Từ khi bắt đầu quan hệ, buổi sáng Giang Vân Ý không dậy chạy bộ nữa, nhưng
hiện tại là tuổi lớn nên thi thoảng Phó Nham Phong vẫn gọi cậu, bảo cậu chạy
năm vòng quanh nhà, chạy đủ thì về ăn sáng.
Giang Vân Ý đoán được quy luật, nếu tối hôm trước không làm, sáng hôm sau
nhất định bị gọi dậy chạy bộ, vì thế trước khi đi ngủ đều quấn lấy người ta đòi
làm.
Sao Phó Nham Phong không hiểu cậu được, vì thế chọn một đêm làm chân cậu
mềm nhũn, sáng hôm sau lại gọi dậy chạy.
Phó Nham Phong dặn Ngô Văn Hà giám sát, Ngô Văn Hà thương nhóc con, chỉ
bảo cậu chạy ba vòng, Phó Nham Phong tính thời gian không hợp lý, bắt cậu ra
chạy thêm đúng hai vòng.
Giang Vân Ý không dám có ý đồ xấu nữa.
Nghỉ hè tới nhà Phó Nham Phong, mỗi ngày Giang Vân Ý đều làm theo yêu cầu
của Giang Huệ Thanh, ngày nào cũng gọi cho bà báo bình an.
Mỗi lần Giang Huệ Thanh hỏi có thể chuyển máy cho bạn cậu không thì Giang
Vân Ý đều bảo Phó Nham Phong nhận.
Cúp máy, Phó Nham Phong lấy điện thoại Giang Vân Ý chụp cậu một tấm rồi
gửi cho Giang Huệ Thanh: “Mẹ em muốn thấy em.”
Ngoài ảnh Giang Vân Ý, trước đó cậu còn từng gửi ảnh chụp chung của mình
và Phó Nham Phong.
Phó Nham Phong không thích chụp ảnh, nhưng Giang Vân Ý cầm điện thoại
tìm thì anh không tránh, Ngô Văn Hà giúp bọn họ ấn nút chụp, hai người vai kề
vai, chụp một tấm ở sân trước, sau lưng là cây sơn trà chưa kết trái ở ven
đường, bên cạnh là chuồng gà dưới tán cây.
Sau khi chụp xong, Giang Vân Ý cầm điện thoại để ra xa, muốn tự chụp ảnh cả
ba người, thử mấy lần mới được.
Trong ảnh, Giang Vân Ý và Ngô Văn Hà đều cười tươi, Phó Nham Phong tuy
không cười nhưng đối diện với camera, nét mặt anh vẫn thả lỏng thoải mái.
Giang Vân Ý biết anh cũng vui vẻ.
Còn Giang Huệ Thanh, bà nghe Giang Vân Ý bảo Phó Nham Phong là bạn thân
nhất của cậu, hồi còn trên ghế nhà trường học rất giỏi, sau đó nói chuyện qua
điện thoại với anh một lần, từ cách nói chuyện, bà cảm nhận được anh là đứa trẻ
được giáo dục đàng hoàng, vì vậy yên lòng, đỡ lo lắng chuyện Giang Vân Ý
chậm chạp mãi không về.
Đêm trước khi về Thượng Hải, Phó Nham Phong đóng cửa hàng sớm, ở bên cậu
cả đêm.
Trước khi đi, anh báo với Ngô Văn Hà là dẫn Giang Vân Ý ra ngoài đi dạo, bà
đưa bọn họ ra cổng, vẫy tay cười nói hẹn hò vui vẻ.
Thời tiết không nóng không lạnh, vì thế anh lái motor.
Thôn nhỏ nên phương thức giải trí đơn giản, quây tấm vải lớn sát cổng ủy ban
nhân dân là thành rạp chiếu phim.
Lần gần nhất Phó Nham Phong tới đây là hồi tiểu học, trường tổ chức xem phim
đề cao truyền thống yêu nước, lúc ấy điều kiện nhà mình không tốt, vé xem
phim hai tệ là chủ nhiệm lớp mua cho anh.
Hiện tại tăng lên mười lăm tệ một vé, Phó Nham Phong mua hai vé rồi mua đồ
ăn vặt cho Giang Vân Ý, nơi đây không có bắp rang, Giang Vân Ý tự chọn
khoai tây chiên và một hộp sữa.
Trước kia ở thành phố, Giang Vân Ý toàn xem cùng bạn ở rạp chiếu phim chính
thức, đây là lần đầu tiên cậu tới phòng họp được cải tạo tạm thời thành phòng
chiếu phim, cầm vé tìm chỗ ngồi theo bản năng, nhưng nhìn kĩ lại mới thấy trên
vé ngoài tên phim và giờ chiếu thì không còn thông tin gì khác, vào phòng mọi
người như ong vỡ tổ giành vị trí, ai tới trước thì chọn chỗ trước.
Giang Vân Ý ôm khoai tây giành được vị trí ở dãy trung tâm cạnh lối đi, trong
lúc hớt hải không biết đánh rơi hộp sữa từ bao giờ, may là trước khi bộ phim bắt
đầu, Phó Nham Phong tìm thấy ở phía dưới dãy ghế phía trước.
Bộ phim “King Kong” của Mỹ phát hành từ năm ngoái, năm nay mới tới được
nơi này.
Một hộp sữa nho nhỏ cắm ống hút vẫn luôn hướng về phía Phó Nham Phong,
Phó Nham Phong không thích loại đồ uống ngọt lịm này nhưng không nói gì,
Giang Vân Ý đưa qua thì ngậm ống hút tượng trưng, mãi đến khi bộ phim kết
thúc, Giang Vân Ý vẫn không phát hiện từ đầu đến cuối, Phó Nham Phong
không uống một ngụm nào, toàn bộ vào bụng cậu hết.
Khoai lát cũng chia đôi, Giang Vân Ý đút cho Phó Nham Phong một miếng rồi
tự ăn một miếng.
Phó Nham Phong rất ít khi ăn đồ ăn vặt, ở bên nhau thời gian ngắn, lượng đồ ăn
vặt anh ăn cùng Giang Vân Ý còn nhiều hơn hai mươi mấy năm qua cộng lại.
Anh nhớ hồi tiểu học đi du xuân, các bạn khác đều mang đồ ăn vặt được gói
ghém xinh đẹp, còn anh chỉ có một hộp cơm bằng nhôm, bên trong là cơm trắng
và khoai lang đỏ.
Trong lúc xem phim, hai người im lặng nắm chặt tay nhau, lòng bàn tay Phó
Nham Phong thô ráp, toàn là vết chai và vết xước do làm lụng, nắm lấy bàn tay
non mềm của Giang Vân Ý không dám dùng sức, nhưng cái nắm tay ấy vẫn đủ
chặt và kiên định.
Phim điện ảnh chiếu ba tiếng đồng hồ, xem xong đã hơn mười giờ, đường phố
vắng vẻ, thi thoảng có mấy chiếc xe phóng qua, gần như không có người đi bộ.
Lúc xem phim, Giang Vân Ý rất hào hứng, đến kết cục, cảm xúc đã thay đổi.
Phó Nham Phong dặn cậu đứng chờ ở cổng, mình thì ra lấy xe.
Kết quả Giang Vân Ý nắm góc áo anh khăng khăng muốn đi cùng, anh cúi đầu
nhìn mới nhận ra cậu bất thường.
Tới cạnh xe, Giang Vân Ý vẫn khóc, hai mắt đỏ bừng.
Bộ phim kết thúc, Giang Vân Ý vẫn đắm chìm trong nội dung.
Cuối phim, King Kong mang nữ chính bò lên tòa cao ốc chỉ vì muốn cô ấy
ngắm bình minh một lần nữa, bản thân lại rơi vào sự bao vây của loài người,
cuối cùng bỏ mình ngã xuống từ tòa nhà cao tầng.
Phó Nham Phong ngồi trên xe, chân chống đất, không biết an ủi thế nào, chỉ
biết kéo Giang Vân Ý lại gần giúp cậu lau nước mắt.
Xem kết cục, cảm xúc của Phó Nham Phong cũng hạ xuống nhưng không khóc
như Giang Vân Ý.
Giang Vân Ý nói từng chữ: “Anh… Nếu anh là King Kong, anh không được
ngốc nghếch mang em tới nơi cao như thế, anh sẽ bại lộ mất, anh… anh phải
trốn thật kĩ.”
Phó Nham Phong không nhịn được bật cười, Giang Vân Ý vung tay đấm nhẹ
lên vai anh.
“Anh, anh còn cười nữa!” Giang Vân Ý không khóc, buông tay xuống bắt đầu
tức giận, “Em nghiêm túc đấy.”
Phó Nham Phong cảm thấy dở khóc dở cười, đành dỗ dành theo ý cậu: “Yên
tâm, nếu anh là King Kong thì anh trốn dưới đất mỗi ngày chứ không ra đâu.”
“Thế còn được.” Giang Vân Ý giơ tay lau nước mắt.
Rời khỏi đường lớn, con đường tối tăm hẳn đi, đường về thôn quanh co khúc
khuỷu, đèn xe bị bóng đêm cắn nuốt.
Nhưng Giang Vân Ý không sợ.
Ngôi sao thắp sáng đêm đen, gió núi vẫn dịu nhẹ như cũ, con đường đất kéo dài,
motor băng qua gió và thung lũng, Giang Vân Ý ôm Phó Nham Phong, nhìn về
phương xa giữa bóng tối.
…
Hôm Giang Vân Ý về Thượng Hải, Ngô Văn Hà đưa cậu ra cổng, nắm tay
Giang Vân Ý mãi không buông, Giang Vân Ý bảo với bà nghỉ đông cậu sẽ về
thăm.
Ngô Văn Hà vốn chuẩn bị một rổ trứng gà cho Giang Vân Ý mang đi, nhưng
nghe cậu bảo Thượng Hải rất xa nên đành thôi.
Đường xá xa xôi, lúc Giang Vân Ý tới, hành lý rất đơn giản, lúc đi, cậu để lại
phần lớn ở nhà Phó Nham Phong, bao gồm cốc và bàn chải đánh răng, khăn
lông, dép lê, mấy bộ quần áo cùng tất…
Gần như chỉ mang sách vở, còn lại không mang, càng đừng nói đến rổ trứng gà.
Phó Nham Phong lái motor đưa Giang Vân Ý tới bến xe, trước khi vào, Giang
Vân Ý làu bàu lưu luyến mãi không chịu đi, bảo tuy Thượng Hải rất xa nhưng
muộn nhất là trước tết cậu sẽ về một chuyến, hơn nữa cả hai không thể chia tay,
Phó Nham Phong cứ chuẩn bị làm bạn trai cậu cả đời đi.
Từ trước tới giờ, Phó Nham Phong không biết Giang Vân Ý là người dong dài
như thế, vỗ đầu giục cậu vào bến: “Không đi nữa là xe chạy bây giờ.”
Trước khi đi, Giang Vân Ý ôm ghì Phó Nham Phong một cái, như thể sợ anh
chạy trốn, mãi đến khi Phó Nham Phong cúi đầu công khai thơm lên má cậu
một cái mới đỏ mặt quay người tiến vào bến.
~Hết chương 33~