Giỏi Cởi Quần Áo Người Khác

Chương 3

Từ Gia Hòa cảm giác có chút đau xót không nói nên lời từ phía dưới nổi lên, lỗ chân lông trên cơ thể se lại, trong khe *** ngày càng dâng lên ngọn lửa dục khó nhịn, bị giọng nói của Lương Lục đốt cháy, dần dần thiêu đốt mãnh liệt.

Những ngón tay của Lương Lục thon dài mạnh mẽ, nhưng động tác lại dịu dàng và có chút ép buộc, ngón tay anh ta thay phiên nhau ấn qua ấn lại, như đang chơi một bản nhạc dâm dục nào đó, trong khi bản thân Từ Gia Hòa lại đang nằm rạp trên những phím đàn giống như đang bò trên giường, vừa bị đè lại vừa rên rỉ thành những tiếng ưm ưm nhỏ đến mức không thể nghe thấy.

"Hưm..." Từ Gia Hòa mạnh mẽ cắn chặt môi dưới của mình, ép bản thân không kêu ra thành những tiếng rên rỉ xấu hổ ấy nữa.

Tay ở phía dưới của Lương Lục rốt cuộc cũng dừng lại, Từ Gia Hòa chậm rãi hé mắt, lại thấy đối phương giơ tay phải của anh lên trước mặt mình, vẻ mặt đắc ý: "Bây giờ ướt rồi."

Từ Gia Hòa thấy thế, sắc mặt càng thêm xấu hổ vô cùng, đọc sách mười mấy năm qua, cậu không tài nào biết được đó là gì, hết cách đành phải trừng mắt, liếc mạnh đối phương một cái, tức giận nói nhỏ: "Cậu đừng nói nữa."

Lương Lục chẳng hề hấn gì bảo: "Tôi không chỉ muốn nói, mà tôi còn muốn nói với cậu là cậu đã ướt rất nhiều, tay tôi toàn là nước này."

Rốt cuộc Từ Gia Hòa không chịu nổi nữa, cậu bị Lương Lục giữ chặt trước chậu rửa mặt, cậu chỉ có thể cố đẩy mạnh Lương Lục ra. Nhân cơ hội đối phương đang loạng choạng lùi lại, vội vàng kéo quần lót lên rồi mặc quần vào, xoay người chạy về phía cửa nhà tắm đang khóa.

Lương Lục đứng vững người lại, sao mà cho cậu cơ hội dễ dàng như vậy được, giơ tay bóp lấy sau gáy Từ Gia Hòa.

"Rầm —— "

Lương Lục hung dữ đè Từ Gia Hòa lên cửa, mặt Từ Gia Hòa đập vào tấm cửa cứng, hai gò má vốn dĩ non mềm, bị đập mạnh như vậy, khiến mặt cậu bắt đầu cảm thấy đau rát.

Lương Lục ôm chặt cậu từ phía sau, Từ Gia Hòa cảm giác rõ được Lương Lục cứng rồi, cái thứ xấu hổ đó đang chọt ở sau eo mình. Lương Lục cao hơn cậu cả một cái đầu, giờ phút này đang cạ sát ở phía sau cậu, bóng dáng của hai người đè lên nhau, phản chiếu trong gương, khi Từ Gia Hòa nghiêng đầu là có thể nhìn thấy Lương Lục đang chậm rãi cúi đầu, trông như đang lấy lòng, chốc chốc, lại liếm liếm vành tai của cậu.

"Phía sau tai cậu hóa ra còn có nốt ruồi này, mỗi bên một cái, còn đối xứng nhau nữa chứ." Lương Lục cứ nói chuyện là lại thở dốc, nồng đậm mùi vị của tình dục, muốn thò tay vào trong đũng quần lần nữa, nhưng đáng tiếc còn chưa kéo được dây kéo, thì tay anh ta đã bị chặn lại.

"Cậu buông tay ra trước đi có được không, đang ở KTX đó!" Từ Gia Hòa hơi bực.

"Cốc cốc."

Có người gõ cửa.

"Hai người đang làm gì thế?" Là giọng của Lí Nhất Thước, có vẻ như bọn họ đã đánh xong một trận game rồi.

Từ Gia Hòa hoảng hốt, không biết nên nói gì.

Nhưng Lương Lục lại cực bình tĩnh, rút tay mình ra, buông tha Từ Gia Hòa, xoay người đi tới bồn rửa mặt. Mở vòi nước ra, tiếng nước rào rào rào, nhưng Từ Gia Hòa vẫn nghe được Lương Lục thấp giọng nói: "Tương lai còn dài lắm."

Hai người đều không quan tâm tới Lí Nhất Thước ở bên ngoài.

Chờ Lương Lục mở khóa cửa ra, lại thấy Lí Nhất Thước vẫn còn đứng canh ngoài cửa, vẻ mặt cực kỳ nghi ngờ.

"Làm gì ở trong đó lâu vậy? Tôi đánh xong một trận game rồi đấy."

Lương Lục nhẹ nhàng mỉm cười giải thích nói: "Thảo luận vài tip khi làm bài kiểm tra với học bá Từ đó mà."

"Thảo luận học hành gì mà đi chốt cửa nhà tắm?"

"Thì học sinh giỏi giao lưu với nhau, phù sa không chảy ruộng ngoài." Lương Lục tiếp tục nghiêm túc nói dối, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ.

Ngược lại, Từ Gia Hòa ở phía sau đỏ mặt không thôi, nhìn kỹ, sẽ thấy khóe mắt có chút hồng, hai má đỏ hây hây như mới bị đánh cho ứ máu.

Lí Nhất Thước nhún vai, không nói nữa, quay về tiếp tục kêu la, bảo Giang Dữ Thành bắt đầu một trận mới.

Từ Gia Hòa trong lòng xấu hổ, vì vậy quay người ra khỏi KTX, hy vọng được hít thở không khí một chút, cho đầu óc tỉnh táo, dù gì tự nhiên vừa mới vào KTX đã bị cưỡng hôn sờ mó, bí mật còn bị bại lộ, cậu thực sự không còn cách nào bình tĩnh mà đi gặp mặt Lương Lục được nữa.

Sau khi cửa KTX đóng lại một lúc.

Giang Dữ Thành nhàn nhã hỏi: "Có phải là cậu bắt nạt cậu ấy không? Xuống tay nhẹ thôi, dù gì cũng đều là bạn cùng phòng mà." Vừa dứt lời, lại tiếp tục thao tác trong tay, không ngẩng đầu nữa.

Lương Lục mỉm cười: "Đâu có, không đến nỗi vậy đâu, chỉ là giao lưu chút thôi."

"Có thù sâu hận lớn muốn đánh muốn chửi gì thì cứ tùy tụi bây, tôi chỉ mong sau này ở KTX lúc tôi ngủ hai người im lặng là được, không muốn dây vào." Lúc này Giang Dữ Thành mới ngẩng đầu lên đối mặt với Lương Lục.

Lương Lục nhìn thấy trong mắt Giang Dữ Thành đều là ý muốn cảnh cáo và hung dữ, mới vào KTX mà muốn tẩn mình rồi hả? Có phải thằng Giang Dữ Thành này tưởng là học sinh nào học giỏi là cũng nhát gan dễ nói chuyện như Từ Gia Hòa đấy à?

Giang Dữ Thành ngồi ở giường dưới, Lương Lục bước tới gần gã, liếc mắt nhìn xuống Giang Dữ Thành, bộ dạng đầy mặt lưu manh láu cá, giọng điệu lạnh lùng, mang theo vẻ ngạo mạn của một học sinh nhất lớp mới có: "Dân thể thao mà có gan dám bảo người khác im lặng hả?"

Vừa dứt lời, Giang Dữ Thành híp mắt lại, vẻ mặt càng hung hãn hơn, giống như một giây sau là muốn xắn tay áo lên giáp lá cà liền tại chỗ. Mặc dù là dân thể thao, nhưng điểm môn văn hóa của Giang Dữ Thành không tệ, luôn xếp hạng ở giữa lớp, nhưng thành tích trong đội bóng rổ của trường có thể khiến cho gã vào được một trường đại học càng tốt hơn, cho nên vào năm lên 11 đã lựa chọn con đường của dân thể thao.

Trong lúc nhất thời, hai người giằng co nhau, bầu không khí cực căng thẳng, Lí Nhất Thước vội ra giảng hòa: "Thôi được rồi được rồi, vì một môi trường KTX, chúng ta hãy cùng nhau giữ gìn! Cùng nhau bảo vệ!"

Lương Lục cảm thấy nhạt, quay người ngồi vào bàn đọc sách, lấy điện thoại ra, tìm trong danh bạ ra một số điện thoại đặt tên là [Mục tiêu], đây là số lúc trước anh đặc biệt hỏi thăm mới có.

Lương Lục bấm vào số điện thoại, click vào chỉnh sửa tin nhắn: Tối mai đừng học môn tự học, ở lại KTX đi.

Nghĩ một hồi lại nhắn thêm: Số của tôi, lưu lại nhé, Lương Lục.

Cùng lúc đó, Từ Gia Hòa ở dưới lầu để đầu óc tỉnh táo móc điện thoại đang rung ra, bấm vào, lông mày lại nhíu lại.

__________________________

<3 thằng một lằn này ngược chếc cụ nó ik, xứng đáng dc Bi E t gất vui >
Bình Luận (0)
Comment