Gió Và Thung Lũng - Hà Khuyết

Chương 7

Ngô Văn Hà ra vườn hái cà tím làm món cà tím xào tỏi, sau đó Phó Nham

Phong làm thêm một món mặn và một món chay.

Ngồi vào bàn, Ngô Văn Hà thấy Giang Vân Ý chỉ gắp cà tím gần mình nhất nên

đẩy đĩa thịt ra trước mặt cậu, “Thích cà tím cũng không thể chỉ ăn mỗi nó, nhóc

con gầy quá, có phải ở nhà không chịu ăn cơm không?”

“Con có ăn mà.” Giang Vân Ý ngẩng đầu, gắp cho mình một miếng rồi rồi

thành thật đáp, “Chỉ là con ăn không mập thôi.”

Ngô Văn Hà cười ra nếp nhăn, thích cậu nhóc này vô cùng, “Ban ngày Nham

Phong không ở nhà, dì toàn ăn một mình, nếu nhà con gần đây thì có thể tới

thường xuyên, nhà dì không thiếu một đôi đũa.”

Nghe Giang Vân Ý bảo mình là con Phó Bình Khôn, Ngô Văn Hà cảm thán:

“Ba con đúng là tuổi trẻ tài cao, trong thôn không ai không biết ba con, còn trẻ

đã vào thành phố mua nhà to.”

Ngô Văn Hà hỏi tiếp: “Thế sao con họ Giang?”

“Con theo họ mẹ.” Giang Vân Ý bưng chén đỏ mặt.

Trong thôn chưa nghe ai theo họ mẹ, nhưng Ngô Văn Hà không hỏi nhiều, chỉ

bảo: “Theo họ mẹ cũng được, con đều từ bụng mẹ mà ra, theo họ mẹ cũng hợp

lý.”

Giang Vân Ý vâng dạ gật đầu.

Phó Nham Phong và Giang Vân Ý quen nhau một tháng, sự hiểu biết của anh về

cậu không nhiều bằng thông tin mẹ anh biết qua bữa cơm này.

Giang Vân Ý ngắm cánh tay với cơ bắp hoàn mĩ của Phó Nham Phong, rồi nhìn

lại bàn tay gầy guộc trắng trẻo của mình, dường như hiểu vì sao Phó Nham

Phong không cần một trợ lý như mình.

“Dì hay nhận làm thủ công tại nhà, nếu con muốn kiếm tiền tiêu vặt…”

“Mẹ, ăn cơm đi.” Phó Nham Phong gắp cà tím vào bát Ngô Văn Hà, cắt ngang

lời bà.

“Mẹ đang nói chuyện với Tiểu Vân mà.”

“Cậu ấy không làm việc này đâu.”

“Ai bảo tôi không làm…” Giang Vân Ý vội nói, “Con làm, con làm.”

Đại Hoàng vòng tới góc bàn, Phó Nham Phong cho nó một miếng xương.

Cơm nước xong, trời còn chưa tối, Phó Nham Phong xếp hết bát đũa vào một

cái chậu rồi bê ra sân sau, Giang Vân Ý lấy ghế ngồi bên cạnh, rửa bát cùng

anh.

Phó Nham Phong hỏi: “Nhà cậu cho rằng cậu đang làm công trong nhà máy nào

đó đúng không?”

Giang Vân Ý cúi đầu không nói lời nào.

“Nghĩa là thật ra buổi tối nhà cậu không nấu phần cậu.” Mặt đối mặt, Phó Nham

Phong chạm vào tay Giang Vân Ý, bọt lập tức dính vào cổ tay cậu.

Giang Vân Ý trừng bọt xà phòng trên cổ tay, ngẩng đầu, nhưng thấy Phó Nham

Phong nhìn mình chằm chằm thì lập tức yếu thế, nói nhỏ, “Tôi… Tôi có tiền…

Có thể ăn ở ngoài.”

Phó Nham Phong chỉ là đoán, hiện tại nghe ngữ điệu thì đã biết, vì thế không

hỏi nữa.

Nhưng anh không hỏi, Giang Vân Ý vẫn tự nói: “Ba mẹ tôi ly hôn, bà nội

không thích mẹ, cũng không thích tôi, thật ra tôi cũng không thích bà…”

Nên ngày nào cũng ra đường đi dạo.

“Nên mới muốn kiếm tiền.” Phó Nham Phong nói.

“Nhưng bây giờ tôi không kiếm được nhiều tiền, chỉ hy vọng mình lớn nhanh

lên, nhanh chóng nuôi được bản thân.” Giang Vân Ý càng nói càng cúi đầu

thấp.

Bảo giúp đỡ rửa bát nhưng đến cuối cùng Phó Nham Phong cầm bát tráng nước

thì Giang Vân Ý còn ngồi lau nước mắt, thậm chí lòng bàn tay vẫn dính đầy bọt.

Cuối cùng Phó Nham Phong lấy mớ rửa bát rửa tay cậu như rửa bát đũa, vết

thương trên tay cậu còn chưa lành hẳn, vừa rơi nước mắt vừa nhe răng, “Anh có

biết thương hương tiếc ngọc không?”

“Hương với ngọc ở đâu ra?” Phó Nham Phong hỏi.

“Tôi chứ sao.” Giang Vân Ý trả lời dõng dạc.

Phó Nham Phong nắm cổ tay cậu ngửa lòng bàn tay ra, vết thương đúng là chưa

lành, vì vậy không nói cậu yếu ớt nữa.

“Anh thấy chưa, có đúng là vết thương chưa lành không!” Giang Vân Ý được

hời còn khoe mẽ, mặt vênh lên, “Anh nói vài lời hay xem, tôi tha cho anh lần

này.”

“Vết thương chưa lành còn chạy ra rửa bát.” Phó Nham Phong đổ chậu nước

rửa bát, đá chân ghế cậu đang ngồi, “Đi ra, vướng víu.”

“Anh anh anh, sao anh nói với người ta như thế!” Giang Vân Ý cầm ghế lẽo đẽo

theo chân anh, phồng má giả vờ hung dữ, “Bảo anh nói lời hay sao lại khó thế

chứ, ngày nào cũng xị mặt thôi.”

Phó Nham Phong quay đầu liếc một cái, cậu lập tức an phận.

Chẳng bao lâu sau Giang Vân Ý đã chạy ra sân trước, ngồi bên cạnh Ngô Văn

Hà tham khảo công việc thủ công bà đề cập trong bữa cơm.

Giang Vân Ý vẫn muốn kiếm chút tiền, ít nhất bữa tối về sau mì tôm có thể

thêm xúc xích.

Chuồng gà nhà Phó Nham Phong không to, rào xây đơn giản bằng mấy cây gậy

trúc, nuôi mười con gà.

Giang Vân Ý vốn sợ gà, nhưng vẫn chạy đến cạnh chuồng, đứng bên ngoài nhìn

Phó Nham Phong cho gà ăn rồi nhặt trứng gà.

Cậu vừa nhận việc chỗ Ngô Văn Hà, ngày mai có thể bắt đầu kiếm tiền, tâm

trạng đang vui, ngâm nga câu hát với vẻ mặt thỏa mãn.

Nghề thủ công phụ thuộc nhiều vào tay nghề, có thể nói không tốn nhiều công

sức nhưng yêu cầu linh hoạt. Từ năm ngoái, Ngô Văn Hà bị bệnh nên không

nhận việc bên ngoài, cả năm nay ở nhà phục hồi chức năng, đầu năm chỉ toàn

nằm trên giường, lúc ấy luôn cần người chăm sóc, chân tay ít hoạt động, cuộc

sống khó khăn, về sau bà có thể dùng nạng bước đi, đến hai tháng nay mới

không cần đến sự giúp đỡ của nạng, tự phục vụ nhu cầu cơ bản, Phó Nham

Phong mới lại ra ngoài kiếm tiền.

Vừa rồi trong bữa cơm, nghe ý Ngô Văn Hà, Phó Nham Phong biết bà muốn

làm công việc này một lần nữa.

Ngô Văn Hà là người có chủ kiến, những việc bà muốn làm không ai ngăn

được.

Lúc Giang Vân Ý về, trời đã tối, Phó Nham Phong tìm cho cậu cái đèn pin.

Giang Vân Ý đứng ở cổng, quay đầu thấy anh chạm hai đầu ngón tay vào nhau

rồi bỏ vào miệng, huýt một tiếng, tiếng huýt sáo lảnh lót quanh quẩn khắp núi.

Vài giây sau, Đại Hoàng mất tích từ bao giờ không biết tự nhiên xông ra từ góc

nào, dứt khoát dừng lại trước xe đạp Giang Vân Ý.

Lần này Đại Hoàng lại đưa Giang Vân Ý tới đầu cầu.

Qua cầu là có đèn đường.

Tháng bảy cứ thế trôi qua, tới tháng tám, Giang Vân Ý đến nhà Phó Nham

Phong cùng Ngô Văn Hà bắt đầu công việc thủ công.

Người đưa nguyên vật liệu tới là dì Vương cách đây một dặm, dì Vương vừa

thấy Giang Vân Ý đã khen nhóc con xinh xắn.

Thật ra Giang Vân Ý không thích người khác gọi mình là nhóc con, nhưng nếu

Phó Nham Phong gọi, cậu sẽ không để ý.

Công việc rất đơn giản, đó là xâu chuỗi hạt để tạo thành kẹp tóc cho con gái,

cách mấy ngày dì Vương sẽ tới đánh giá, kết toán rồi mang thành phẩm đi.

Mỗi ngày Giang Vân Ý ăn bữa trưa xong sẽ tới, khi cậu đến nhà Phó Nham

Phong, thường thì Ngô Văn Hà đã ngồi ở bàn xâu hạt.

Hạt cườm màu nào cũng có, được đóng gói trong nhiều hộp sắt, xỏ sợi tơ vào lỗ

kim rồi xâu từng hạt lại, sau đó cố định vào chiếc kẹp tóc màu đen, thế là hoàn

thành một chiếc kẹp tóc với các hạt cườm rực rỡ sắc màu.

Không khó làm, chủ yếu cần kiên nhẫn, may là thứ Giang Vân Ý không thiếu là

kiên nhẫn.

Lúc làm việc, Ngô Văn Hà rất chuyên chú, lưng hơi cong, đôi mắt nhìn thẳng

sợi dây luồn hạt cườm, chỉ là tay chân không bằng trước, ngón tay không linh

hoạt như lúc đầu. Trước kia không cần nhìn thì bà vẫn có thể xâu từng hạt đều

tăm tắp, hiện tại đôi mắt nhìn chằm chằm nhưng tay lại cứng đờ, trong thời gian

nửa ngày, số thành phẩm làm ra thậm chí không bằng một nửa tay mơ như

Giang Vân Ý.

“Haiz, đúng là già rồi.” Ngô Văn Hà bất đắc dĩ cảm thán, “Tốc độ trước kia ít

nhất gấp ba bây giờ.”

“Dì ơi, dì xâu hạt đẹp hơn con nhiều.” Giang Vân Ý chạm vào chiếc kẹp Ngô

Văn Hà mới làm, “Con nhìn thôi đã muốn mua rồi.”

Ngô Văn Hà bị chọc cười không ngừng.

Một chiếc kẹp được hai hào, xâu ba ngày liên tục Giang Vân Ý kiếm được năm

mươi tệ, cười đến nỗi hai mắt thành đường thẳng, xem ra cậu có năng lực xâu

hạt hơn gói trái cây.

Mấy ngày đầu, Phó Nham Phong về rất muộn, Ngô Văn Hà bảo khả năng cao là

buổi tối anh nhận được đơn lớn, dùng điện thoại anh mua cho gọi hỏi thì đúng

là như thế, cúp điện thoại chuẩn bị xuống bếp nấu cơm.

Hôm nay Ngô Văn Hà bảo Giang Vân Ý: “Dì nấu một người cũng khó, nếu

không thì sau này con nói với nhà mình một tiếng, ở đây ăn với dì nhé.”

Vì thế từ hôm sau, Giang Vân Ý bắt đầu ở lại nhà Phó Nham Phong dùng bữa

tối.

Liên tiếp mấy ngày, đến lúc dùng bữa xong Giang Vân Ý vẫn chưa gặp Phó

Nham Phong.

Hôm nay Phó Nham Phong về trước bữa tối, xe máy đỗ bên cạnh xe đạp màu

xám bạc của Giang Vân Ý, vừa vào nhà đã thấy Giang Vân Ý và Ngô Văn Hà

đang ngồi đối diện xâu hạt, Đại Hoàng thì nằm dưới chân bàn ngủ say.

Ngô Văn Hà nhìn về phía cổng, mở miệng đầu tiên: “Không biết hôm nay con

về sớm, bữa tối chỉ nấu đủ phần mẹ và Tiểu Vân thôi.”

Bận rộn mấy ngày, tự dưng anh biến thành người thừa trong ngôi nhà của chính

mình.

Sau đó anh thấy Giang Vân Ý quay đầu.

Nếu anh không nhìn nhầm, thứ màu hồng phấn kẹp trên trán Giang Vân Ý là

chiếc kẹp dành cho con gái bọn họ đang làm.

Giang Vân Ý kẹp hết tóc mái lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

“Anh về rồi.” Giang Vân Ý nhìn anh.

Phó Nham Phong giơ túi, bên trong là một con cá, anh vừa tới cạnh bàn, Đại

Hoàng đã chạy quanh anh hai vòng, cái mũi hướng về phía chiếc túi.

Ngô Văn Hà đứng dậy nhận túi nhìn thoáng qua: “Con mua cá à, hôm nay Tiểu

Vân ở lại ăn cơm, con nhớ thêm mấy lát gừng khử tanh.”

“Cài cái gì trên đầu đấy?” Phó Nham Phong duỗi tay lấy chiếc kẹp trên trán

Giang Vân Ý xuống.

“Đau đau đau!” Giang Vân Ý che đầu kêu thảm thiết.

Ngô Văn Hà đánh vào lưng Phó Nham Phong, “Phó Nham Phong, ngứa tay thì

đi chẻ củi đi.”

Phó Nham Phong cười, cười mãi đến nỗi quên trả kẹp lại, cứ nhét thẳng vào túi

quần.

Lúc anh đang nhóm lửa,Giang Vân Ý lại xách ghế ngồi xuống gần anh.

Phó Nham Phong liếc cậu: “Hôm nay kiếm được bao nhiêu?”

Giang Vân Ý ngẩng đầu: “Mười tám tệ sáu hào!”

Xem ra đếm từng chiếc kẹp một.

“Tính cái trong túi tôi chưa?” Lúc này Phó Nham Phong nhớ trong túi mình có

một chiếc.

“A!” Giang Vân Ý mới nhớ ra, sờ trán, ý thức được kẹp đã bị lấy đi, “Anh anh

anh, trả lại cho tôi.”

Phó Nham Phong thêm củi, không để ý, Giang Vân Ý đã thò tay vào túi quần.

Giang Vân Ý không sờ thấy kẹp, lại chạm phải thứ to to phồng phồng nào đó.

Giang Vân Ý có ngốc đến đâu vẫn thấy sắc mặt Phó Nham Phong thay đổi, chỉ

là cậu không đủ thông minh, ngây ngô hỏi: “Gì đấy nhỉ…”

Phó Nham Phong ngồi, một cục mềm mềm dán sát túi quần, còn có thể là gì.

Giang Vân Ý hỏi xong mới nhận ra mình vừa sờ phải thứ gì, mặt đỏ bừng, tai

cũng đỏ.

Phó Nham Phong nhìn Giang Vân Ý một lát, buông tay cậu ra, dùng kẹp gắp

than gắp khúc gỗ to nhất trong bếp ra.

Lửa đúng là hơi lớn.

“Có phải tôi sờ…” Giang Vân Ý cái hay không nói, nói cái dở.

Phó Nham Phong đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, trả lời: “Đều là nam, có phải cậu

không có đâu.”

Có cũng không to như thế. Rõ ràng lửa đã nhỏ bớt nhưng mặt Giang Vân Ý

ngày càng đỏ.

Giang Vân Ý: “Đều là nam sao anh…?!”

~Hết chương 7~
Bình Luận (0)
Comment