Tắt đèn, Giang Vân Ý mở mắt không thể đi vào giấc ngủ, cậu sợ Phó Nham Phong không về hơn cả việc phải ở một mình trong không gian nhỏ hẹp, chờ đến một giờ, hai giờ, ba giờ, bốn giờ sáng, Phó Nham Phong vẫn chưa về.
Điện thoại không kết nối được, Giang Vân Ý cầm điện thoại không ngừng xem giờ, nôn nóng đến nỗi đá tung chăn, không còn buồn ngủ nữa.
Tầm bốn rưỡi sáng, nghe thấy tiếng mở cửa, gần như ngay lập tức Giang Vân Ý bật dậy: “Sao bây giờ anh mới về!”
Trong bóng đêm, Giang Vân Ý không thấy biểu cảm của Phó Nham Phong, nhưng nhận ra anh chợt khựng lại, hình như hơi bất ngờ vì cậu vẫn thức.
Phó Nham Phong trở tay đóng cửa, không bật đèn: “Sao còn chưa ngủ?”
Giang Vân Ý ngồi ở mép giường tìm dép lê: “Em hỏi trước mà, sao giờ anh mới về?”
Phó Nham Phong: “Trong tiệm có việc gấp cần xử lý.”
Giang Vân Ý chỉ tìm được một chiếc dép, xỏ vào rồi nhảy lò cò định bật đèn, vừa chạm đến công tắc thì bị Phó Nham Phong giữ lại, giây tiếp theo một chiếc dép lê chạm đến chân cậu, có vẻ Phó Nham Phong vừa đá tới.
Giang Vân Ý xỏ dép, quay đầu hỏi anh: “Điện thoại anh lại hết pin?”
Phó Nham Phong ừ một tiếng, buông tay đi đến tủ quần áo.
Giang Vân Ý bật đèn, quay đầu lại đã thấy Phó Nham Phong quay lưng về phía mình tiến vào WC.
Rất nhanh sau đó, tiếng nước truyền ra, hẳn là anh đang tắm rửa.
Giang Vân Ý buồn bực vô cùng, nhớ lại lúc nãy Phó Nham Phong trả lời như không trả lời, lúc tối cứ thể bỏ cậu mà đi, giờ về lại không giải thích gì.
Cậu ngồi ở đuôi giường chờ, hình như hôm nay anh tắm lâu hơn bình thường không ít, mãi không ra.
Cuối cùng khóa cửa chuyển động, cửa mới hé mở, Giang Vân Ý đã chen vào: “Sao anh chậm thế, em sắp ngủ luôn rồi.”
“Sao em không ngủ, cứ chờ anh suốt đêm thế à?”
Giọng Phó Nham Phong khàn đặc, Giang Vân Ý ngẩng đầu, lúc này dưới ánh đèn mới thấy anh bất thường.
Không biết là nước hay mồ hôi, từng giọt từng giọt lăn từ trán xuống, qua đôi mắt sung huyết, sống mũi và đôi môi nhợt nhạt bong tróc.
“Anh sao thế…”
Trong giây phút giữ chặt tay Phó Nham Phong, Giang Vân Ý đã phát hiện ra điều kì lạ, quả nhiên anh nhíu mày, chưa kịp phản ứng thì Giang Vân Ý đã kéo ống tay áo anh lên, mấy vòng băng vải băng chặt cánh tay phải.
Giang Vân Ý gian nan mở miệng: “Anh nói thật đi, anh không nói em không ngủ được.”
Phó Nham Phong kể buổi tối có gã uống rượu rồi gây sự, ném hỏng điện thoại anh, chỗ ông chủ Hoàng quá nguy hiểm, sau này sẽ không tới đó làm việc nữa.
Giang Vân Ý: “Anh cởi quần áo ra, xem kiểm tra một lượt.”
Phó Nham Phong: “Bây giờ em lên giường ngủ.”
Hai mắt Giang Vân Ý đỏ bừng: “Em bảo anh cởi quần áo.”
Phó Nham Phong nhìn cậu một lát, sau đó cởi áo.
Trong điện thoại, ông chủ Hoàng không nói nhiều, chỉ nói có kẻ phá hoại, Phó Nham Phong đến nơi mới biết gã thiếu tiền không trả, Hoàng Kim Huy muốn anh đi cùng những người khác đòi nợ.
Công việc của anh rất đơn giản, cùng mấy người đến chỗ gã kia mang mấy đồ đáng giá về gán nợ.
Hoàng Kim Huy ngoài cười trong không cười, bảo đã trao đổi với bên kia, lấy xe gán nợ, bọn họ chỉ cần lái xe về là được.
Đến khi xuất phát anh mới thấy mấy người đi cùng đều trang bị dao bên người, bọn họ tới công ty của gã kia, lái mấy chiếc ô tô nhập khẩu lậu còn chưa kịp bán qua tay của gã.
Từng người lái xe đi, tổng ba chiếc, Phó Nham Phong cảm thấy không thích hợp nên muốn hỏi rõ ràng, gã lại cầm dao gọt hoa quả định đâm anh từ phía sau, Phó Nham Phong trở tay ném gã xuống đất, nhưng sau lưng và cánh tay vẫn bị cắt mấy nhát, điện thoại cũng bị văng ra xa, điện thoại second-hand không có tính năng chống va đập, vì vậy chết máy ngay lập tức.
Người đàn ông khiến anh bị thương sợ mất mật, ôm đầu hoảng loạn giải thích mấy chiếc xe đó không phải của mình mà là của đối tác, xe bị ép mang đi, gã không thể đàm phán với bên kia.
“Tôi không đánh cược, không bao giờ đánh cược…” Gã khóc nước mắt nước mũi chảy tùm lum, “Tôi vay mười vạn, mười vạn thôi, mấy tháng sau đã lên đến trăm vạn… Giết tôi cũng không trả hết nợ, cậu về nói với ông chủ Hoàng một tiếng, giữ cho tôi đường sống với.”
Lúc bấy giờ Phó Nham Phong mới biết, ngoài khu trò chơi, quán bar, KTV, Hoàng Kim Huy còn mở một sòng bạc cạnh ga tàu lửa, đồng thời cho vay nặng lãi, không trả sẽ dùng bạo lực đòi tiền.
Đêm nay Phó Nham Phong cuốn gói chạy lấy người, anh thiếu tiền nhưng không thể vứt bỏ lương tâm.
Sau lưng có vết thương, tuy không sâu nhưng bôi thuốc vào vẫn thấy ghê người.
Giang Vân Ý lau nước mắt: “Uống say còn động thủ, mấy người này sao thế, quá đáng! Công việc này quá nguy hiểm, sau này anh đừng làm nữa.”
Phó Nham Phong mặc áo lại: “Sau này không làm nữa.”
Giang Vân Ý nức nở: “Anh tới bệnh viện chưa?”
Phó Nham Phong: “Rồi, nên giờ này mới về.”
Giang Vân Ý: “Có phải tiêm thuốc không?”
Phó Nham Phong trả lời: “Tiêm mấy mũi ở cánh tay.”
Giang Vân Ý: “Chắc đau lắm?”
Phó Nham Phong: “Bây giờ không đau.”
Giang Vân Ý: “Vì thế anh mới không cho em đi cùng.”
Phó Nham Phong: “Nếu anh nói trước trong tiệm xảy ra chuyện, em sẽ làm gì?”
Giang Vân Ý: “Em chắc chắn muốn theo anh, sao em để anh đi một mình được.”
Phó Nham Phong vỗ đầu cậu: “Sắp sáng rồi, nằm một lát đi.”
Giang Vân Ý lắc đầu: “Em không buồn ngủ.”
Phó Nham Phong: “Anh mệt.”
Hai người tắt đèn lên giường, lưng Phó Nham Phong có vết thương nên nằm nghiêng ôm Giang Vân Ý, Giang Vân Ý sợ chạm vào vết thương của anh nên nằm im trong lòng anh không nhúc nhích.
Bọn họ chưa ngủ, Giang Vân Ý thì thầm: “Sắp tới anh đừng đi dỡ hàng, anh đã nghỉ ngơi không tốt rồi, hiện tại cánh tay với lưng bị thương, không dọn được hàng đâu.”
Phó Nham Phong: “Ừ, anh làm việc khác.”
Giang Vân Ý: “Dì chữa bệnh cần tiền, anh không cần mua điện thoại mới, dùng cái hiện tại của em này, mẹ em có chiếc điện thoại cũ không dùng, về em xin mẹ.”
Phó Nham Phong: “Không cần, anh mua hàng second-hand không đắt.”
Giang Vân Ý: “Hàng second-hand bao nhiêu tiền?”
Phó Nham Phong: “Tầm tám mươi, chín mươi tệ.”
Giang Vân Ý: “Lên mạng được không? Chúng ta còn chưa kết bạn QQ.”
Phó Nham Phong: “Anh không có tài khoản QQ.”
Giang Vân Ý: “Bao giờ về em dùng máy tính đăng kí cho anh.”
Điện thoại second-hand có thể lên mạng có giá khoảng năm, sáu trăm, hiện tại Phó Nham Phong không thể tiêu nhiều tiền vào điện thoại, nhưng sau đó anh đã nghe Giang Vân Ý nói tiếp: “Được rồi, nói chuyện trên QQ không thú vị, vẫn nên gọi điện thoại thì hơn, ít nhất có thể nghe thấy giọng anh, anh tùy ý mua chiếc nào tiện dụng, có thể gọi điện thoại là được.”
Phó Nham Phong cúi đầu đặt một nụ hôn lên trán cậu, Giang Vân Ý ngửa đầu đòi hôn, hai người hôn nhau, cuối cùng Giang Vân Ý xấu hổ hỏi một câu: “Anh muốn làm không? Anh không tiện thì em động cũng được.”
Phó Nham Phong chỉ bị thương ở cánh tay và lưng, eo không thành vấn đề, hai người không có dạo đầu, Phó Nham Phong dùng ngón tay làm ướt nơi đó rồi tiến vào.
Tư thế trên dưới quen thuộc, Phó Nham Phong chống tay không bị thương cạnh đầu Giang Vân Ý, tay kia quấn băng không tiện, gần như chống đỡ bằng một tay.
Giang Vân Ý ôm lấy cổ anh, rõ ràng bị làm cho không chịu nổi vẫn bớt thời gian hỏi người ta có đụng phải vết thương không, có đau không, Phó Nham Phong dùng tay quấn băng bịt miệng cậu lại, đưa đẩy tàn nhẫn, lúc này Giang Vân Ý mới mềm nhũn, không còn sức phân tâm.
~Hết chương 45~