Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 46

Tàu lửa khởi hành vào lúc tám rưỡi. Tám giờ sáng, Giang Vân Ý còn ăn vạ trên

giường không chịu dậy, bánh bao Phó Nham Phong mua từ bảy giờ đặt trên bàn

đã lạnh ngắt.

Giang Vân Ý ngáp dài: “Buồn ngủ quá, em không dậy được, vé xe lửa chuyển

sang ngày mai đi.”

Phó Nham Phong ra hành lang thu quần áo, vào thấy cậu vẫn ngồi trên giường:

“Thế rời lịch thi đại học sang năm sau cũng được.”

Giang Vân Ý quay mặt vào tường, quay lưng về phía anh, không trả lời, không

biết có ngủ gật không.

Không nể mặt chút nào, Phó Nham Phong kéo cậu vào WC, bóp kem đánh răng

rồi đưa bàn chải cho cậu, Giang Vân Ý đánh răng chậm rãi, hai mắt nhập nhèm

còn chưa mở ra.

Cậu đánh răng xong, Phó Nham Phong đã chuẩn bị sẵn khăn lau mắt cho cậu:

“Bây giờ mới biết mệt, sao đêm qua tỉnh táo thế.”

Giang Vân Ý ngoan ngoãn ngẩng đầu để anh lau: “Em muốn chờ anh, nhất định

phải chờ được anh.”

Phó Nham Phong bóp môi cậu cách lớp khăn lông, nhíu mày: “Nhóc con phiền

phức.”

Giang Vân Ý mở mắt, đôi mắt trợn tròn, giây tiếp theo, khăn lông đắp lên cả

mặt, che hai mắt lại: “Tỉnh rồi thì tự lau đi.”

Giang Vân Ý kéo khăn lông, thấy Phó Nham Phong ra khỏi WC thì đi theo, vừa

đi vừa nói: “Anh được lắm, bây giờ còn chê em phiền! Haiz, Tiểu Vân đáng

thương không ai thương, không ai yêu, không ai cần…”

Phó Nham Phong không để ý đến cậu, im lặng thu dọn cặp sách, quần áo xếp

vào ngăn trong, cốc và bàn chải đánh răng bỏ vào túi bên hông.

Trong lúc sắp xếp, anh thấy đúng là cậu mang mấy quyển sách về, chẳng qua bị

xếp xuống dưới cùng, nhăn nhúm hết cả, nhìn có vẻ chưa được lấy ra lần nào.

Giang Vân Ý có lần lứa đến đâu vẫn không tránh khỏi bị đuổi ra khỏi cửa.

May là nhà trọ cách nhà ga không xa, Phó Nham Phong đuổi kịp giờ đưa cậu

đến nơi.

Phó Nham Phong không cho phép thương lượng: “Thi đại học xong mới được

về.”

“Hừ, em không về đâu, anh tìm người khác đi.” Giang Vân Ý quay đầu, năm

giây không thấy Phó Nham Phong đáp lời, vội quay lại, “Sao anh không nói gì.”

“Miệng của em…” Phó Nham Phong vỗ đầu cậu, “Giang Vân Ý, anh muốn

đánh em lắm rồi đấy.”

Lúc này Giang Vân Ý mới ngậm miệng, khoanh tay nói: “Anh nhớ mua điện

thoại nhé, chúng ta đừng mất liên lạc.”

Nhìn cậu tiến vào trạm, anh mới rời đi, tạt qua cửa hàng mua một chiếc điện

thoại second-hand rồi cắm sim vào.

Màn hình sáng lên, tất cả cuộc gọi và tin nhắn Giang Vân Ý gửi vào đêm qua

đều hiện ra, nổi bật không chút che giấu giống như tình cảm của thiếu niên.

So sánh với Giang Vân Ý, điều Phó Nham Phong có thể cho đi thật sự quá ít,

nói với Giang Vân Ý nhiều nhất là chăm chỉ học tập và đừng về, cứ đẩy người

ta đi, không phải không muốn cho, mà là không cho được. Anh biết tình cảnh

của mình, thế gian có mấy ngàn vườn địa đàng, tất cả đều là nơi anh không với

tới, mà Giang Vân Ý còn cơ hội.

Không có bằng cấp, cửa hàng đóng cửa, cánh tay và vai lưng có thể làm việc

đều bị thương, anh dựa vào xe, đột nhiên ăn không ngồi rồi, hút thuốc cũng cảm

thấy nóng nảy, đầu óc trống rỗng một lát, trong giây phút hoảng hốt còn tưởng

mình vẫn ở Phổ Phong, chuyện buôn bán phát triển không ngừng, về nhà có cả

Ngô Văn Hà và Giang Vân Ý.

Anh chợt phát hiện thì ra mình đã từng tiến đến gần vườn địa đàng như thế.

Sau khi gọi cho Giang Vân Ý thông báo mình đã mua điện thoại, Phó Nham

Phong lại đến bến tàu, tay phải bị thương thì còn tay trái, không khiêng được thì

xách bằng tay, tuy hiệu suất thấp nhưng vẫn kiếm được tiền, không được ba

trăm thì lấy một trăm, thế mới không lãng phí thời gian.

Làm việc cả buổi sáng không ngừng nghỉ, buổi trưa anh không mua cơm mà

nấu ăn cùng mấy công nhân khác, một nồi cải trắng thêm chút muối và ớt có thể

ăn mấy bát cơm.

Ban ngày làm công ở bến tàu, buổi tối không làm ca đêm, Phó Nham Phong

tranh thủ ngủ mấy ngày, ba ngày sau tìm khách sạn làm bảo vệ, thi triển kĩ năng

chợp mắt trong buồng an ninh nhưng có tiếng động là tỉnh ngay lập tức.

Một tuần sau, Phó Nham Phong đến bệnh viện cắt chỉ. Thời tiết nóng dần lên,

hơn nữa tiêu hao thể lực tiên tục, lưng và cánh tay đều để lại sẹo, da thịt anh

chẳng phải non mịn gì, chẳng để ý một hai vết sẹo ấy.

Sau khi cắt chỉ không lâu, anh liên hệ được mấy ông chủ quen biết từ trước và

quay lại nghề cũ, tiếp tục nhận chở hàng trong thành phố.

Tình trạng Ngô Văn Hà khôi phục không tốt, rút ống được hai ngày thì bắt đầu

sốt, thử mấy cách hạ sốt, uống thuốc, truyền nước đều không hiệu quả, từ phòng

bệnh bình thường lại chuyển sang ICU.

Ra khỏi bệnh viện, Phó Nham Phong ngồi trên xe hút thuốc, nhớ tới Giang Vân

Ý, vì thế hút xong một điếu lại nhai kẹo cao su.

Nghỉ lễ lao động kết thúc, Giang Vân Ý gọi điện thoại thường xuyên hơn trước,

đôi khi một ngày gọi hai cuộc, trưa tối đều gọi, bởi hầu như Phó Nham Phong

không có thời gian nhận, hai cuộc gần như chỉ có thể nhận một cuộc, có khi còn

không nhận được cuộc nào.

Trước khi thi đại học một tuần, Phó Nham Phong gọi cho Giang Vân Ý, bảo cậu

tập trung ôn luyện, thi xong mới được gọi lại.

Buổi chiều kỳ thi đại học kết thúc, Giang Vân Ý gọi tới, thông báo phát huy rất

khá, câu tiếp theo hỏi Ngô Văn Hà thế nào.

Sau khi vào lại ICU, ngay cả bác sĩ còn nói không qua khỏi, may là Ngô Văn

Hà mạng lớn, vẫn chịu đựng được, nhặt về một cái mạng.

Phó Nham Phong nói với cậu tình hình Ngô Văn Hà hiện tại vẫn trong tầm kiểm

soát, hiện tại gần như đều nằm phòng bệnh thường.

Ngày thứ ba sau khi kỳ thi kết thúc, Giang Vân Ý đã về, vừa lúc gặp Phó Nham

Phong chở hàng, anh liền đưa cậu đến bệnh viện thăm Ngô Văn Hà.

So với lần trước gần như toàn hôn mê nằm trên giường, bây giờ Ngô Văn Hà có

thể mở miệng đáp lại cậu một chút, dù giọng nói đã khàn đặc.

“Lần trước dì bảo thi xong sẽ tặng con bao lì xì lớn, con vẫn nhớ đấy ạ.” Vừa

nói Giang Vân Ý vừa rơi nước mắt, “Bây giờ con không cần lì xì, con chỉ cần dì

mau khỏe lên thôi.”

Lúc trước cậu còn nghĩ chờ mình thi đại học xong, Giang Huệ Thanh sẽ cùng

về, hai nhà cùng nhau ăn bữa cơm.

Ngô Văn Hà nâng tay, miệng mấp máy, Giang Vân Ý nắm lấy tay bà, dán tai lại

gần, nghe thấy bà phát âm từng từ: “Dì… bảo… anh Nham Phong của con…

cho con… một bao… lì xì to.”

Chạng vạng, Phó Nham Phong đến bệnh viện, Giang Vân Ý ghé vào mép

giường, cả hai đang ngủ say sưa, hành lý và cặp sách lần này cậu mang về đặt

trên tủ đầu giường.

Đến gần, Phó Nham Phong mới thấy nửa gương mặt phía trên của Giang Vân Ý

còn vương nước mắt, hàng mi còn chưa khô.

Giang Vân Ý ngồi xe đường dài mệt nhọc, Phó Nham Phong gọi cậu dậy đưa về

nhà trọ.

Trên đường về, Giang Vân Ý không nói gì, Phó Nham Phong hỏi một câu, cậu

mới đáp một câu.

Anh hỏi thành tích bao giờ mới có, Giang Vân Ý trả lời nửa tháng nữa, bao giờ

có kết quả mới điền nguyện vọng, anh hỏi cậu ước lượng được bao nhiêu điểm,

cậu trả lời có hy vọng chọn trường tuyển.

Phó Nham Phong mua hai phần cơm gà hầm nấm ở ngã tư, về nhà mở ra, lấy

sẵn đũa cho Giang Vân Ý, cậu không nhúc nhích, Phó Nham Phong đành ăn

trước.

Phó Nham Phong ăn được một nửa thì nghe thấy Giang Vân Ý bật khóc: “Sao

dì lại thành như thế chứ.”

Ngô Văn Hà thành như thế nào, Phó Nham Phong rõ ràng hơn ai hết.

Lần này di chứng xuất huyết não nghiêm trọng hơn lần trước, ốm đau trong thời

gian dài cộng thêm không có thời gian phục hồi, nửa người Ngô Văn Hà gần

như không có cảm giác, đại tiểu tiện mất khống chế thường xuyên hơn, tất cả

ống trên người duy trì sinh mệnh lại khiến bà sống như cái xác không hồn.

Tình trạng Ngô Văn Hà quá nghiêm trọng, tiền trị liệu cơ bản tốn mấy nghìn

một tháng, hiện tại Phó Nham Phong ngoài ăn no rồi kiếm tiền thì không làm

được gì khác.

Giang Vân Ý không ăn cơm, khóc mệt thì bò lên giường, ôm chăn thở hổn hển.

Phó Nham Phong ăn mấy miếng nốt hộp cơm, rồi bưng hộp cơm đút cho Giang

Vân Ý.

Có Phó Nham Phong đút, Giang Vân Ý vẫn bò dậy, ngoan ngoãn mở miệng, ăn

cơm chan nước mắt.

Sau đó cậu thấy vết thương cũ mới ngang dọc uốn lượn trên tay Phó Nham

Phong, tạo thành mảng đỏ sậm, vết khâu trước kia không còn rõ ràng nữa.

Giang Vân Ý nức nở: “Không phải anh chở hàng cho người ta như lúc trước à?

Trước kia có thấy cánh tay anh thế này đâu.”

“Trầy da thôi, hai ngày là khỏi.”

Vì nâng cao hiệu suất nên anh chạy thêm mấy đơn, trước kia anh chỉ vác một tủ

đầu giường, hiện tại vác cả hai cùng lúc.

Lúc vận chuyển không có cảm giác, xong mới thấy tay có mấy vết rách.

Giang Vân Ý kéo tay anh, mím môi: “Vừa thô vừa cứng.”

Bởi vì khuân vác quanh năm nên bàn tay Phó Nham Phong sờ vào đúng là hơi

đau tay.

Phó Nham Phong bóp cằm cậu, như cố ý ấn vào má: “Sao trước kia không chê.”

Giang Vân Ý hừ một tiếng: “Bây giờ em chê.”

Phó Nham Phong buông cậu ra, nhét cơm vào tay cậu bảo tự ăn.

Giang Vân Ý vội vàng kéo tay anh: “Em nói đùa thôi, em không chê, anh thế

nào em vẫn thích.”

Phó Nham Phong trở mặt không quen: “Thế cũng tự ăn, mấy tuổi rồi còn đòi

đút.”

“Đút đi mà, đút em miếng thịt gà.” Giang Vân Ý làm nũng, nhét hộp cơm vào

tay anh.

Phó Nham Phong nhìn cậu: “Lau nước mắt đi.”

Giang Vân Ý rút khăn giấy nắm trong tay, Phó Nham Phong đút một miếng, cậu

quẹt một cái.

Cơm nước xong, Phó Nham Phong lấy bao lì xì trong ngăn kéo chuẩn bị từ hai

hôm trước đưa cho Giang Vân Ý, bảo là tâm ý của Ngô Văn Hà.

Hôm Giang Vân Ý thi đại học xong, Phó Nham Phong đã báo với Ngô Văn Hà,

Ngô Văn Hà dặn anh tặng cậu một bao lì xì.

Giang Vân Ý nhận lì xì, quý trọng vuốt ve, không mở ra mà bỏ luôn vào cặp

sách.

Phó Nham Phong hỏi: “Không mở ra xem à?”

Giang Vân Ý lắc đầu: “Không cần, em phải giữ bao lì xì này mãi mãi.”

Buổi tối Phó Nham Phong phải trực ban ở khách sạn, phòng bảo vệ ba mét

vuông thật sự không chứa được hai người, lần này anh không thể mang Giang

Vân Ý theo.

Giang Vân Ý tức giận, quát to: “Anh không cần ngủ thật đấy à!”

Phó Nham Phong xoa đầu cậu: “Anh ngủ ở phòng bảo vệ.”

“Anh đừng lừa em.” Giang Vân Ý thút thít, “Em không tin, công việc này ai

cho ngủ.”

Phó Nham Phong xách túi rác định ra ngoài, lần đầu tiên không thấy Giang Vân

Ý đi theo, vô thức dừng bước, quay đầu thì thấy Giang Vân Ý bò lên giường,

hai vai run run, hẳn là khóc.

Anh đặt túi rác xuống, đến mép giường lật cậu lại, Giang Vân Ý vung tay gạt

tay anh ra.

Phó Nham Phong im lặng, đắp chăn cho cậu rồi rời đi.

~Hết chương 46~
Bình Luận (0)
Comment