Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 11

Câu hỏi vừa thốt ra, bầu không khí trong KTX trở nên lúng túng. Từ Gia Hòa tay cầm bút cứng đờ trong chốc lát, tim cậu bỗng ngừng đập một giây, không biết có nên tiếp lời hay không, vì thế không nhịn được liếc sang bên trái nhìn Lương Lục.

Nhưng cái vị học sinh top một bên trái này vẫn làm bài tập tỉnh bơ, đầu cũng chả thèm nhấc, ngó lơ, trông như chuyện đó chẳng liên quan gì tới anh.

Không ai lên tiếng, bốn người đều im lặng năm sáu giây, Giang Dữ Thành cũng biết mình nói gì đó sai sai, cái loại đam mê này vốn dĩ nên nhắm mắt làm ngơ, nói ra lại xấu hổ thêm, vì vậy gã muốn dẹp vấn đề này qua một bên, đang muốn cất lời——

"Là tôi đó!" Lí Nhất Thước mặt như đưa đám nói, trông như dáng vẻ bi thảm của anh hùng hy sinh vì đại nghĩa, "Tôi mắc bệnh sạch sẽ, sóc lọ mà không đeo bao thấy khó chịu lắm."

"Phụt." Lúc này Lương Lục đang múa bút thành văn phải ngừng tay lại, kiềm lại để không bật cười thành tiếng, giả bộ ho khan.

Từ Gia Hòa vừa sốc vừa bối rối, nhưng Lí Nhất Thước bị mang tiếng oan... Thế thì mình cũng vờ như không nghe thấy vậy.

Giang Dữ Thành khá hoảng hốt, sau đó mới ý thức được mình đang làm gì, vứt vỏ kẹo vào thùng rác, cảm thán bảo: "Trâu bò dữ."

Mười một giờ, toàn bộ khu ký túc xá tự động tắt đèn.

Hôm nay Từ Gia Hòa rất mệt mỏi, leo lên giường là muốn ngủ liền, vừa định lấy điện thoại cài báo thức, WeChat nhảy ra một tin nhắn, là Lí Nhất Thước.

Hai người đã kết bạn với nhau cũng lâu rồi, nhưng chưa từng trò chuyện riêng bao giờ. Phần trên cùng của khung chat vẫn hiển thị thông tin do bên kia gửi vào giữa tháng 9 năm ngoái:Tôi là Lí Nhất Thước (Bạn đã thêm Trời sao lấp lánh, có thể bắt đầu trò chuyện ngay bây giờ.)

Lí Nhất Thước: Chuyện hôm nay tôi sẽ không nói cho người khác, cậu yên tâm.

Lí Nhất Thước: Nhưng mà sau này đừng cho cậu ta ** nữa được không?

Từ Gia Hòa cảm thấy khó hiểu, cậu bạn cùng phòng này lúc nào cũng lật mặt như đang diễn tuồng. Bản thân mình còn không biết phải trả lời như nào, càng không muốn giải thích, nên cứ lờ tin nhắn đi.

Thế mà đối phương vì thấy lâu quá mà không nhận được tin nhắn, nên cứ gửi liên tục.

Lí Nhất Thước: Có được không vậy?

Lí Nhất Thước: Xin lỗi mà, hôm nay tôi bồng bột quá (╥﹏╥)

Lí Nhất Thước: [Pikachu tủi thân.gif]

Đột nhiên gửi bức hình động bán manh kì dị làm Từ Gia Hòa hơi kinh ngạc, thậm chí có chút đỡ không nổi.

Từ Gia Hòa: Được.

Lí Nhất Thước: Ừ, ngủ ngon nha.

Lí Nhất Thước: Nếu cậu muốn, thực ra tôi cũng được mà.

Mắt Từ Gia Hòa mở lớn khi nhận được tin nhắn này, suýt chút nữa đập điện thoại vào mặt.

Đối phương đã thu hồi tin nhắn.

Vốn dĩ đang rất sốc trước đoạn tin nhắn đó, nhưng cũng may đối phương đã kịp thu hồi, Từ Gia Hoà có chút ngỡ ngàng nhưng cũng hên, tiện thể giả bộ như mình chưa đọc, xong rồi mình kết thúc cuộc trò chuyện tới chỗ "ngủ ngon" là được.

Kết thúc xong cuộc trò chuyện này, đang định tắt điện thoại đi ngủ, thế mà điện thoại lại nhảy ra một tin nhắn nữa.

Lương Lục: Xem dùm tôi câu này đi.

Lương Lục: [ hình ảnh ]

Nhấp vào ảnh, là một câu thường gặp trong mấy cuộc thi toán cấp ba, không có dính tới vi phân và tích phân ở chương trình học của đại học, theo lý mà nói thì cấp độ khó này vẫn còn rất đơn giản đối với Lương Lục mà nhỉ.

Từ Gia Hòa buồn ngủ lắm rồi, không muốn rẹp tin nhắn, định làm bộ không thấy.

Lương Lục: Tôi nằm ở dưới biết em đang xoay người, em đừng có giả vờ.

Từ Gia Hòa nhớ ra Lương Lục đang ngủ ở tầng dưới của mình, bất lực đành phải mở bảng ghi chú, đánh cách giải của mình ra, chụp màn hình gửi Lương Lục.

Lương Lục: Sao em không ghi đáp án? Tôi biết cách giải rồi.

Từ Gia Hòa không nói nên lời, nhưng vẫn kiên nhẫn mở điện thoại tính ra kết quả cuối cùng, gửi đi.

Lương Lục: Em xem câu này nữa đi.

Lương Lục: [ hình ảnh ]

Đây là một câu trong cuộc thi đề bài về hàm số rất dài, độ khó khá cao, có nhiều chỗ rất rối, Từ Gia Hòa tập trung lên tinh thần làm từng bước trong đề, sau đó thử lại phép tính một lần nữa, nhưng hình như có chỗ nào đó chưa đúng, tự tính ra kết quả cuối cùng vừa nhìn số là biết sai. Dù sao thì màn hình điện thoại cũng nhỏ quá, có vài công thức ghi không biết đúng chưa.

Hai người bên tầng đối diện đã ngủ say, nghe thấy được tiếng thở đều đều của Giang Dữ Thành với Lí Nhất Thước, còn mình vẫn còn đang ôm điện thoại tính lại lần nữa.

"Rè——" Điện thoại rung.

Lương Lục: Tôi tính ra rồi.

Từ Gia Hòa: Ra bao nhiêu?

Chờ hồi lâu mà đối phương chưa rẹp.

Trong lòng Từ Gia Hòa buồn bực, gì vậy trời? Tự giải được còn làm phiền cậu làm chi. Thấm thoát đã hơn 40p trôi qua, cơn buồn ngủ dần kéo tới.

Mà Từ Gia Hòa có một thói quen là trước khi đi ngủ là phải đi đéi, lúc này cũng hơi hơi mắc, nên cậu định đi vệ sinh rồi ngủ.

Đôi chân mịn màng bước xuống cầu thang, ánh trăng trắng sáng vô cùng chói mắt. Vì để không làm ồn đến các bạn cùng phòng, Từ Gia Hòa đi rón rén, bước chầm chậm, lại không để ý rằng điện thoại mình rung lên.

Chậm rãi bước vào nhà tắm, cũng không bật đèn, trong bóng tối lần mò tới bồn cầu. Vừa mới đẩy nắp bồn cầu lên, Từ Gia Hòa đột nhiên nghe thấy ở đằng sau mình có người đang tới gần, ôm chặt cậu từ phía sau, đôi bàn tay to lớn bẩn thỉu đó lại thò xuống dưới háng cậu lần nữa, quần pyjamas vải bông lưng thun không có một thứ gì ngăn trở, sờ tới chỗ mềm mại kia dễ như ăn cháo.

Một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: "Là tôi."

Mà ở trên giường, màn hình điện thoại Từ Gia Hòa đang sáng, hiện lên tin nhắn cậu vừa bỏ lỡ.

Lương Lục: Em xuống đây, là biết.

Lương Lục: [ hình ảnh ]

Nếu Từ Gia Hòa không lỡ tin nhắn này, nhấp vào hình sẽ thấy được câu trả lời chính xác được liệt kê rõ ràng ở cuối phương trình, đáp án như báo hiệu thâm ý đầy ắp của tình dục: Đáp án là 69.
Bình Luận (0)
Comment