Từ lần trước Ngô Văn Hà nhắc nhở đừng hút thuốc, lâu lắm rồi Phó Nham
Phong không hút thuốc trước mặt Giang Vân Ý. Sau khi tiễn Giang Vân Ý, anh
ra quầy mua một bao thuốc, ngồi xổm ven đường hút liền hai điếu, bỗng cảm
thấy hút thuốc không thoải mái như trước nữa.
Về đến nhà, Ngô Văn Hà hỏi anh: “Thượng Hải xa lắm đúng không? Xa hơn
Thuần Châu nhỉ?”
Thuần Châu là quê ngoại Phó Nham Phong, từ Phổ Phong tới Thuần Châu,
đường núi khó đi tốn mấy tiếng đồng hồ, đó là quãng đường xa nhất Ngô Văn
Hà từng đi.
Giang Vân Ý rời khỏi, Phó Nham Phong bắt đầu tự ghi sổ, trong tiệm toàn đồ
rẻ, đơn giản lại hóa rườm rà, Phó Nham Phong nhớ lúc cửa hàng đông khách
nhất, số người chờ thanh toán xếp hàng dài mấy nét. Anh giúp Ngô Văn Hà thu
tiền, Giang Vân Ý ghi sổ và đăng ký thành viên, thiếu niên bình thường hay ồn
ào nhưng lúc nghiêm túc có thể ngồi một ngày, ghi chép không sai chút nào.
Phó Nham Phong nhìn sổ sách tràn đầy chữ viết tròn trịa béo mập, vô thức nhớ
đôi mắt nai con sáng ngời.
Giang Vân Ý về Thượng Hải, nhưng theo ước định bọn họ vẫn duy trì quan hệ
liên tục, mỗi tối trước khi ngủ sẽ gọi một cuộc điện thoại.
Nói trên trời dưới bể, Giang Vân Ý kể bên Thượng Hải, nhiều người bỏ học rồi
vẫn học lại, ngoài thi đại học còn có nhiều kỳ thi khác, có rất nhiều người rời
ghế nhà trường như anh, tự học rồi tự chuẩn bị thi như bình thường.
Cậu kể Giang Huệ Thanh sắp xếp một lớp học thêm, bên trong có đủ loại người,
có mấy anh chị hai mươi mấy tuổi chuẩn bị thi đại học, một số còn kết hôn có
con rồi.
“Em nhỏ tuổi nhất trong lớp, em quen một anh hai mươi hai, anh ấy học năm ba
rồi nhưng không thích chuyên ngành đấy nữa nên học lại.”
Giang Vân Ý nói rất nhiều, bởi vậy qua cuộc điện thoại mỗi đêm, Phó Nham
Phong có thể hiểu cuộc sống hiện tại của cậu, biết mỗi ngày cậu phải học chủ đề
gì, lớp học thêm chủ yếu là làm đề, gốc cậu không bằng người khác nhưng anh
năm ba kia rất nhiệt tình, thường xuyên chủ động giảng bài cho cậu, theo lời
Giang Vân Ý, cậu có hy vọng tiến vào trường chính quy.
Quay lại Giang Huệ Thanh, Giang Vân Ý kể bà hợp tác với mấy người mở tiệm
bánh bao chiên trên phố đi bộ ở Thượng Hải, chủ yếu kiếm tiền từ du khách
tham quan, kinh doanh khá thuận lợi, thảo nào có thể mua nhà, mua xe.
“Bánh bao gạch cua ở đây ngon lắm, vỏ mỏng nước canh nhiều, cắn một miếng
đầy gạch cua…” Giang Vân Ý chép miệng, “Bao giờ anh tới, em dẫn anh đi
ăn.”
Từ thứ hai đến thứ bảy gần như toàn học tập, chủ nhật Giang Vân Ý mới thả
lỏng, ra ngoài chơi cả ngày, buổi tối lúc gọi cho Phó Nham Phong còn chưa
bình tâm lại, cảm thán Thượng Hải chơi vui lắm, mỗi lần đều nói thêm: “Nếu có
anh ở đây thì hay rồi.”
Phần lớn thời gian Phó Nham Phong đều ngồi trên sô pha vừa nói chuyện điện
thoại với Giang Vân Ý vừa kiểm kê lại sổ sách, vừa nghe tiếng cậu vừa nghe
tiếng ho khan của Ngô Văn Hà trong phòng.
Cuộc sống Phó Nham Phong không có gì thú vị, cũng không có gì để kể, nhưng
Giang Vân Ý hỏi một câu, anh đáp một câu vẫn có thể tán gẫu không ít chuyện.
“Cửa hàng buôn bán tốt không anh? Dạo này có nhiều người thuê sách không?”
“Vẫn được, bao giờ em về cho em xem sổ sách.”
“Em đi thì ai ghi sổ nhỉ?”
“Anh ghi.”
“Có phải bây giờ anh mới thấy em được việc không!”
“Em vẫn luôn được việc mà.”
“Anh trai bán nước trên tầng vẫn làm chứ ạ? Anh không sa thải người ta đấy
chứ?”
“Cậu ấy chỉ làm bán thời gian chỗ chúng ta thôi, hiện tại vào nhà máy làm rồi,
không làm ở cửa hàng nữa.”
“Thế bây giờ ai bán trên tầng hai?”
“Thuê người khác.”
“Anh thuê từ bao giờ? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Đẹp không? Đẹp bằng em
không? Sao chuyện lớn như thế anh bàn với em! Hừ!”
“Một dì năm mươi tuổi, cháu đi nhà trẻ hết nên tới chỗ chúng ta làm thêm.” Phó
Nham Phong nhịn cười, “Còn so sánh mình với dì ấy nữa hả.”
Giang Vân Ý cũng biết thẹn thùng, lầm bầm: “Người ta sợ anh tìm bé ba, bé tư
chứ sao…”
Giang Vân Ý cũng hỏi thăm Ngô Văn Hà, có khi ban ngày gọi thẳng tới tâm sự
với bà, Ngô Văn Hà cầm điện thoại không nói mấy, chỉ cần nghe tiếng Giang
Vân Ý là vui rồi.
Còn cả Đại Hoàng, Phó Nham Phong gọi Đại Hoàng, Đại Hoàng sẽ chạy ra sủa
gâu gâu vào điện thoại.
Giang Vân Ý rời đi không lâu thì tới Quốc Khánh, Phó Nham Phong nhận được
tấm bưu thiếp đầu tiên trong đời, từ Thượng Hải gửi tới cửa hàng.
Hình ảnh trên bưu thiếp là một vài kiến trúc tiêu biểu ở Thượng Hải, mấy hàng
chữ tiếng anh cùng bốn chữ “Thượng Hải quyến rũ”.
Mặt trái là chữ viết tròn vo quen thuộc, ghi địa chỉ của hai bên, bao gồm tên, địa
chỉ và số điện thoại.
Tối hôm ấy, điện thoại duy trì từ mười một giờ đến khuya, đồng hồ vừa điểm
không giờ, Phó Nham Phong chúc mừng sinh nhật Giang Vân Ý.
“Em tưởng anh quên rồi.” Giang Vân Ý ở đầu dây bên kia xấu hổ.
Phó Nham Phong: “Không quên được, anh mua quà gửi cho em rồi, là địa chỉ
trên bưu thiếp đúng không?”
Giang Vân Ý: “Không sai, không sai.”
Phó Nham Phong: “Nhóc con có ý đồ cả.”
Giang Vân Ý: “Nhóc con gì chứ, em mười chín tuổi rồi đấy!”
Phó Nham Phong: “Nhóc lớn.”
Phó Nham Phong mua một đống sách ôn tập, đầy đủ các môn, hai hôm sau
Giang Vân Ý nhận được thì khóc thét, cầm điện thoại giận dỗi nói linh tinh: “Có
phải anh định khiến em tức chết rồi tìm người mới không?”
“Người mới gì?” Phó Nham Phong giả vờ nghe không hiểu.
“Tìm – vợ.” Giang Vân Ý nghiến răng nghiến lợi.
Phó Nham Phong bật cười, không trêu cậu nữa, dỗ cậu đừng giận, còn một cái
đang trên đường vận chuyển.
Món quà thứ hai bình thường hơn nhiều, là một chiếc đồng hồ, mặt số màu đen,
dây da màu nâu, nghe Phó Nham Phong nói đây là đồng hồ đôi, anh cũng có
một chiếc, Giang Vân Ý mừng rỡ lăn qua lăn lại trên giường, hận không thể tắm
cũng đeo.
Giang Vân Ý hỏi sinh nhật Phó Nham Phong, là ngày mùng ba tháng mười một
âm lịch, nông thôn toàn theo lịch âm.
Ngày 22 tháng 12 năm 2006, Phó Nham Phong nhận được một thùng hàng từ
nhân viên giao hàng, mở ra toàn là quà Giang Vân Ý gửi đến từ Thượng Hải.
Một chiếc áo khoác dày màu đen, một đôi giày với mũi giày làm bằng da chống
lạnh cùng hai chiếc áo sơ mi màu trơn.
Phó Nham Phong: “Mua luôn đồ diện tết cho anh đấy à?”
Anh thử cả giày và áo, vừa người vừa chân vô cùng.
“Em với mẹ chọn lâu lắm đấy.” Giang Vân Ý nói, “Mẹ em hỏi mua cho ai, em
bảo mừng sinh nhật anh nên mua cho anh, ngày trước mẹ xem ảnh anh rồi, mẹ
khen anh đẹp trai đó.”
Phó Nham Phong: “Em nói với mẹ quan hệ của chúng ta rồi à.”
“Em chưa nói.” Giang Vân Ý ấp úng, “Một mình em không dám, bao giờ anh
đến bên em, chúng ta cùng nói…”
Phó Nham Phong: “Không vội, chờ em thi đại học rồi nói sau.”
Đầu kia im lặng vài giây, Phó Nham Phong mới nghe Giang Vân Ý mở miệng:
“Sức khỏe của dì vẫn ổn chứ anh? Đường xá xa xôi có mệt không?”
Phó Nham Phong không trả lời ngay, Giang Vân Ý nói tiếp: “Dì không tới được
thì em cùng mẹ về cũng được.”
Giang Vân Ý lo lắng là đúng, sức khỏe Ngô Văn Hà không ngồi xe đường dài
được, nhưng nếu để bà ở nhà một mình, Phó Nham Phong càng không yên tâm.
Trước giờ Phó Nham Phong không nghĩ tới hôn nhân, ngoài sợ phiền đối
phương còn sợ đối phương xem Ngô Văn Hà là gánh nặng.
Nhưng hiện tại đối phương không sợ phiền toái, đáy lòng anh lại cảm thấy thua
thiệt cho cậu.
Giang Vân Ý ngoan thật sự, cậu nói tiếp: “Tuy em luôn bảo có anh ở đây thì tốt
nhưng thật ra trọng điểm không phải ở đâu, mà là ở bên anh, chỉ cần chúng ta ở
bên nhau, ở đâu cũng thế, em về cũng được, chỉ cần được ở bên anh.”
Lời nói gần như lặp đi lặp lại nhưng mộc mạc và chân thành vô cùng.
Phó Nham Phong trêu cậu: “Sao trước giờ anh không nhận ra em nói ngon nói
ngọt thế nhỉ.”
Giang Vân Ý: “Anh cảm động không? Hì hì.”
Phó Nham Phong chỉ cười mà không đáp.
Giang Vân Ý: “Alo, alo, sao anh không nói gì nữa.”
Phó Nham Phong: “Cảm động.”
Tết Âm Lịch năm 2007 đến muộn hơn năm ngoái, mãi đến ngày đầu tiên của
tháng hai, lớp học thêm của Giang Vân Ý mới cho nghỉ đông.
Vì muốn tạo bất ngờ cho Phó Nham Phong nên Giang Vân Ý không báo trước,
cứ thế mà về, bắt xe chạy thẳng tới cửa hàng, không ngờ cả Phó Nham Phong
và Ngô Văn Hà đều không ở đấy. Vừa bước vào, đứng sau quầy thu ngân là một
gương mặt xa lạ.
Thoạt nhìn tuổi tác không hơn cậu là bao, ngũ quan đoan chính, màu da trông
có vẻ khỏe mạnh hơn cậu, giờ phút này đang cúi đầu làm gì đó.
Lại gần, Giang Vân Ý mới biết người này đang ghi sổ, quyển sổ trong tay rất
quen mắt.
Giang Vân Ý đeo balo, xách hành lý, dừng trước quầy thu ngân, đầu óc chưa
theo kịp, lại quay ra ngoài nhìn tên cửa hàng.
“Cậu tìm ai?” Nam sinh ngẩng đầu.
“Kia…” Giang Vân Ý chợt ngắc ngứ, “Phó Nham Phong đâu?”
“Anh Nham Phong không có ở đây, đang đi nhập hàng.”
Nam sinh đứng lên, vóc dáng cao hơn Giang Vân Ý một chút.
Lúc này có người cầm đồ ra thanh toán, nam sinh thuần thục mở sổ ghi thành
viên, rồi ghi chép vào sổ.
Giang Vân Ý đang định mở miệng, thấy có người tới thuê sách, đành xách hành
lý đứng sang một bên.
Nam sinh nói với cậu: “Xin lỗi, cậu sang ghế bên này ngồi đi, hoặc lên tầng
cũng được, trên tầng có bàn ghế, sách chỗ chúng tôi được đọc miễn phí.”
Giang Vân Ý ngồi xuống ghế, quay mặt, nỗi tức giận không biết từ đâu sinh ra,
phồng má: “Cái này tôi biết.”
~Hết chương 34~