Cơm nước xong, trời gần như đã tối, từ khi bị bệnh, cứ đến tối là Ngô Văn Hà
chẳng còn sức lực, uống thuốc xong sẽ nghỉ ngơi sớm.
Đường tối không dễ đi, thường thì Giang Vân Ý sẽ về nhà trước khi mặt trời
xuống núi. Hiện tại Đại Hoàng không cần Phó Nham Phong nhắc nhở đã tự giác
đưa cậu đến đầu cầu, dù chỉ là một chú chó nhưng có thêm bạn cũng thấy an
toàn hơn.
Phó Nham Phong vừa nhận cuộc gọi của chủ cửa hàng nội thất, tối nay có đơn
muốn giao cấp tới tay khách hàng, ông chủ trả hơn bình thường mười tệ, Phó
Nham Phong cảm thấy có thể nhận nên chuẩn bị đi luôn.
Giang Vân Ý thấy Phó Nham Phong cầm chìa khóa xe, biết anh muốn ra ngoài,
rời mắt khỏi đống kẹp, ngẩng đầu lên: “Anh muốn ra ngoài?”
Ngón tay Phó Nham Phong gõ góc bàn: “Có đơn cần giao, cậu đi cùng tôi
luôn.”
“Ừm.” Giang Vân Ý lập tức buông kẹp tóc.
Sau khi chào tạm biệt Ngô Văn Hà, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, tới sân
trước, Phó Nham Phong đi motor, Giang Vân Ý đạp xe đạp.
Phó Nham Phong đi chậm, theo sau Giang Vân Ý giúp cậu chiếu sáng.
Qua cầu, đèn đường nhiều hơn, ánh sáng tỏa khắp nơi, Giang Vân Ý đạp xe
nhanh hơn, hai người chia tay chỗ sườn dốc. Thông qua gương chiếu hậu, Phó
Nham Phong thấy Giang Vân Ý đi xa mới khôi phục tốc độ bình thường.
Hôm sau, Phó Nham Phong vẫn về nhà trước giờ cơm tối, trên đường về mua
cho Ngô Văn Hà một quả xoài, lúc tính tiền lại lấy thêm một quả, bảo ông chủ
cân cả hai.
Mang hai quả xoài về nhà, lần này vừa qua cổng, anh đã thấy Ngô Văn Hà đang
xâu hạt, còn Giang Vân Ý đang cặm cụi làm bài tập, trên bàn ngoài mấy hộp hạt
cườm còn có một chồng sách bài tập xếp ngay ngắn.
Ngô Văn Hà cười nói: “Nhóc con làm bài tập hè đấy, đang xâu hạt thì mẹ hỏi có
bài tập về nhà không rồi bảo nhóc con mang tới đây làm.”
Giang Vân Ý đang làm tập tiếng anh, đến phần viết, đề bài là “Kỳ nghỉ thú vị”,
trên quyển vở là từng hàng chữ tiếng anh: “Đây là một kỳ nghỉ thú vị, tôi rất vui
vẻ, tôi rất vui vẻ, tôi rất vui vẻ, tôi rất vui vẻ…”
“Nhìn khả năng tiếng Anh của nhóc con kìa, tuy mẹ xem không hiểu nhưng
thấy viết được rất nhiều, liếc qua là biết mầm non hiếu học.”
Phó Nham Phong cầm bài thi của cậu, nhìn cả trang giấy đều là “I am so happy”
thì hỏi: “Làm thế này cho đủ từ mà được hử?”
Giang Vân Ý cười hì hì: “Cô giáo chỉ liếc qua bài tập hè xem chúng tôi có làm
hay không thôi.”
Giang Vân Ý làm bài tập quá “nghiêm túc”, bỏ lỡ cả giai đoạn nhóm lửa cậu
yêu thích nhất, đến lúc nhớ ra thì thức ăn Phó Nham Phong nấu đã sắp chín.
Dùng bữa xong, hai người vẫn cùng nhau rửa bát, ngồi trên ghế đối diện nhau,
bên chân Giang Vân Ý có một chậu nước sạch, Phó Nham Phong rửa lần một
xong sẽ đưa cho cậu, cậu rửa thêm một lần nước nữa.
Sau khi rửa bát, Phó Nham Phong vào bếp bổ cả hai quả xoài, Giang Vân Ý lâu
rồi không ăn xoài, ôm bát xoài anh cắt cho, cười đến nỗi hai mắt híp lại.
Ngô Văn Hà và Giang Vân Ý mỗi người một quả xoài, Phó Nham Phong không
thích ăn trái cây, nhưng Giang Vân Ý vẫn cố đút cho anh một miếng.
Phó Nham Phong múc nước ở giếng cạnh sân sau, Giang Vân Ý bưng bát đuổi
theo, lấy tăm xiên một miếng to đưa tới bên miệng anh, khóe môi cong cong:
“Ngọt lắm, anh ăn thử đi.”
Phó Nham Phong không ăn, Giang Vân Ý lập tức ủ rũ, ôm bát ngượng ngùng đi
vào nhà.
Chẳng bao lâu sau, giọng Ngô Văn Hà từ trong phòng truyền ra: “Phó Nham
Phong, con vào ăn trái cây cho mẹ.”
Bình thường Giang Vân Ý ăn tối xong sẽ về nhà, nhưng hôm nay bởi ban ngày
làm bài tập, nhiệm vụ xâu hạt chưa hoàn thành nên mãi đến chín giờ vẫn ngồi
cạnh bàn xâu hạt.
“47, 48, 49, 50.” Giang Vân Ý đếm từng cái, thở dài, “Hôm nay mới làm được
năm mươi cái.”
Phó Nham Phong làm hết việc, nhìn đồng hồ, hỏi cậu: “Trước kia làm được bao
nhiêu?”
“Ít nhất phải tám, chín mươi cái.” Giang Vân Ý nằm ra bàn, mặt dán mu tay, má
bị ép biến dạng.
Phó Nham Phong đứng bên cạnh, duỗi tay khảy kẹp tóc đã hoàn thành và được
xếp ngăn nắp trong hộp sắt, không nói gì.
“Một cái được hai hào, năm mươi cái, mười tệ.” Giang Vân Ý làm phép tính.
“Nhóc con mê tiền.” Phó Nham Phong trêu.
“Không, không phải.” Giang Vân Ý ngẩng đầu, chợt nói lắp, hai tay múa may,
miệng vụng về giải thích, “Chúng tôi… Chúng tôi nhận việc từ chỗ dì Vương,
dù xâu được ít hay nhiều thì mỗi ngày đều phải chia cho dì Vương ba tệ, bằng
mười lăm chiếc kẹp tóc đấy…”
Càng nói càng sốt ruột, cuối cùng vành mắt ửng đỏ, mu bàn tay dụi mắt, sau đó
cậu cúi người, gục vào cánh tay không nói nữa.
Phó Nham Phong ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chạm vào cánh tay cậu,
“Ngẩng đầu lên nói tiếp.”
Giang Vân Ý lắc đầu, giây tiếp theo đã bị Phó Nham Phong nắm gáy kéo lên
như xách mèo, khóe mắt còn vương nước mắt, dáng vẻ ngơ ngác chưa hiểu
chuyện gì xảy ra.
“Dù là đùa nhưng đúng là tôi không nên nói kiểu cậu là nhóc mê tiền.” Phó
Nham Phong hạ giọng tiến tới gần, “Tôi xin lỗi cậu, đừng khóc được không, mẹ
tôi vẫn ở kia kìa, nể mặt tí đi.”
Lời này đã xem như lời xin lỗi chân thành của Phó Nham Phong, nhưng Giang
Vân Ý nghe ra trọng điểm là câu cuối cùng, vì thế nhăn mặt, ấm ức mím môi,
“Buổi tối anh không ăn xoài, không phải tôi mách, là dì hỏi nên tôi mới nói.”
“Biết rồi.” Phó Nham Phong buông tay, xoa đầu cậu, “Chỉ tiêu là chín mươi,
nghĩa là hôm nay phải làm thêm bốn mươi cái mới hoàn thành nhiệm vụ?”
“Kiếm ít hay nhiều vẫn là kiếm, năm mươi thì năm mươi.” Giang Vân Ý lau
nước mắt, cuối cùng biết thẹn thùng, nói ấp úng, “Không phải tôi kiếm được ít
nên khóc đâu, tại lúc nãy anh…”
Nhìn vành mắt ai kia lại đỏ, Phó Nham Phong hận không thể đánh chết bản thân
vừa nãy không lựa lời.
Trẻ con khóc đã đành, dỗ trẻ con còn khó hơn.
Biết Phó Nham Phong muốn giúp cậu xâu hạt, lúc đầu Giang Vân Ý ngạc nhiên,
sau đó lại ngại ngùng, hai tay vô thức xoắn lấy nhau, “Anh xâu hạt thì tính phần
anh thôi, không cần tính cho tôi.”
“Tính cho cậu.” Phó Nham Phong nói, “Xâu được ít hay nhiều đều cho cậu
hết.”
Vốn đang giận Phó Nham Phong một chút, hiện tại nỗi giận tan biến hoàn toàn,
gương mặt Giang Vân Ý đỏ bừng.
Phó Nham Phong lại gần ngồi bên cạnh Giang Vân Ý, học kĩ năng xâu hạt của
cậu, hai người ngồi trên ghế dài, cánh tay chạm cánh tay, dù là mùa hè nhưng
ngồi cạnh Phó Nham Phong, Giang Vân Ý chỉ cảm thấy âm ấm, không nóng
một chút nào.
Trong ngôi nhà giữa thung lũng, cửa trước cửa sau mở toang, gió đêm thổi vào
nhà chính, chú chó nằm cạnh ngạch cửa giơ một chân gãi đầu rồi ngủ tiếp. Trên
bàn, hạt cườm trong hộp sắt phát ra tiếng sột soạt, gió thổi lay động tất cả đồ
đạc trong phòng, bao gồm cả trái tim một thiếu niên.
~Hết chương 8~