Để Giang Vân Ý ngủ bù, Phó Nham Phong tranh thủ tới bệnh viện thăm Ngô
Văn Hà, sau đó mua cơm hộp về, vừa mở cửa đã thấy Giang Vân Ý ủ rũ ngồi ở
mép giường, trên đầu có mấy cọng tóc chổng ngược, dáng vẻ như vừa thức giấc.
Bức rèm không biết được kéo ra từ bao giờ, ánh nắng buổi chiều xuyên qua cửa
sổ chiếu vào bức tường loang lổ trong phòng, không gian chật hẹp ngập tràn
ánh sáng, áo thun màu trắng trên người Giang Vân Ý biến thành màu cam,
gương mặt cũng ửng hồng.
Phó Nham Phong đến gần đặt hộp cơm lên bàn, nhìn Giang Vân Ý mới biết
màu hồng không phải do ánh nắng.
“Anh… Anh đi đâu thế…”
Dáng vẻ như đã khóc một lúc, hai mắt sưng vù, đỏ như mắt thỏ, hô hấp hơi dồn
dập, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng.
Phó Nham Phong lấy điện thoại ra mới phát hiện sập nguồn, lấy sạc ra cắm rồi
kéo ghế nhựa ngồi trước mặt Giang Vân Ý, rút khăn giấy lau mặt cho cậu:
“Đừng khóc, vừa đi mua cơm hộp.”
Giang Vân Ý giận dỗi gạt tay anh ra: “Em gọi anh cũng không nghe.”
“Điện thoại hết pin.” Phó Nham Phong trả lời.
Điện thoại vẫn là điện thoại cũ, lời hứa mua điện thoại có thể chụp ảnh vẫn
chưa thực hiện được.
Giang Vân Ý quay đầu, không biết có tin hay không, chỉ là vẫn lau nước mắt
liên tục.
Phó Nham Phong nhổm dậy ngồi xuống bên cạnh, xoa nhẹ gáy cậu và nói:
“Giận thế cơ à? Anh nói cũng không tin.”
“Ai bảo anh muốn đuổi em đi.” Giang Vân Ý véo cánh tay anh, “Hư chết đi
được, em phải mách dì.”
“Ừ.” Phó Nham Phong đáp, “Chờ mẹ anh khỏe lên thì bảo mẹ phạt anh.”
Sau khi bình tĩnh lại, Giang Vân Ý ngẩng đầu nhìn anh, duỗi tay sờ râu trên
cằm anh, nói ngập ngừng, “Trong khoảng thời gian này anh đều ở đây à?”
“Ừ.” Phó Nham Phong trả lời, “Tiện chăm sóc mẹ.”
Giang Vân Ý hỏi: “Anh vẫn nhận chở hàng sao?”
Biết Phó Nham Phong tới bến tàu dỡ hàng, Giang Vân Ý hỏi ngay: “Có phải vất
vả lắm không anh?”
Phó Nham Phong: “Một ngày kiếm được ba trăm tệ, làm thêm sáng sớm có thể
kiếm một trăm.”
Giang Vân Ý không hỏi nữa, nhất định là rất vất vả thì Phó Nham Phong mới
kiếm được số tiền đấy.
Hơn nữa công việc này yêu cầu thể lực, bởi vì cậu phát hiện Phó Nham Phong
không đeo đồng hồ.
U buồn một lát, Giang Vân Ý lại hỏi: “Thế Đại Hoàng đâu ạ?”
Phó Nham Phong: “Dì Vương hỗ trợ chăm sóc một thời gian.”
Giang Vân Ý ôm lấy anh thì thầm: “Cửa hàng thì sao, anh không ở đây thì ai
quản lý…”
Phó Nham Phong không muốn nói thật với cậu chuyện này, nhưng hiện tại
người tìm tới tận nơi, nói dối không còn ý nghĩa, vì thế trả lời: “Anh chuyển
nhượng cửa hàng cho người khác.”
“Anh chuyển cho ai, cửa hàng còn gọi là Phong Vân không?”
Chuyển cho người có tiền.
“Chuyển cho người muốn kinh doanh.” Phó Nham Phong nắn vành tai cậu,
“Đương nhiên là đổi tên, không sao cả, về sau chúng ta mở cửa hàng khác.”
“Vất vả lắm anh mới phất lên…” Giang Vân Ý đau lòng thay anh, “Cửa hàng có
đến một nghìn thành viên rồi nhỉ.”
Phó Nham Phong không trả lời, Giang Vân Ý ngồi dậy đối mặt với anh: “Dì
sinh bệnh có phải tốn rất nhiều tiền không… Có phải anh rất thiếu tiền…”
Phó Nham Phong ngắt lời: “Em ăn trước đã.”
Hai phần cơm, một phần thịt kho cá, một phần đùi gà sốt teriyaki, Phó Nham
Phong bảo cậu chọn, Giang Vân Ý chọn thịt kho cá.
Chỉ có một chiếc ghế nhựa, Phó Nham Phong bảo Giang Vân Ý ngồi trước bàn
ăn, bản thân thì cầm hộp cơm ngồi ở mép giường.
Lúc ăn cơm, Giang Vân Ý hỏi: “Bao giờ em tới thăm dì được ạ?”
Phó Nham Phong: “Ngày mai mẹ được chuyển về phòng bệnh thường, ngày
mai đi.”
Giang Vân Ý vui mừng: “Chuyển về phòng bình thường rồi.”
“Ừ, bác sĩ bảo tình trạng ổn định, ngày mai có thể chuyển ra.”
Cuối cùng Giang Vân Ý mới nở nụ cười, gắp một miếng thịt vào hộp Phó Nham
Phong: “Em không ăn được nhiều như thế, anh ăn thêm một chút đi.”
Buổi chiều làm tình, Phó Nham Phong bắn vào trong, chưa rửa sạch thì Giang
Vân Ý đã ngủ mất, sợ cậu sinh bệnh nên cơm nước xong đã giục cậu đi tắm.
Đúng là Giang Vân Ý cảm thấy bụng hơi khó chịu, nhưng cậu sợ mình tắm
xong đi ra lại không thấy Phó Nham Phong như lúc nãy nên lắc đầu: “Bây giờ
em không cần tắm, buổi tối tắm sau.”
Phó Nham Phong: “Tiêu chảy thì sao?”
Giang Vân Ý cố chấp: “Buổi tối em tắm.”
Phó Nham Phong làm ca tối, Giang Vân Ý muốn đi theo nhưng anh không cho,
đến dưới tầng, quay đầu thấy cậu xuống cùng, đứng ở cầu thang, đáng thương
nhìn anh như cô vợ nhỏ.
Anh quay về, chưa mở miệng đã thấy hai mắt cậu rưng rưng.
“Sao anh làm cả ngày rồi, buổi tối vẫn làm nữa? Em ở đây một mình sợ lắm…
Anh dẫn em theo cùng, em đi loanh quanh đấy thôi, không quấy rầy anh làm
việc đâu, anh tan làm lại đón em về.”
Nơi đây nhỏ hẹp, ánh sáng lờ mờ, Phó Nham Phong không nghi ngờ lời cậu nói.
Chỉ là ca tối làm đến tận rạng sáng, Phó Nham Phong nhíu mày: “Bốn giờ anh
mới về, em không định ngủ hay sao?”
Giang Vân Ý: “Anh có thể không ngủ, tại sao em không thể, hơn nữa buổi chiều
em ngủ nhiều rồi.”
“Không phải anh không ngủ.” Phó Nham Phong nói, “Không phải ban ngày
hôm nào anh cũng có việc để làm.”
Giang Vân Ý không lên tầng, Phó Nham Phong thật sự không yên lòng, đành
phải dẫn cậu theo.
Tới nơi, Giang Vân Ý mới biết ca đêm Phó Nham Phong làm công việc gì.
Xe dừng trước một con ngõ tối tăm, Giang Vân Ý đi theo Phó Nham Phong lên
cầu thang sắt bên ngoài căn nhà, tới tần hai, đến một nơi gọi là “Khu giải trí
điện tử Huy Hoàng”.
Phó Nham Phong làm công ở bến tàu, vóc dáng cao to nên được nhà thầu giới
thiệu với ông chủ khu trò chơi này, ông chủ Hoàng xem trọng anh, thuê anh làm
bảo vệ với giá bốn trăm tệ từ tám giờ tối đến bốn giờ sáng.
Bốn trăm tệ đương nhiên không dễ kiếm như thế, trị an khu vực này vốn không
tốt, uống rượu làm loạn không thiếu, lợi dụng gian lận cũng có, nói là bảo vệ
chứ thật ra là tay đấm, chẳng qua trước giờ không thuê được ai có vóc dáng cao
to nên không có cảm giác uy hiếp, Phó Nham Phong tới đứng đó không cần làm
gì thì ông chủ Hoàng đã hài lòng rồi.
Trước kia, công việc này xem như công việc nguy hiểm nhưng kiếm được
nhiều, vận may của Phó Nham Phong không tồi, dạo này thành phố quản lý
nghiêm ngặt, anh tới một tháng gần như không có vụ náo loạn nào lớn, xem như
kiếm tiền không công, may là ông chủ Hoàng hào phóng, vẫn bảo anh tới nên
mới trấn trụ được nơi này.
Phó Nham Phong có thể dẫn cậu tới đây ngoài việc dạo này tình hình trị an ở
khu trò chơi không tồi thì còn một nguyên nhân khác, đó là từ năm ngoái, thành
phố đã bắt đầu siết chặt thời gian kinh doanh ở khu giải trí, nói là bốn giờ sáng
nhưng cùng lắm hai giờ ông chủ đã cho bọn họ về.
Quy mô khu trò chơi không nhỏ, toàn bộ tầng một bày biện đủ loại thiết bị, Phó
Nham Phong chỉ cho phép Giang Vân Ý chơi vài trò phù hợp với lứa tuổi như
ném rổ hay máy gắp thú, ngoài ra không được động vào trò nào khác. Giang
Vân Ý vừa đứng một bên nhìn mấy thanh niên tóc vàng chơi bài thì đã bị Phó
Nham Phong kéo ra cửa phê bình: “Em muốn đi làm cùng anh hay đi chơi?
Chẳng phải anh dặn không được động vào mấy trò đánh cược rồi à?”
Giang Vân Ý không phục: “Em xem thôi, không chơi!”
Phó Nham Phong nhìn cậu chằm chằm, rất nhanh sau đó Giang Vân Ý nhận sai,
nói với vẻ đáng thương: “Em không xem nữa, khó coi chết đi được, có mấy
quân bài đổi tới đổi lui, chẳng thú vị gì cả.”
Phó Nham Phong tuần tra khắp nơi không rảnh giám sát cậu, Giang Vân Ý cũng
tự giác, bị răn dạy một lần liền thành thật, Nham Phong mua hai mươi tệ cậu
đều dùng vào trò ném rổ, không ngó nghiêng trò khác nữa.
Qua mười hai giờ, Giang Vân Ý mệt nhọc, Phó Nham Phong thấy cậu ngáp liên
tục thì đưa cậu vào phòng chứa đồ, mở cửa sổ thông gió, bảo cậu nằm trên ghế
nghỉ ngơi một lát, Giang Vân Ý nói mình không buồn ngủ nhưng nằm một lát
đã thiếp đi.
Phó Nham Phong nhờ tiếp tân lấy giúp mình chiếc chăn cho cậu đắp, cô hỏi ai
đây, anh trả lời em trai mình, cô cảm thán anh em thân nhau thật đấy, không
giống cô và anh trai cãi nhau suốt ngày.
Hai giờ sáng, Giang Vân Ý ngủ say, được Phó Nham Phong ôm vẫn không tỉnh.
Lúc được đặt lên ghế phụ, Giang Vân Ý mới mơ màng thức giấc, còn tưởng là
về đến nhà rồi, chu môi đòi hôn, Phó Nham Phong chạm lên môi cậu, bảo tan
làm rồi, chúng ta về nhà thôi.
~Hết chương 43~