Ngô Văn Hà tái phát đột quỵ vào mùng năm. Buổi sáng Phó Nham Phong vào
phòng thì phát hiện bà dựa vào đầu giường không nâng nổi tay, sắc mặt tái nhợt,
nói khó, nên đưa bà tới bệnh viện huyện kiểm tra, chụp CT thấy ổ xuất huyết
nhỏ.
Nằm ở bệnh viện huyện một ngày, tình huống không chuyển biến tốt, hôm sau
chụp CT lại, Phó Nham Phong được bác sĩ mời vào trao đổi, ổ xuất huyết não
phát triển rộng hơn, kiến nghị chuyển lên bệnh viện thành phố phẫu thuật.
Đêm đó Ngô Văn Hà được chuyển viện và tiến hành phẫu thuật, cuộc phẫu
thuật xem như thành công, nhưng phổi lại bội nhiễm, kèm theo suy giảm chức
năng thận, yêu cầu mở khí quản và truyền thuốc, mới xem như giữ được mạng.
Trước lễ hội đèn lồng, Ngô Văn Hà xuất huyết tiêu hóa ồ ạt, bệnh viện giải
thích tình trạng nguy kịch, bà nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt suốt nửa
tháng, một ngày viện phí ba nghìn tệ, số tiền tiết kiệm của Phó Nham Phong
giảm đi từng ngày.
Ngô Văn Hà vẫn không có chuyển biến tốt, tình huống ngày càng nghiêm trọng,
dù đã ra khỏi phòng ICU nhưng chi phí điều trị tiếp và phục hồi như cái động
không đáy, nhưng Phó Nham Phong không thể trơ mắt nhìn bà ra đi, cố gắng
mượn bất cứ ai có thể mượn.
Quá cần tiền, đến tháng ba, Phó Nham Phong trả tiền cho Trương Dương, rồi
nhượng cửa hàng tạp hóa cùng những vật liên quan cho người khác.
Phó Nham Phong thuê hộ lý một ngày tám mươi tệ và một căn trọ nhỏ một
tháng một trăm tệ gần bệnh viện, mỗi ngày thức dậy sẽ đắn đo chuyện tiền
nong, nhưng cũng không lâu lắm, bởi mỗi phút giây tỉnh táo đều phải nghĩ cách
kiếm tiền.
Chuyện của Ngô Văn Hà quá lớn không lừa được, nhưng Phó Nham Phong
không thể kéo Giang Vân Ý vào, vì thế qua điện thoại cố gắng nó giảm nói
tránh, bảo Ngô Văn Hà bị bệnh phải nằm viện và phẫu thuật, chưa nói mình bán
cửa hàng và vay nợ.
Chỉ là anh không ngờ Giang Vân Ý sẽ lén lút quay về.
Ngày thứ ba của kỳ nghỉ lễ lao động, Phó Nham Phong nhận được điện thoại
của Giang Vân Ý thì cậu đang ngồi trên xe lửa.
Giang Vân Ý thấy Phó Nham Phong ở cổng ra của nhà ga trước. Anh đang ngồi
xổm ven đường hút thuốc, cúi đầu, hai cánh tay buông thõng gác lên đầu gối,
thuốc lá sắp tàn tới sát ngón tay, cả người cong vẹo như con tôm.
Đến khi anh quay đầu đối diện với cậu, Giang Vân Ý mới thấy tóc anh cắt rất
ngắn, râu không được cạo sạch, mày cau chặt, hai mắt tối tăm không ánh sáng.
Phó Nham Phong đứng lên, Giang Vân Ý băng qua đám đông nhào vào lòng
anh, hai hàng nước mắt chảy dài.
Phó Nham Phong dập điếu thuốc, để mặc cậu ôm: “Đã bảo không được về cơ
mà?”
Phó Nham Phong không nói, Giang Vân Ý vẫn tự phân tích, nhất định là tình
huống rất nghiêm trọng nên Ngô Văn Hà mới nằm viện lâu như thế, nghiêm
trọng đến nỗi Phó Nham Phong không thể không bỏ lại chuyện làm ăn mà theo
tới thành phố.
Tuy Phó Nham Phong bảo đã thuê người trông cửa hàng nhưng Giang Vân Ý
không tin.
Người đã tới, Phó Nham Phong chỉ đành đưa cậu về nơi ở.
Xe bán tải đỗ cạnh bệnh viện, hai người xuống xe đi bộ, rẽ mấy lần, đường đi
ngày càng nhỏ hẹp, tới một căn nhà cũ kỹ cổ xưa, Phó Nham Phong ở tầng ba,
tường cầu thang bám đầy nấm mốc, hàng hiên chất đầy đồ điện và bìa cứng vứt
đi, vôi vữa rụng ven tường.
Cửa sắt mở ra, có lẽ căn phòng này được cải tạo từ phòng chứa đồ, nhỏ đến nỗi
chỉ đủ kê một chiếc giường, một cái bàn ở cạnh cửa, cửa sổ ở đầu giường, WC
ở phía đuôi giường.
Giang Vân Ý để cặp sách xuống, lau nước mắt nói muốn tới bệnh viện thăm
Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong thấy không gạt được nữa nên đành nói thật, hai
hôm nay Ngô Văn Hà nằm ở phòng ICU, có giờ thăm bệnh cố định, không phải
muốn vào là vào được.
Giang Vân Ý không thông báo trước mà đã về, nếu là trước đây thì không sao
cả, nhưng nay đã khác, lúc này Phó Nham Phong biết không trách được cậu
nhưng vẫn hỏi bằng giọng nghiêm túc: “Có phải anh bảo trước khi thi đại học
không được về không? Sao em không nghe lời?”
Giang Vân Ý nhào vào lòng anh, không trả lời, giọng nức nở: “Sao anh lại ở
chỗ này vậy.”
“Tháng trước anh bảo dì khỏe hơn, sắp về nhà được rồi mà, sao vẫn ở ICU, sao
còn chưa xuất viện được nữa.”
Phó Nham Phong giữ vai cậu, khàn giọng: “Tháng sau thi rồi, sao em còn có
sức chạy xa thế.”
Giang Vân Ý dậm chân, bị cảm xúc chi phối: “Em về thì sao? Em về thăm dì
không được à? Cùng lắm thì không thi nữa, chẳng phải anh cũng không thi đại
học hay sao!”
Vừa dứt lời, Giang Vân Ý đã hối hận, đặc biệt là câu cuối cùng, đúng là câu nói
ngu ngốc không qua kiểm duyệt của não bộ.
Cậu ngậm miệng, Phó Nham Phong chỉ nhìn cậu không nói gì.
Giây tiếp theo, Phó Nham Phong với cặp sách nhét vào lòng cậu, sau đó mở cửa
kéo cậu ra ngoài.
Giang Vân Ý bị xách ra ngoài mới cảm thấy luống cuống, ôm cánh tay Phó
Nham Phong không buông, hai mắt đỏ ửng: “Em về hai hôm thôi, sau đó sẽ về
thi nghiêm túc.”
Phó Nham Phong dừng trước cầu thang, hai vai lại cảm thấy có gì đó đè nặng.
Trong khoảng thời gian này, anh làm công việc kiếm tiền nhanh nhưng tiêu tốn
thể lực. Buổi sáng đến bến tàu dỡ hàng thì nhận được điện thoại của Giang Vân
Ý, tuy đã thay quần áo rồi mới đến nhà ga nhưng trên người không sạch sẽ, mặc
quần áo cộc tay vẫn thấy những vết bẩn.
Giang Vân Ý trông thấy, nhìn anh mặt xám mày tro, trước kia vận chuyển hàng
hóa cậu cũng chưa từng thấy anh trong dáng vẻ này.
Trở lại phòng trọ, Giang Vân Ý ngồi ngơ ngác trên giường, cửa phòng vẫn mở,
Phó Nham Phong ra ngoài hút thuốc.
Một lát sau, Phó Nham Phong bước vào, đóng cửa, ấn Giang Vân Ý lên giường,
phạt đánh mông cậu.
Giang Vân Ý ngoan ngoãn chịu phạt, sau đó quay người lại, tay ôm lấy cổ anh
ghì xuống, đầu gối cọ lên hông anh.
Nói không rõ là hưởng thụ hay tra tấn, hai người trên giường đan chặt mười
ngón tay vào nhau, Phó Nham Phong ở trong cơ thể thiếu niên mãi không ra,
liều mạng thúc vào trong, khiến Giang Vân Ý khóc không ra hơi, đẩy ngực
muốn anh ra ngoài.
Bụi đất trên người Phó Nham Phong làm bẩn làn da trắng nõn của thiếu niên,
mà tất cả đều do Giang Vân Ý tự tìm lấy.
Giang Vân Ý đi đường dài vốn đã mệt, hiện tại làm một lần như đi đánh giặc,
không chờ Phó Nham Phong rửa sạch đã nghiêng đầu thiếp đi.
Cậu nắm góc chăn, những nơi không bị che đậy đều ửng hồng, hai mắt cũng đỏ
bừng.
~Hết chương 42~