó? Nói to lên chút xem nào.”

“Không có gì.” An Ngung lắc đầu, đưa tay quệt khóe mắt ươn ướt, lại nhìn nền đất bẩn thỉu một lượt như không có chuyện gì xảy ra, “Mặt trời lên cao ghê, toát mồ hôi.”

“Toát mồ hôi quái gì chứ, anh thấy là cậu lại muốn ngủ tiếp nên bắt đầu viện cớ với anh thì có.” Lăng Thu bật cười, chống tay xuống đất rồi bật dậy, “Anh phải đi hỏi xem thư trúng tuyển của anh được gửi đến rồi hay sao ấy, buồn ngủ thì cứ về ngủ đi.”

“Ừ.” An Ngung gật đầu.

Cậu nhìn theo bóng Lăng Thu bỗng gọi: “Anh… Lăng Thu!”

“Hả?” Lăng Thu ngoái đầu lại, “Sao thế?”

“Bộ Quân Sự…” An Ngung đứng dậy đuổi theo, đứng trước mặt anh, “Bộ Quân Sự ở xa lắm đúng không…”

“Chứ còn gì nữa, ở tận thành phố chính của loài người đó.” Lăng Thu sung sướng đập tay lên tường, “Sẽ rất lâu nữa anh với cậu mới được gặp lại nhau đấy. À phải rồi, đến khi gặp lại, nhớ nhắc anh.”

“Nhắc gì?” An Ngung hỏi.

“Hm… Để anh nghĩ xem nào.” Lăng Thu li.ếm đôi môi đã bị nắng hong khô khốc, “À, nghe nói thành phố chính coi trọng vật chất, con người rất dễ đánh mất bản thân. Nếu rất rất lâu nữa mới gặp lại nhau, tới khi đó nhớ nhắc anh không được quên chí hướng ban đầu.”

“Sẽ không quên đâu.” An Ngung khẽ nói.

“Nhắc anh đấy nhé!” Lăng Thu tặc lưỡi một tiếng, “Nhỡ chẳng may anh lạc đường.”

“Được.” An Ngung gật đầu.

Lăng Thu chạy xuống tầng, đến đoạn chiếu nghỉ của cầu thang lại quay đầu lại, cười hỏi, “Có cần anh nhắc hạn sử dụng của bánh mì, ngày phát lương thực trợ cấp hay là mấy câu để xin cơm quản lý trợ cấp không?”

“Mấy cái đó em nhớ hết cả rồi, em ít khi quên lắm.” Nói xong, An Ngung chợt khựng lại.

Cảm giác gai người bỗng xuất hiện. Cậu nhìn đôi mắt cười trong veo kia, lại nhìn ánh nắng chói chang chiếu lên cổ Lăng Thu, tươi sáng hệt như anh ấy.

“Người dám đánh cược cơ hội sống cuối cùng sẽ không thua.” An Ngung chợt nói như không tự kiểm soát được bản thân.

“Gì cơ?” Lăng Thu giật mình, “Đọc mấy cái triết lý vớ vẩn đấy ở đâu vậy hả?”

“Ở…” An Ngung nghẹn lời, “Ở…”

“Ầy, thôi được rồi, anh biết rồi!” Lăng Thu sốt ruột muốn đi nhận thư, vừa chạy ào ào xuống tầng, vừa than thở, “Đã đi học bao giờ đâu thế mà cũng nằm mơ thấy mấy cái triết lý vớ vẩn ấy được, đến là phục cậu luôn đấy.”

An Ngung quay trở lại bên cạnh lan can, nhìn bóng người kia đã xuống đến tầng một, vội vàng chạy ra ngoài rồi biến thành một chấm nhỏ.

“Cảm ơn.” An Ngung chăm chú nhìn theo hướng bóng dáng ấy biến mất, nói khẽ.

Cho đến giờ phút này cậu mới hiểu Lăng Thu dung túng, yêu thương cậu đến mức nào.

Cho dù từ đầu đến cuối Lăng Thu vẫn luôn cho rằng đó chỉ là một câu triết lý suông vớ vẩn nhưng vào thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, anh vẫn nhất quyết nhắc nhở cậu.

Có lẽ cũng chẳng phải vì hoàn thành lời hứa, chẳng qua chỉ là muốn đùa cho cậu dễ chịu hơn một chút mà thôi.

Đáng tiếc, đến cuối cùng cậu vẫn không có cơ hội nói với Lăng Thu rằng câu nói ấy đã thay anh đồng hành với cậu rất lâu, cũng cứu cậu thoát chết vô số lần.

Vậy nên, anh trai à, cảm ơn anh.

***

Không biết sau khi tới nhầm bao nhiêu thời không, rốt cuộc An Ngung cũng tìm được khối kiến trúc quen thuộc kia. Không gian và thời gian ở cô nhi viện đang được bão tuyết sửa chữa từng chút, phân đội vừa kết thúc cuộc chiến vẫn đang ngồi dưới đất để nghỉ ngơi cho lại sức.

Cậu lơ lửng giữa không trung, nhìn mảnh gương đầu tiên từ từ biến mất.

Nếu không ra tay, mảnh gương thứ hai cũng sẽ tự động biến mất khi thời không được chữa trị, 1% bị phong ấn của Tần Tri Luật sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.

An Ngung nhìn mảnh gương vỡ dưới đất, chộp lấy nó bằng sức mạnh bẻ cong không gian rồi lập tức rời đi.

Cũng trong chính khoảnh khắc ấy, bóng người thân thuộc dưới đất cũng ngoảnh lại, nhìn về phía cậu.

Tần Tri Luật còn cầm một miếng bánh quy nén trên tay, ngưng mắt nhìn chằm chằm vào không khí.

An Ngung ngồi đối diện hắn lập tức hỏi, “Ngài sao vậy?”

“Trong cơn gió ban nãy…” Tần Tri Luật im lặng một lát rồi mới bỏ miếng bánh quy vào miệng, “Hình như có một luồng hơi thở rất quen thuộc vừa thổi qua. Đã lâu lắm rồi tôi không rơi vào tình huống bị cảnh báo về sức mạnh tinh thần, có lẽ là xuất hiện một vài ảo giác.”

Trên bầu trời, An Ngung khẽ chạm tay lên ngực.

Cậu giấy mảnh gương phong ấn 1% của trưởng quan vào ngực áo mình, ngay vị trí trái tim, rất an toàn.

Cậu quyết đoán làm xong xuôi mọi việc, đột nhiên cảm thấy ý thức chấn động như có thứ gì đó sắp thức tỉnh hoàn toàn.

Cậu không biết mình còn có thể giữ được năng lực này trong bao lâu, không dám nán lại thêm, chỉ nhìn trưởng quan nuốt nốt miếng bán quy cuối cùng rồi lập tức quay đi, tiếp tục vượt thời không.

Lần này, cậu di chuyển vô cùng chuẩn xác.

Trước khi hỗn loạn do Molly gây ra giáng xuống, sáng sớm, tại Tháp Nhọn.

Những Người Giữ Trật Tự cấp cao vừa kết thúc bữa tiệc chào mừng Điển và Lumen, tầng 190 lộn tùng phèo hết cả lên. An Ngung vào tầng của Điển, nhìn thấy Điển đã say ngất ngư trên hành lang.

Trong tay Điển là một trang giấy bị xé ra từ quyển sổ tay, anh ta đi ngang qua cậu, nhăn mặt, “Chẳng phải cậu vừa đi thang máy xuống nhà ăn rồi hay sao?”

“Ừ.” An Ngung ngừng lại một lát, “Sợ anh không tìm thấy trang giấy bị Nho xé ra nên ghé vào xem sao. Tìm thấy rồi?”

“Tìm thấy rồi. Nho nên cảm tạ trời đất đi, không thì cậu ấy không xong với tôi đâu.” Điện giận dữ: “Không, tìm được rồi tôi vẫn phải dạy dỗ cậu ấy một trận nên thân. Quyển sổ này là bản thể của tôi, từng trang sổ đều chứa đựng ý chí của tôi, sao có thể thích xé là xé được?”

“Anh đừng đi tìm Nho vội.” An Ngung nói, “Cất kỹ trang giấy đó trước đã.”

“Cất vào đâu?” Nhắc đến chuyện này, Điển càng tức hơn, “Xé rồi thì làm sao gắn lại được, tôi chỉ kẹp tạm nó vào quyển sổ được thôi, chẳng biết lúc nào lại rơi mất…”

“Chi bằng…” An Ngung ngẫm nghĩ, “Giờ cứ kẹp vào sổ tạm đã, sau có cơ hội thì tới bảo tàng hạt giống một chuyến, giấu nó ở đó.”

“Bảo tàng hạt giống? Ý cậu là chỗ mà Nho lấy mạng ra để trao đổi, bắt Tháp Đen phải giữ lại đó hả?”

An Ngung gật đầu, “Đừng để Nho biết. Cậu ấy phụ trách giám sát và bảo vệ bảo tàng, cứ lẳng lặng để cậu ấy phải bảo vệ trang sổ của anh đi, vậy là hai người hòa nhau rồi.”

Điển nghiêm nghị khen, “An Ngung, lời đồn quả không sai, cậu thật sự rất ghê gớm.”

An Ngung không muốn chạm mặt mình ở thời không này nên dặn dò xong liền rời đi ngay. Sau đó, cậu lại tua thời gian thêm mười mấy ngày, quả nhiên thuận lợi lấy được trang sổ được Điển giấu ở bảo tàng hạt giống, đặt vào cùng chỗ với mảnh gương của trưởng quan.

Khi rời khỏi bảo tàng, cậu rất cẩn trọng, không để cho Đường Phong và Chúc Đào đang ghé vào nhau cùng xem danh sách thực vật phát hiện ra mình.

***

Điểm đến cuối cùng, An Ngung đi tới ngày đông chí năm nay.

Đông chí năm 2149.

Ngày cậu cuối cùng cũng chịu thổ lộ với trưởng quan.

Trên cánh đồng tuyết bên ngoài Tháp Nhọn, cậu nhìn thấy hai người đang tranh cãi gay gắt, nhìn thấy Tần Tri Luật chật vật bỏ lại một câu “Đi thôi” rồi lập tức quay người rảo bước đi còn cậu ở phía sau thì đã tức phát khóc.

Khoảnh khắc ấy, Tần Tri Luật chợt dừng bước.

Có lẽ bởi vì thần có tầm nhìn rộng hơn.

Vào thời khắc này, An Ngung rốt cuộc đã có thể nhìn thấu người kia. Con người lạnh lùng, cứng rắn ấy cũng đang phải đấu tranh nội tâm vô cùng dữ dội.

Cậu thấy Tần Tri Luật quay trở lại như không tự điều khiển được mình, đi thẳng đến trước mặt cậu.

An Ngung rũ mắt, suy nghĩ biến đổi, trong phút chốc, một tiếng gió rít lạnh thấu bỗng nhiên vang lên từ phía chân trời xa xăm, trống trải, nhoáng cái đã ập tới trước mắt. Tần Tri Luật giật mình, kinh ngạc nhìn màn tuyết lớn một lần nữa bay đầy trời.

Rồi sau đó, đôi mắt đen kia thoáng dao động như nhớ ra điều gì đó rồi lại như khó có thể tin được.

Rốt cuộc, tình cảm không thể che giấu tràn ra khỏi đôi mắt kia.

An Ngung đứng im trong gió tuyết trên bầu trời cao, yên lặng nhìn mình ở thời không này đang lộn xộn lên án, nhìn người kia luống cuống, nhìn hắn hôn môi mình.

Rốt cuộc cậu cũng hiểu điều Điển từng nói: Trong thời không cuối cùng độc nhất vô nhị này, thứ khiến tất cả mọi điều thay đổi có lẽ chỉ là một chiếc bánh mì mềm hoặc một trận tuyết.

Đó là trận tuyết cậu tạo ra cho trưởng quan, là lời hứa hẹn cậu đã trao cho Tần Tri Luật 16 tuổi tối tăm, tuyệt vọng năm ấy.

Mọi âm thanh biến mất khỏi cánh đồng tuyết, chỉ còn tiếng gió thét gào và tiếng trái tim cậu rung động.

***

Thời gian trôi đi như dòng cát chảy, tồn tại khổng lồ ấy đã hợp lại đầy đủ, thản nhiên liếc nhìn thế giới nhỏ bé mà xa lạ này từ sâu trong cơ thể mình đang nương nhờ rồi quả quyết rời đi.

An Ngung một lần nữa mở mắt ra, người đang cúi xuống hôn lên môi cậu từ trên giá hành hình đang tan biến. Thân thể quen thuộc kia mờ dần nhưng ánh nhìn hiền hòa, chăm chú dường như vẫn luôn luôn tồn tại.

“Trưởng quan.” An Ngung gọi bằng giọng khản đặc. “Ngài biết không…”

“Thực ra vĩnh hằng có tồn tại trên đời này.”

Quá khứ với tất cả những gì đã diễn ra

Những hoang đường và lãng mạn.

Những cơn sóng lớn và bụi bặm giấu trong dòng lũ thời gian.

Những cuộc gặp gỡ, những lời nói ngoài dự đoán.

Và từng trận tuyết tưởng chừng như tầm thường.

Vào giờ khắc này, rốt cuộc cũng vào đúng vị trí.

Trở thành vĩnh hằng của họ.

***

Cát vàng phủ kín cánh đồng hoang rút đi, khe nứt lớn trên đất cũng biến mất hoàn toàn.

Đất đai lại bằng phẳng, nhẵn nhụi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.

Vào giờ phút này, tuyết ở khắp mọi nơi ngừng rơi, Tháp Đen một lần nữa nhận được báo cáo “Không có gì bất thường” từ các khu.

Đường Phong đang chuẩn bị lên máy bay chợt thấy sau lưng nhẹ bẫng. “Bịch” một tiếng, Chúc Đào hôn mê được hắn cõng trên lưng ngã xuống đất, tỉnh dậy.

Chúc Đào kinh ngạc nhìn hắn đầy tủi thân, “Trưởng quan, ngài có ý gì vậy chứ?”

Đường Phong cũng sửng sốt. Bởi vì muốn đưa tay mở cửa cabin nên hắn đang buộc Chúc Đào lên người mình bằng những sợi dây leo của cây nho.

Nhưng những sợi dây leo đó đang tự thu lại.

Chúc Đào bán tín bán nghi kiểm tra dây leo của mình nhưng cậu nhìn chằm chằm vào bàn tay suốt hồi lâu mà chẳng có lấy một chiếc lá mọc ra.

“Khoan đã…” Chúc Đào ngơ ngác, “Trưởng quan… Hình như em hỏng rồi.”

“Em không cảm giác được cây nho trong mình nữa.”

Đường Phong vô cùng căng thẳng, còn chẳng có thời gian cảm giác xem liệu mình có gì bất thường hay không đã ngay lập tức đưa Chúc Đào lên máy bay, quay trở về thành phố chính.

Khi máy bay bay lên cao hắn mới bỗng nhìn nhìn thấy một thứ gì đó trên cánh đồng hoang.

Có vẻ như là hai người đang ôm lấy nhau.

Chúc Đào ngồi ở ghế phó lái cũng nhìn xuống theo, “Ở đó vẫn còn hai bức tượng người… Cánh đồng hoang nguy hiểm lắm, chúng ta thật sự không chờ An Ngung sao?”

Vừa dứt lời, thiết bị thông tin nhận được thông báo.

An Ngung vẫn nói ngắn gọn như mọi khi.

“Tối nay tôi sẽ về, đừng lo.”

“Được rồi, vậy thì không chờ cậu ấy nữa.” Chúc Đào thở dài. Máy bay nhanh chóng nâng độ cao, hai bóng người nhỏ xíu dưới đất nhanh chóng biến thành hai dấu chấm nhỏ rồi biến mất, cậu lẩm bẩm: “Cũng không biết là tượng không nữa… Trông cũng không to lắm, có thể là hai người bình thường? Ôm nhau một lát rồi về nhà?”

Đường Phong thuận miệng đáp: “Chắc vậy, có lẽ cũng bị hỗn loạn ở cánh đồng tách khỏi nhau giống như chúng ta.”

“Ừm.” Chúc Đào gật đầu, ghé thật sát vào ô cửa kính bên cạnh, rõ ràng đã chẳng thể nhìn thấy được nữa nhưng vẫn cố chấp muốn nhìn.

Chẳng biết tại sao, cậu cứ cảm thấy hai bóng người đó trông rất quen.

Tư thế ôm nhau thân mật như thế khiến cậu thấy rất vui, có lẽ là vì nghĩ đến một vài điều tốt đẹp tương tự giữa cậu và trưởng quan.

“Trên thế giới này, sống sót sau tai họa đã làm hiếm hoi lắm rồi, còn gặp lại được nhau nữa thì thật sự là kỳ tích.”

Cậu khẽ cảm thán.

“Tuyết cũng ngừng rơi rồi.”

“Đúng là hai người may mắn.”

Lời tác giả:

Những trang sổ rời rạc: 40 – Đợi người trở về

Trong lịch sử của loài người, có rất nhiều bí mật bị ghi chép qua loa trong những trang sách, bị quên đi khi thời gian trôi, bị vùi lấp trong gió tuyết.

Sau khi 28 năm dài đằng đẵng kia trôi qua, những con người may mắn sống sót dần dần quên đi cái lạnh của gió tuyết nhưng tôi sẽ không quên sự cô độc và bảo vệ của nó.

Lãng mạn và nhân từ.

Mỗi khi tới tiết đông chí, tôi sẽ nhớ đến rất nhiều chuyện, rất nhiều người.

Ồ, tôi chỉ là một trang giấy rơi ra khỏi một cuốn sổ đã bị bỏ đi, không có gì quá quan trọng.

Những ghi chép vụn vặt của tôi cũng không đủ để nghiền ngẫm.

Chỉ là mỗi khi tuyết rơi, tôi đều nhớ, nhớ những người quen cũ trở về trong gió tuyết.

Trên đây, đọc xong liền đốt.

Chính truyện kết thúc tại đây, còn kết cục của một số nhân vật sẽ viết nốt ở ngoại truyện

Giải thích một chút về nguồn cảm hứng về thế giới phân tầng huyền bí này:

Nguyên mẫu về “thần” là Yog-Sothoth trong Huyền tích Cthulhu (Tên của cánh đồng tuyết Yogg cũng được lấy từ đây). Yog-Sothoth là một vị thần toàn năng, không khí không biết, có thể điều khiển thời gian và không gian, trong cơ thể còn cất giấu linh hồn của Azathoth (thần tối cao của vạn vật, hạt nhân của hỗn loạn tối thượng).

Yog-Sothoth có hai hóa thân. Hóa thân thứ nhất là Aforgomon – tồn tại của phẫn nộ và cuồng bạo với hình tượng luồng sáng đẹp mắt (trong truyện là thể hỗn loạn với hình tượng những vệt sáng đỏ vụn vỡ). Hóa thân thứ hai là Tawil, đại diện cho nhân tính hiền lành, thiện lương với hình tượng bóng người khổng lồ cắt ngang trời đất (trong truyện là thể thật tự với hình tượng bóng người khổng lồ màu vàng kim).

Ngoài ra, để thêm một mảnh ghép, nhận thức toàn diện của thần, những khối vật chất hình cầu phát sáng trong hình tượng nguyên bản được tôi cải biên thành những túi mắt. Về phần quyển sổ chứa đựng con mắt, đó là “cái vỏ” ban đầu được “nhận thức” lựa chọn: Chiêm Tuyết vì hành động sai của mình nên mới dẫn đến sự phân tách ngoài ý muốn đó. Nói cách khác, sự tồn tại của Điển chỉ là một sự cố nhưng chính anh ta lại là một mắt xích quan trọng để hoàn thành cơ hội xoay chuyển ở thời không này. Tôi không viết quá nhiều về mối liên kết giữa anh ta và An Ngung nhưng chắc hẳn các bạn cũng nhận thấy được rằng An Ngung vô cùng tin tưởng anh ta, hai người họ cũng thường xuyên nói chuyện riêng với nhau, anh ta cũng là người dẫn dắt An Ngung bước từng bước đến kết cục.

Còn có một số cơ chế đã rất rõ ràng, ví dụ như sự bù trừ của thể hỗn loạn và thể trật tự, khi sức mạnh ngang bằng nhau thì có thể dung hợp, có thể kiềm chế lẫn nhau nhưng nếu mảnh vụn hỗn loạn dám chạm vào thể trật tự toàn vẹn kia thì sẽ bị nổ tan xác (sức mạnh bị động của An Ngung).

Thể nhận thức không có quan hệ gì với thể hỗn loạn và thể trật tự. Ngoại trừ chân lý, thể nhận thức không còn gì khác. Chân lý có thể cứu rỗi loài người nhưng cũng có thể khiến loài người rơi vào khủng hoảng, khổ đau.

Bình Luận (0)
Comment