Mãi đến khuya cả hai vẫn không ngủ được, Phó Nham Phong xuống giường kéo
ngăn tủ lấy quyển sách địa lý cấp hai ra.
Bật đèn, đặt sách giữa giường, lật đến trang bản đồ Trung Quốc, hai người
chụm đầu vào xem.
Trung Quốc quá lớn, bản đồ chỉ khái quát, chỉ có tên các tỉnh và thành phố trực
thuộc tỉnh, nhưng vẫn đủ dùng.
Phó Nham Phong chỉ đại khái vị trí hiện tại của bọn họ, sau đó kéo sang phía
đông, đến gần biển mới dừng lại.
Thượng Hải.
Phó Nham Phong rời mắt khỏi bản đồ, ngẩng đầu nhìn Giang Vân Ý: “Yêu xa
thôi mà, có phải chia tay đâu, em về Thượng Hải đi, chúng ta vẫn yêu nhau.”
Giang Vân Ý vẫn nhìn bản đồ không ngẩng đầu, ánh mắt qua lại giữa hai nơi
cách nhau gần bằng nửa lãnh thổ Trung Quốc.
Chỉ đành thế, không có biện pháp tốt hơn.
Giang Vân Ý bất an vì cảm thấy bản thân thụ động, cậu nghẹn ngào: “Thế anh
nói anh yêu em đi, nói cả đời này anh chỉ ở bên em.”
Giang Vân Ý cảm thấy Phó Nham Phong không nói lên lời yêu, Phó Nham
Phong đúng là không thể nói ra, nhưng anh dùng phương thức khác để biểu đạt.
Chăn nhô cao, hai người chồng lên nhau, Phó Nham Phong còn chưa tiến vào
được một nửa, Giang Vân Ý đã cảm thấy bị căng đầy, nước mắt giàn giụa
nhưng vẫn ôm người thật chặt, ghé vào tai anh thì thầm tiếng thích.
Một lúc lâu sau ra vào mới thuận lợi hơn, Phó Nham Phong từ chậm chuyển
sang nhanh, phát ra âm thanh nóng bỏng.
Giang Vân Ý mềm nhũn, như vật trang trí treo trên cơ thể người ta, đong đưa
theo từng động tác của anh, thoải mái không nói lên lời, chỉ biết dán mặt vào cổ
anh ưm ưm a a.
Sự thật chứng minh chạy bộ non nửa tháng có tác dụng. Phó Nham Phong làm
rất lâu, mỗi lần đi vào đều đẩy lồi một cục bụng dưới người ta, đưa đẩy nhiều
lần, lâu đến nỗi chăn đệm chỗ nào cũng có dấu vết. Giang Vân Ý với chút sức
lực ít ỏi vẫn đón ý nói hùa, có lẽ sức khỏe đã cải thiện, có lẽ chỉ đơn giản là quá
thích, thích đến mức Phó Nham Phong lăn lộn cậu thế nào cũng được.
Một đêm này, Phó Nham Phong không nói lời yêu, nhưng anh hứa hẹn chịu
trách nhiệm, chỉ cần Giang Vân Ý không đề cập chia tay, anh vẫn luôn phụ
trách.
Gần tháng chín, cửa hàng tạp hóa Phong Vân trang hoàng tương đối, Giang Vân
Ý chủ động muốn hỗ trợ mấy ngày, Phó Nham Phong liền dẫn cậu tới, nhờ cậu
quét tước vệ sinh, sau đó cùng dọn hàng lên kệ.
Bọn họ mua bao và gel bôi trơn, làm tình mỗi tối, lót khăn lên giường phòng
ngừa dây bẩn, bao dùng hết từng cái một. Trừ lần đầu tiên không có khả năng
bắn thẳng vào khiến hôm sau Giang Vân Ý đau bụng, từ lần sau anh toàn mang
bao, nếu bắn vào trong thì rửa sạch rồi mới ngủ.
Lúc tắm cũng làm, Phó Nham Phong ôm Giang Vân Ý vào lòng, tiến vào từ
phía sau, cả hai đều là lần đầu tiên nhưng trời sinh đã hiểu cách theo đuổi ham
muốn, bọn họ làm quen rất nhanh, sau vài lần đã bắt đầu hưởng thụ.
Làm dữ quá, hôm sau hai chân Giang Vân Ý mềm nhũn, ban ngày nằm bẹp trên
sô pha, Ngô Văn Hà lo lắng không biết có phải cậu bị bệnh không.
Giang Vân Ý ngồi trên sô pha học bài, bên trái là Ngô Văn Hà chậm rãi đan len,
bên phải là Đại Hoàng biếng nhác nằm bò.
Thời gian giống như chậm lại, Giang Vân Ý đã quyết định, tuy mẹ ruột quay về
nhưng sau này người ở bên cậu là Phó Nham Phong, dù Phó Nham Phong ở Phổ
Phong hay tới nơi nào khác, cậu vẫn sẽ đi theo, sau đó giống như hiện tại, bên
cạnh có Ngô Văn Hà và Đại Hoàng.
Đây là nguyện vọng lớn nhất mà Giang Vân Ý mười tám tuổi có thể tưởng
tượng.
Giang Vân Ý hứa sẽ về Thượng Hải, chỉ mong muốn được ở lại thêm hai tuần.
Phó Nham Phong biết cậu muốn thấy cửa hàng khai trương.
Đầu tháng chín, học sinh khai giảng, cửa hàng tạp hóa Phong Vân khai trương.
Cửa hàng tạp hóa bán vô số thứ, bao gồm văn phòng phẩm, phụ kiện quần áo,
đồ gia dụng và các nhu yếu phẩm hàng ngày. Đây lại là cửa hàng tạp hóa duy
nhất trong khu vực, giá niêm yết rõ ràng ở mức chấp nhận được, nhiều chủng
loại, hơn nữa khai trương có khuyến mãi nên ngày đầu tiên đã hấp dẫn không ít
khách.
Vừa bắt đầu buôn bán, lời ít hay nhiều không quan trọng, chủ yếu là thu hút
khách.
Ngay trước cửa có biển hiệu viết tay, trong vòng bảy ngày, tất cả đồ dùng mua
một tặng một, mua một tệ tặng một tệ, nạp tiền bao nhiêu tùy thích.
Hoạt động diễn ra sôi nổi, hơn nữa cửa hàng bán chủ yếu là nhu yếu phẩm, vì
thế miệng truyền miệng, không ít người dìu già dắt trẻ tới nạp tiền, trong
khoảng thời gian ngắn, khách đến đầy nhà, không đến mấy ngày, cửa hàng đã
có vài trăm thành viên, mức phí nạp vượt mức một vạn.
Đồ trong cửa hàng đều bán giá gấp đôi, nên đợt khuyến mãi này xem như quảng
cáo miễn phí, Phong Vân kiếm được không ít khách đồng thời không tốn một
phân tiền, hơn nữa còn lời gần hai vạn.
Giống như siêu thị, đa số mọi người mua theo nhu cầu, không phải nạp tiền vào
là mua hết, vì thế Phó Nham Phong mua hai kệ sách to, chia cửa hàng làm hai,
một bên bán đồ dùng sinh hoạt, bên còn lại cho thuê sách. Tổng cộng hơn một
nghìn quyển sách, cọc hai mươi tệ, một quyển thuê với giá hai hào, trả sách
trong vòng một tháng sẽ được hoàn cọc, tiền thuê sách có thể trừ thẳng vào tài
khoản thành viên hoặc đóng ba mươi tệ để làm thành viên thuê sách, thành viên
thuê sách sẽ được thuê sách với khuyến mãi năm mươi phần trăm và không cần
đặt cọc.
Thành viên tuy có hạn chế nhưng tiền trong thẻ đều là của khách, vậy nên khách
hàng vẫn xem như có lời, phần đa khách quen chọn nạp tiền, không phải khách
quen thì sau một lần nạp cũng thành khách quen.
Ngô Văn Hà không làm được việc nặng, song trông cửa hàng không thành vấn
đề, bà muốn làm, Phó Nham Phong không có lý do để ngăn cản, tính cả Giang
Vân Ý, ba người phân công công việc, Phó Nham Phong tính tiền, Giang Vân Ý
ghi sổ, Ngô Văn Hà thu tiền.
Phó Nham Phong từng đi học, vốn định tự ghi sổ nhưng Giang Vân Ý muốn
học, Phó Nham Phong dạy một số điều cơ bản, tạm thời giao công việc này cho
cậu. Giang Vân Ý tiếp thu nhanh, không đến hai ngày đã thành thạo, hai quyển
sổ, một quyển ghi chép, một quyển đăng ký thành viên.
Mỗi ngày tám giờ ra cửa, Phó Nham Phong đưa Giang Vân Ý tới cửa hàng
trước, dặn cậu đợi trong khu đọc sách, sau đó về đón Ngô Văn Hà ra.
Bên cạnh cửa sau là khu nấu nướng, Phó Nham Phong mua tủ lạnh và bếp điện,
anh phụ trách nấu cơm, bữa trưa bữa tối cả ba đều dùng bữa ở cửa hàng.
Tuần thứ hai sau khi khai trương, tiền kiếm được dư dả hơn, Phó Nham Phong
tìm hiểu thị trường, tìm Lưu Thắng Quân thuê cả hai tầng phía trên, mua mấy
bộ bàn ghế cũ làm thành phòng đọc sách miễn phí cho học sinh, tầng hai xếp
thêm một quầy bán đồ ăn vặt và đồ uống, thuê một nhân viên.
Bán đồ ăn vặt và đồ uống kiếm được nhiều hơn cho thuê sách.
Trước mắt, số tiền kiếm được đều dùng vào việc nhập hàng, nhưng quăng mồi
lớn mới câu được cá lớn, lúc đầu nhập nhiều, về sau mới thu lợi được nhiều.
Mỗi tối về đến nhà đều gần chín giờ, Ngô Văn Hà tắm rửa rồi nghỉ ngơi, Phó
Nham Phong còn phải giám sát Giang Vân Ý đọc sách hoặc làm bài, bởi ban
ngày rảnh rỗi thiếu niên chỉ biết theo sau anh, không chơi điện thoại thì ra quầy
ăn đồ ăn vặt hoặc đọc truyện giải trí, chứ nhất quyết không học bài.
Ban ngày Phó Nham Phong không rảnh quản lý, buổi tối đương nhiên phải đốc
thúc.
Dù đã hạ quyết tâm nhưng ai chẳng có mấy phút nản lòng, một lần Giang Vân
Ý lười biếng không muốn học, nhào lên người Phó Nham Phong làm nũng:
“Cùng lắm thì không vào đại học, trông cửa hàng cả đời cho anh được không?”
Phó Nham Phong đánh lòng bàn tay cậu, vành mắt Giang Vân Ý đỏ ửng, rụt tay
lại, nuốt nước mắt vào trong: “Em biết, em biết rồi, em sẽ học tập đàng hoàng.”
Trước khi đi ngủ, Phó Nham Phong xin lỗi cậu, hỏi tay có đau không, lúc này
Giang Vân Ý mới được cưng nên kiêu ngạo, đá chân than đau chết mất.
~Hết chương 32~