“Không nhìn thấy con kiến bé nhỏ
Thần vô tình ngã xuống, tan vỡ, say ngủ, hợp lại, rời đi
Chưa một lần thèm nhìn con kiến
Thần không biết yêu người
Chỉ con người mới biết yêu nhau.”
Kết thúc câu thơ cuối cùng, chuông ở nhà thờ vừa lúc kêu vang. Tiếng chuông đẩy bầu không khí lạnh căm cuối đông đầu xuân đi xa, bay qua bầu trời thành phố chính của loài người, quanh quẩn thật lâu trên thế giới này.
Đây là hồi chuông đầu tiên được ghi lại, hồi chuông từ biệt. Loài người dùng sức đóng xuống dòng sông thời gian thêm một chiếc cọc gỗ, lấy dấu mốc này chính thức từ biệt thảm họa.
Thi sĩ đặt trang giấy mỏng đã ố vàng xuống, mỉm cười với những người đang rơm rớm nước mắt trước cổng nhà thờ.
“Tôi tên là An Ninh, thay người đã khuất tiếp tục quản lý nhà thờ này cho đến khi nó bị dỡ bỏ vì thành phố của loài người tiến hành cải cách.”
Một đứa trẻ nói lanh lảnh: “Nghe nói trước kia chú là Người Giữ Trật Tự?”
An Ninh cười, ánh sáng nhu hòa ngưng tụ trong đôi mắt màu lam tím, “Đúng vậy.”
“Hàng xóm của cháu nói vẫn còn một số Người Giữ Trật Tự chưa hồi phục hoàn toàn, phải vậy không ạ?”
Mọi người đều yên lặng chờ đợi đáp án.
Nụ cười trên khóe môi An Ninh vẫn giữ nguyên, anh bình thản giải thích: “Đúng vậy. Hỗn loạn kết thúc, một số Người Giữ Trật Tự không thể hoàn toàn thoát được những đặc thù sinh vật do dung hợp gen gây ra nhưng cũng không còn dị năng, không còn khả năng lây nhiễm.”
Nét hoang mang vẫn nằm im trên gương mặt mọi người. Anh yên lặng một lát, lại nói thêm: “Cứ coi họ là những người bình thường có cấu tạo cơ thể hơi đặc biệt là được, họ tuyệt đối an toàn.”
Đứa trẻ há hốc miệng, lát sau mới lắc đầu, “Ý cháu là họ đã khỏe lại chưa ấy ạ? Mẹ cháu nói Người Giữ Trật Tự ai cũng bị thương nặng vì bảo vệ mọi người.”
Vừa dứt lời, tiếng chuông lại vang lên.
Đây là hồi chuông thứ hai, hồi chuông báo hiệu. Loài người tuyên bố xếp lại thời kỳ chống cự, văn minh được tiếp diễn cùng với thế giới mới đang được xây dựng lại.
Tiếng chuông rền vang trong lồng ng.ực An Ninh. Anh ngẩn người nhìn đứa trẻ trong tiếng chuông ngân mãi đến khi tất cả dư âm đã tan hết.
Anh bước tới, bế đứa trẻ lên, để thân người mềm mại, ấm áp đó áp sát vào mình, nhẹ nhàng thơm lên trán nó.
“Đều khỏe lại rồi.”
Đứa trẻ đưa ngón tay chạm lên hàng mi ươn ướt của anh, ngô nghê hỏi han: “Còn đau nữa không ạ?”
“Không đâu.” An Ninh lại thơm đứa trẻ thêm một lần nữa, thấp giọng nói: “Mọi người đều rất ổn.”
“Sau khi thế giới mới được xây dựng, họ sẽ đi đâu ạ?”
“Họ…” An Ninh thoáng dừng lại, “Muốn đi đâu thì đi.”
“Họ sẽ được tự do.”
***
Những dòng chat liên tục xuất hiện trên màn hình.
– Vài phút trước, người của Tháp Đen đã vượt qua tường lửa, nói chuyện với tôi.
– Bọn họ đang điên cuồng tìm cậu và Tần Tri Luật bởi vì hai người vẫn chưa điền phiếu khảo sát nghỉ việc của Tháp Nhọn.
– Để tôi tóm tắt ngắn gọn phiếu khảo sát đó nhé, thật sự phải nói là Tháp Đen có thành ý lắm, cực kỳ hào phóng và thoải mái, cậu sẽ không hối hận khi điền khảo sát đó đó đâu.
– Vậy nên sau này rốt cuộc hai người định đi đâu?
– …
– Loài người cứ cho rằng khi không liên lạc được với cậu thì sẽ liên lạc được thông qua tôi.
Rõ ràng bọn họ vẫn tự tin một cách ngu ngốc như vậy.
“Trưởng quan…”
An Ngung hổn hển gọi, “Thiết… thiết bị thông tin… đang rung kìa…”
“Kệ nó.”
Giọng Tần Tri Luật nghe còn trầm hơn ngày trước, “AI em nuôi…”
Hắn cúi xuống, cắn lên vai An Ngung, đôi chân đang vòng qua hông hắn siết chặt thêm một chút, hắn dừng một lát rồi mới nói tiếp: “Không biết quan sát tình huống gì cả. Cài đặt giới hạn thời gian sử dụng cho nó đi.”
“Đó là ngài mà.”
An Ngung phản kháng yếu ớt.
Tần Tri Luật không trả lời.
Hệt như trong quá khứ, chuyện hắn đã quyết hoàn toàn không có đường thương lượng.
Nhưng hắn đã không còn là “trưởng quan” nữa.
Tháp Nhọn đã không còn, “trưởng quan” và “đối tượng giám sát” trước đây đã hoàn toàn bình đẳng.
An Ngung cố gắng muốn đấu tranh thêm một lần nữa nhưng Tần Tri Luật lại cúi thấp xuống, hơi thở nóng rực phả lên gáy cậu, trầm giọng nói: “Ngoan.”
Nói xong, hành động phía sau càng thêm càn rỡ, mạnh mẽ đến mức gần như thô bạo. An Ngung ưỡn người lên, Tần Tri Luật vừa khéo đưa tay ra đỡ lấy gáy cậu, khớp ngón tay áp trên yết hầu. An Ngung nghe thấy tiếng nức nở của chính mình, đôi mắt vàng ướt nhòe nước mắt, lông mi run rẩy chớp.
“Trưởng quan…”
“Ừ.”
Tần Tri Luật hơi buông cổ cậu ra, vén tóc mai của cậu ra sau tai rồi thu tay về, ôm lấy eo cậu.
Cơ thể An Ngung cũng không hoàn hảo, trên eo, trên lưng cậu đầy những vết sẹo lưu lại sau những cuộc chiến. Nhưng những vết sẹo ấy cũng đẹp như chính con người cậu, khi vu.ốt ve chúng, ngón tay có thể cảm nhận được một chút gồ lên rất nhỏ. Tần Tri Luật mân mê từng vết sẹo khiến làn da trắng trẻo bị hắn miết thành từng mảng đỏ.
“Ưm…”
Vừa run rẩy, An Ngung vừa nghĩ thầm, quả nhiên năm đó cậu không hề mắng sai trưởng quan.
Người này thực sự rất dữ, thích làm cậu đau, thích nhìn cậu khóc.
Mọi điều cậu từng dặn dò hắn trong quá khứ, cơ hội xoay chuyển, chờ đợi, tuyết rơi, thuận theo tiếng lòng,… tất cả hắn đều nhớ kỹ, chỉ quên đúng một điều cuối cùng: Dịu dàng với người đó một chút.
Chung quy là hung dữ ngay từ lần đầu tiên gặp nhau rồi.
Sau khi xong việc, An Ngung cuộn người nằm nghiêng trên giường, mơ màng suy nghĩ. Tần Tri Luật ôm lấy cậu bằng cơ thể ấm áp từ sau lưng, da thịt cả hai kề cận không rời.
Lần đầu tiên trưởng quan ôm cậu như thế, cậu suýt chút nữa nhảy dựng lên. Nhưng chẳng bao lâu sau cậu đã quen với nó, hơn nữa còn rất mê cảm giác ấm áp như được giao hòa với nhau này, hệt như những ngày nhàm chán ở khu ổ chuột có Lăng Thu bầu bạn, tuy tù túng mà lại an toàn.
Mà hiện tại, cái ôm từ sau lưng này trở thành một góc nhỏ an toàn tuyệt đối mới của cậu.
Toàn thân An Ngung vừa mỏi vừa nhức, chỉ cần hơi cử động thôi là lại thấy khó chịu, Tần Tri Luật vẫn luôn ôm cậu từ đằng sau.
Đến lúc mơ màng sắp ngủ thiếp đi, cậu bỗng nghe được giọng nói hiền hòa kia vang lên bên tai.
“Thôi, tùy em vậy, hy vọng nó có thể từ từ học được lúc nào không nên nhắn tin quấy rầy.”
An Ngung ngây ra rất lâu mới hiểu vậy mà trưởng quan lại chịu thỏa hiệp.
Tuy đó chỉ là một chuyện rất rất nhỏ mà thôi.
Rồi cái ôm ấm áp kia bỗng nhiên buông cậu ra, cảm giác lành lạnh trên da thịt khiến cậu tỉnh táo hơn. Đang định ngoảnh lại, Tần Tri Luật bỗng lật người cậu sang, ôm lấy eo cậu, kéo cậu nhích lên trên.
An Ngung giật mình, “Ngài vẫn chưa…”
Ngay sau đó, Tần Tri Luật ngồi dậy, quỳ ngồi sau lưng cậu, hơi thở nóng bừng mơn man trên lưng cậu.
Cảm giác như bị điện giật vậy.
Tần Tri Luật quỳ ngồi sau lưng cậu, hôn lên từng vết sẹo trên người cậu, mải miết, mân mê, hệt như đang âu yếm những năm tháng đã trôi qua.
An Ngung bị hắn làm cho hơi đau nhưng cậu không né tránh. Với những chuyện này, cậu luôn chiều ý hắn bởi vì cậu thích nhìn dáng vẻ được thỏa mãn của trưởng quan.
Mãi đến khi trên eo và trên lưng gần như không còn nơi nào không ửng đỏ lên, Tần Tri Luật mới chịu dừng lại.
Cuối cùng, hắn đặt xuống một nụ hôn nhẹ nhàng.
Nụ hôn ấy nhẹ bẫng như không, khiến An Ngung nghĩ đến con bướm vàng nhẹ nhàng đập cánh trong giây phút An và Ninh hợp lại với nhau ở vùng địa cực ngày hôm đó.
Rồi lại cũng giống như khoảnh khắc cuối cùng trên cánh đồng hoang tăm tối…
Trở lại hiện thực từ dòng chảy thời không vô tận, thể trật tự, thể hỗn loạn, thể nhận thức, thần cách của thần cuối cùng cũng dung hợp đầy đủ trong cơ thể cậu. Dường như cậu nghe thấy âm thanh đến từ vô vàn chiều không gian cao hơn bên ngoài vũ trụ, vạn vật chỉ như hạt cát, ý thức của cậu di chuyển khắp thế giới.
Bức tượng trưởng quan mờ dần đi trước mặt cậu, đó là thể hỗn loạn đang dần dần dung hợp vào với cậu.
Cũng chính khoảnh khắc ấy, cậu biết được bản thể của trưởng quan giấu ở đâu.
Mảnh gương vỡ đặt trong ngực áo lẳng lặng khảm vào giá hành hình, đánh thức người đang say ngủ bên trong.
Khi thần đã được ghép lại hoàn chỉnh và rời đi, An Ngung cũng thành kính quỳ xuống giống như trưởng quan lúc này.
Quỳ giữa khe nứt sâu hoắm dưới lòng đất, cúi xuống hôn lên giá hành hình.
Nơi đó trói buộc một linh hồn trong sạch, là trưởng quan của cậu, là người cậu yêu.
Tần Tri Luật giúp cậu nằm cho thoải mái rồi hôn lên gương mặt cậu, mái tóc đen lòa xòa buông xuống, một lần nữa ôm lấy cậu từ sau lưng.
“Ngủ đi.”
Hơi thở quen thuộc len lỏi giữa những sợi tóc An Ngung, người kia đang nhẹ nhàng dỗ dành cậu.
Giờ khắc này, An Ngung mơ màng cảm thấy thực ra trưởng quan vẫn nhớ lời hứa hẹn ngày hôm ấy.
Đôi khi cũng có thể miễn cưỡng xem như dịu dàng.
***
“Luật ôn hòa đến đáng sợ luôn.”
“Chẳng thế thì gì. Rõ ràng ngoại hình và phong thái vẫn như cũ nhưng hình như thái độ đã lặng lẽ thay đổi rồi.”
Nhóm công tác “Hậu Thảm Họa” được khẩn cấp thành lập chiếm trọn cả một tầng văn phòng của Tháp Đen cũ, các Đầu Lĩnh ngày trước đều trở thành những nhân viên bận rộn ghi chép vô số báo cáo, không ngừng gọi điện thoại, chỉ có thể tranh thủ buôn chuyện vào giờ giải lao.
“Bạn cùng ký túc của tôi bảo thay đổi như thế là bởi vì anh ta bỗng nhiên có rất nhiều hành vi của người bình thường.”
“Nghĩa là sao?”
“Trước kia anh ta đâu có uống trà nóng chứ nói gì đến trà sữa nóng, cũng không ngẩn người ngồi nhìn cửa sổ.”
“Đúng thật nhỉ… Hồi trước cũng không thấy anh ta ăn đồ ăn vặt.”
“Ừ, ban nãy lúc tôi đến phòng chờ gọi anh ta, anh ta đang ăn bánh quy, còn vừa gấp vỏ bánh, vừa mỉm cười.”
“Suỵt, tôi nghe nói Luật dùng điểm chiến tích mua nhiều đồ kỳ quặc lắm.”
“Gì cơ?”
“Đàn guitar, nhạc phổ, đĩa than, sách dạy làm bánh, máy nướng bánh mì, rượu vang, đồ ngủ cặp đôi, đèn ngủ hình bánh mì, gối ôm hình thỏ và bạch tuộc…”
“Chắc một phần trong đó là mua cho Góc… à không, mua cho An Ngung chứ?”
“Chưa chắc, nghe nói phương thức sử dụng điểm tích lũy của An Ngung rõ ràng lắm, tuyệt đối không mua đồ vô bổ, An Ngung còn nói…”
Tiếng nói chuyện im bặt, Tần Tri Luật làm xong thủ tục vừa lúc đi ngang qua phòng nước, bước vào vứt vỏ gói bánh quy đã ăn hết vào thùng rác.
Hai người lập tức ngừng nói ngừng cười, nhìn Tần Tri Luật bóc một mẩu băng dính giấy trên vỏ gói, dán vào lòng bàn tay mình trước khi vứt nó đi.
Một mẩu băng dính giấy bình thường chẳng có gì đặc sắc, chỉ là trên đó có hình một cái bánh mì với khuôn mặt ngốc nghếch được vẽ nguệch ngoạc bằng bút dạ.
Tần Tri Luật nhận ra nhân viên ban nãy đã tiếp mình trong số hai người họ, bèn nói: “Nếu còn thủ tục gì khác, phiền anh liên hệ với tôi nhé, đừng làm phiền An Ngung, cũng đừng nhờ vả AI em ấy nuôi, nó đần lắm.”
Anh nhân viên kia đờ đẫn mở miệng đáp, “À… Vâng!”
“Vất vả rồi.”
Nói xong ba từ đó, Tần Tri Luật mỉm cười rời đi.
Cho đến lúc này, hai người họ mới ý thức được điều thay đổi rõ rệt nhất ở hắn là gì.
“Quần áo!”
“Găng tay!”
Cả hai đồng thời hô to.
Đôi găng tay Tần Tri Luật đeo suốt mười mấy năm đã không cánh mà bay.
Ngày trước, ngoại trừ An Ngung, có lẽ chẳng một ai nhìn thấy được bàn tay trần của hắn.
Vậy nên khi nãy bọn họ cũng chỉ dám vội vàng liếc nhìn đôi bàn tay đẹp đẽ kia rồi lập tức lảng đi.
Dường như đó là một điều gì cấm kỵ lắm.
Chiếc áo khoác màu đen như đã hàn cứng trên người hắn bao năm cũng biến mất. Đầu xuân trời vẫn còn giá rét, Tần Tri Luật mặc một chiếc áo len mềm mại màu xám đậm, áo khoác là một chiếc áo măng tô cùng tông màu.
“Người trở về ngày hôm đó có thật là anh ta không… Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra ở cánh đồng hoang?”
“Có ai dám hỏi đâu, chúng ta làm gì có quyền được biết.”
“Thế tóm lại giờ anh ta có an toàn thật không? Xin lỗi, tôi biết là hỏi thế thì bất lịch sự quá nhưng mà…”
“Cái này thì yên tâm được, anh ta rất an toàn.”
“Cả Tháp Đen không ai dám hỏi đầu đuôi mọi chuyện, nói chung tôi cứ thấy không ổn làm sao ấy.”
“Có người hỏi rồi.”
Phòng nước chợt im lìm.
Nét mặt bọn họ bỗng nhiên vừa cảm thán, vừa tiếc nuối.
Đúng là có người hỏi rồi, chỉ là “người” kia đã mất.
Tổng Lĩnh đã tự hủy.
Hồi trước, ai cũng biết Tháp Đen có hàng trăm Đầu Lĩnh nhưng số người biết Tổng Lĩnh là ai chỉ đếm trên đầu ngón tay. Đến tận ngày hôm đó, khi tuyết đã ngừng rơi, An Ngung và Tần Tri Luật trở về từ cánh đồng hoa, Tần Tri Luật vào văn phòng của vị Tổng Lĩnh bí ẩn kia một mình. Vài tiếng sau, Tổng Lĩnh bình tĩnh trình bày thân phận của mình trong kênh liên lạc chung của Tháp Đen, đồng thời cũng phát đoạn ghi âm của những người sáng lập đầu tiên từ nhiều năm trước.
Giọng nói đầu tiên nghe rất quen, là cố Thượng tướng Tần Tranh.
“AI phải có một cơ chế rút lui.”
“Tại sao? Chúng ta có thể bảo đảm nó tuyệt đối lý trí, tuyệt đối trung thành mà.”
Giọng phản đối đến từ nhà khoa học cấp cao nhất ở Đại Não trước đây, ông ta đã bỏ mạng trong một thí nghiệm lây nhiễm gen biến dị 10 năm trước.
“Bởi vì thảm họa rồi sẽ kết thúc, đến khi ấy, nó cần phải biến mất. Loài người không thể mãi mãi dựa vào lý trí của AI để tồn tại.”
“Ồ… Ngài nói đúng… Thảm họa rồi sẽ kết thúc… Chắc vậy nhỉ?”
“Đúng vậy. Bất kể hiện tại chúng ta hoang mang và tuyệt vọng thế nào, trong tương lai, chắc chắn trận tuyết này sẽ dừng lại vào một khoảnh khắc nào đó, loài người phải tin vào điều ấy.”
“Được rồi, vậy ngài muốn thiết lập cơ chế rút lui như thế nào?”
Tần Tranh trầm ngâm một lát rồi mới lên tiếng, chất giọng kiên nghị và thong dong đó gần như giống hệt Tần Tri Luật hiện giờ.
“Khi nó phân tích được rằng loài người đã thực sự đón được bình minh, quyền quyết sách lớn nhất có thể được AI yên tâm trao trả lại cho con người, khi sự xung đột giữa tình cảm với lý trí không còn uy hiếp đến sự tồn vong chung, mỗi một bước đi đều có không gian cho phép sai lầm tồn tại.”
“Đến ngày ấy, phần lý trí nhỏ bé không đáng nhắc đến mà các vị đang ngồi đây đang gánh vác rốt cuộc cũng có thể được quẳng vào một góc.”
Misi năm đó tiếp lời Thượng tướng, kết luận: “Loài người chưa chắc sẽ có tương lai tươi sáng nhưng hy vọng rằng bánh xe của văn minh nhân loại có thể đội gió đội tuyết, vượt qua trắc trở gập ghềnh, không ngừng lăn về phía trước.”
Sau khi phát hết bản ghi âm, Tổng Lĩnh giữ im lặng rất lâu.
Và sau đó cũng không bao giờ lên tiếng nữa.
Kênh liên lạc kia lặng lẽ biến mất, tài khoản của Tổng Lĩnh tự động được xóa bỏ khỏi Tháp Đen, cánh cửa của căn phòng có cấp độ bảo mật cao nhất trước kia mở rộng, ngoại trừ một chiếc laptop vừa được cài đặt lại, bên trong không còn gì khác.
Sự ra đi lặng lẽ ấy khiến tất cả mọi người ở Tháp Đen chấn động. Đêm đó, Tháp Đen sáng đèn suốt đêm, không ai ngủ nổi.
Mãi đến sáng sớm, An Ngung bỗng nhiên tới đây, đi thẳng vào căn phòng kia trước ánh mắt đờ đẫn của mọi người, gập chiếc laptop kia lại, mang nó đi.
Cậu rảo bước đi qua đại sảnh, ra thẳng cửa lên, cuối cùng vẫn không chịu nổi những ánh nhìn tò mò sau lưng, đành ngoảnh lại giải thích: “À thì, AI của tôi nói cho tôi biết chuyện này. Nó đoán rằng chiếc máy tính rỗng này sẽ bị loài người niêm phỏng cẩn thận như vũ khí nóng. Xin lỗi, tôi không thạo về khoa học công nghệ nhưng AI của tôi nói trong này có một thiết bị phần cứng có hiệu suất cực kỳ cao, không dùng thì quá lãng phí.”
Tháp Đen im thin thít.
“Nếu thật sự không được…” An Ngung ngần ngừ một lát rồi nói: “Thì tôi sẽ mua lại. Từ trước tới nay tôi chưa từng tặng quà gì cho người bạch tuộc tí hon của tôi… À thì, trả bằng điểm chiến tích được không? Có chiết khấu gì không?”
Giằng co một hồi lâu, rốt cuộc cũng có người run rẩy lên tiếng: “Nhưng mà chiếc máy tính này có thể coi như di hài của Tổng Lĩnh…”
An Ngung nhíu mày lý giải lời người kia vừa nói, “Vậy thì sao? Ông ấy đã chết… Không, ông ấy đã bị xóa bỏ rồi mà.”
“Nếu người bạch tuộc tí hon của ngài bị xóa bỏ, liệu ngài có bán thiết bị thông tin đi không?”
“Không.” An Ngung lắc đầu, “Sản phẩm của Tháp Đen bền lắm, sao tôi phải thay cái mới?”
“Tóm lại, các người cứ tính giá đi, xong thì gửi giấy tờ cho tôi là được.” An Ngung mỉm cười với họ, “Tôi muốn ở riêng ít hôm, vỗ về cảm xúc của trưởng quan một chút, có lẽ sẽ trả lời khá chậm nhưng đảm bảo sẽ không quỵt tiền đâu, đừng lo lắng.”
Mọi người yên lặng nhìn cậu cầm chiếc máy tính bước ra khỏi cửa rồi lại ngoảnh đầu lại.
“Giấy tờ vẫn nên gửi cho trưởng quan của tôi đi.” An Ngung thay đổi chủ ý, “Nhưng đoạn chào hỏi thì cứ viết tên tôi, vờ như bất cẩn gửi nhầm người, hiểu chứ?”
“…”
Không một ai lên tiếng trả lời.
Im lặng là phép lịch sự cuối cùng của Tháp Đen.
“Cảm ơn nhé.” An Ngung thở phào một hơi, tự lẩm bẩm, “Điểm chiến tích của mình vẫn đang là số đẹp.”
Ký ức về mấy ngày trước dừng lại ở bóng lưng thoải mái của An Ngung.
Hai thành viên nhóm Hậu Thảm Họa nhìn nhau một lát, không hẹn mà cùng rùng mình.
“Đi thôi đi thôi, làm việc nào.”
“Đừng nghĩ nữa, đừng nghĩ nữa, không được nghĩ nữa.”
***
Tần Tri Luật trở lại Tháp Nhọn.
Chỉ trong vài ngày, Tháp Nhọn đã vắng đi hơn một nửa. Từng nhóm Người Giữ Trật Tự rời đi, tự tìm chỗ riêng cho mình, đặc biệt là những người xếp giữa và dưới ở Thang Trời.
Thang máy dừng lại không ít lần, Tần Tri Luật lần lượt tặng Đấu và An Ninh, Thâm Ngưỡng và Triều Vũ, Đường Phong và Nho đi ngang qua một gói lớn sản phẩm mới mang đến từ tiệm bánh mì, lại dùng hai gói khác đuổi Tưởng Kiêu muốn tới quấy rầy An Ngung đi rồi mới về phòng mình.
An Ngung vẫn chưa dậy, nhiệt độ trong phòng rất vừa vặn, cậu ngủ vô cùng ngon giấc.
Vì mới “làm” xong, cậu không mặc áo ngủ, chỉ đắp chăn lên một góc trên người, quay lưng về phía cửa mà ngủ, để lộ cả mảng lớn những dấu vết trải dài từ sống lưng đến tận mông.
Tần Tri Luật đóng cửa lại, cơ thể kia mới cựa quậy một chút.
Lại còn nhắm mắt kéo vội chăn lên che kín từ đầu đến chân, giống hệt con thỏ rúc vào bụi cỏ.
“Vẫn đau.”
Cậu rì rầm than thở dưới chăn, “Đừng tới đây, mời ngài đi cho.”
Tần Tri Luật cúi xuống, mỉm cười.
“Nộp khảo sát giúp em rồi.”
Vài giây sau, phần chăn che trên đầu được lật soạt ra, An Ngung ngoảnh lại nhìn hắn, “Chúng ta sẽ đi đâu?”
“Không đi đâu hết.”
Tần Tri Luật bước tới bên giường, khom lưng xuống, hôn lên vành tai cậu.
“Vẫn cứ ở đây thôi.”
“Thành phố chính không phá hả?”
“Phá chứ.”
“Vậy nơi này sẽ biến thành gì? Thành phố hay là…”
“Cần gì quan tâm nó sẽ là gì.”
Tần Tri Luật nhẹ nhàng ngậm lấy vành tai An Ngung, thỏa mãn nhìn đôi mắt vàng kia thoáng thất thần.
“Tiệm bánh mì của em ở đây mà, em không đi được, tôi cũng không đi được.”