Một tháng sau, Thương Thư Ly phong trần mệt mỏi mà chạy về y quán, hắn bỗng nhiên xuất hiện trước mặt Ngu Dung Ca, quả nhiên làm nàng chấn động.
"Sao ngươi lại về nhanh như vậy?" Ngu Dung Ca kinh ngạc nói.
Đạt được hiệu quả mình muốn, Thương Thư Ly vô cùng hài lòng.
Trong cuộc chiến với Ngu Dung Ca, hắn luôn ở vào thế bất lợi, không có cách nào, không biết vì sao, nàng luôn có thể dễ dàng nhìn thấu hắn.
Đây vẫn là lần đầu tiên Thương Thư Ly nắm được thế chủ động, làm nàng kinh ngạc.
"Đương nhiên là vì chuyện cần làm, đều đã làm xong." Thương Thư Ly đắc ý nói.
"Thật sao?"
Ngu Dung Ca có chút không tin, "Ta bảo ngươi tra manh mối ở ba tiên châu khác nhau, bao gồm bốn địa điểm, ngươi một tháng đã tra xong hết rồi sao?"
Nhìn thấy nàng không tin, Thương Thư Ly lấy ra quyển trục ghi lại của mình trong tháng này.
Làm việc cho Ngu Dung Ca thật sự phiền phức, hắn còn bị yêu cầu ghi lại mỗi một ngày đều làm gì.
Yêu cầu như vậy đã xem như cố ý tra tấn, thậm chí có chút cảm giác giám sát làm người ta khó chịu đề phòng, đa số tu sĩ trong tu tiên giới đều có khí ngạo, thay đổi bất kỳ một người tu tiên nào, gặp chuyện như vậy chỉ sợ đều sẽ tức giận.
Nếu đổi một người khác yêu cầu Thương Thư Ly như vậy, hắn nhất định sẽ nghĩ cách xử lý tên không biết tốt xấu kia.
Nhưng người này là Ngu Dung Ca, hắn liền không có cách.
Không có biện pháp, khắp thiên hạ chỉ có một Ngu tiểu thư, có thể làm hắn cảm thấy là đồng loại, làm hắn cảm thấy hứng thú, làm hắn có d*c v*ng muốn chinh phục chiến thắng.
Cố tình lấy lòng nàng thật sự là quá khó khăn, Thương Thư Ly trước mắt không nghĩ ra được cách nào có thể chuyển bại thành thắng, đành phải nén nhịn tính tình thỏa mãn yêu cầu khắc nghiệt của nàng.
Ngu Dung Ca vừa định đưa tay ra nhận, Thương Thư Ly lại né tránh tay nàng.
Hắn khuỷu tay đặt trên bàn, thân thể nghiêng về phía trước, cười nói, "Tiểu thư, cái này có thể thêm được bao nhiêu điểm đây?"
Ngu Dung Ca liếc hắn một cái, "Ngươi nói đi?"
Thương Thư Ly trong lòng ngứa ngáy, hắn đã sớm phát hiện mình thật ra rất thích bộ dạng Ngu tiểu thư lạnh nhạt với hắn.
Tuy hắn luôn oán trách nàng đối với ai cũng tốt, duy độc với hắn lại rất lạnh lùng, nhưng loại đãi ngộ chỉ có hắn mới có được này, chẳng phải đang chứng minh, hắn mới là độc nhất vô nhị sao?
Tưởng tượng đến Ngu Dung Ca chỉ ở trước mặt hắn mới bộc lộ ra bộ dạng thật của mình, Thương Thư Ly liền tâm tình rất tốt, thậm chí luôn nhịn không được đi trêu chọc nàng.
Thương Thư Ly nghiêm trang mà nói, "Ta cảm thấy phần tình báo này đáng giá xóa sạch khoản nợ trước đó."
Hắn vốn tưởng chọc Ngu Dung Ca tức giận, kết quả nàng chỉ vươn tay, ý bảo hắn giao ra đây.
Hai người mắt đối mắt nửa ngày, cuối cùng vẫn là Thương Thư Ly héo trước, thành thật mà giao ra quyển trục.
Thương Thư Ly hậm hực ngồi một bên uống trà, trong lòng lẩm bẩm, rõ ràng là một tiểu bệnh nhân Luyện Khí kỳ yếu ớt, hắn một đầu ngón tay là có thể bắn bay nàng, thế nào bị nàng nhìn thẳng lại sợ đến vậy.
Bên kia, Ngu Dung Ca mở quyển trục ra, bắt đầu xem xét Thương Thư Ly một tháng này đã làm gì.
Mấy ngày đầu không có gì để nói, Thương Thư Ly không phải trên đường thì đang s* s**ng, việc chính không tiến triển nhiều, còn phải thêm vào phía sau những câu 'ta nhớ tiểu thư quá a', 'đôi mắt đẹp của tiểu thư như hắc huyền thiết vừa đen vừa đậm' vân vân.
Cái hắc huyền thiết là tài liệu đúc kiếm, phỏng chừng cũng là lần đầu tiên trong đời được dùng để làm như vậy.
Nhưng rất nhanh Thương Thư Ly liền vào việc chính, ở địa phương lại một lần nữa trà trộn như cá gặp nước.
Ngu Dung Ca cảm thấy thậm chí có thể xưng hô hắn là đại sư quản lý thời gian, hắn ỷ vào tu vi Kim Đan kỳ ở ba tiên châu khác nhau đi lại, thế mà có thể đồng thời đẩy mạnh bốn tuyến nàng giao cho hắn, hơn nữa mỗi sự việc đều làm tốt!
Ngu Dung Ca tuy sớm đã nhìn ra thuộc tính công cụ người của Thương Thư Ly, nhưng nàng vẫn vì sự tháo vát của hắn mà chấn động lớn.
Nàng nhanh chóng lướt qua những việc còn lại, tim đập càng không khống chế được mà nhanh hơn vài phần - những manh mối mà Thương Thư Ly có được thật sự là quá quan trọng, đến người luôn Phật hệ như nàng cũng không khỏi có chút kinh hãi.
Những thứ Ngu Dung Ca có thể nhặt của hời dựa theo nguyên tác đơn giản là ba loại: nhân tài, địa bàn, tài nguyên.
Nhân tài thì không cần nói nhiều, sau này hai người họ nhìn như là đồng loại, nhưng có một vài khác biệt.
Thế gia Thương Minh độc quyền bảy phần tài nguyên, một phần ở trong tay tiên môn, hai phần còn lại chưa được phát hiện, nhưng Ngu Dung Ca có thể nghĩ cách chiếm được trước.
Còn cái địa bàn này, trong mắt Ngu Dung Ca là đáng giá nhất.
Có rất nhiều thế lực trung và nhỏ thật sự không sống nổi, chỉ có thể bán đi địa giới môn phái vốn có.
Ngu Dung Ca muốn mua một môn phái cũ có lịch sử, loại tiên môn này tổ tiên đã từng giàu, cho dù mấy nghìn năm nghèo túng làm nó chỉ còn lại một bộ vỏ rỗng, đối với nàng mà nói cũng đủ dùng.
Loại tiên môn cũ này bất luận hiện giờ thảm thế nào, trang bị đại trận, phân điện chức năng, v.v đều là đầy đủ hết, chỉ là lâu năm cần sửa chữa, cần linh thạch để bảo trì hoạt động lại.
Tu dưỡng môn phái chính là tiêu tiền lớn, nhưng rất thích hợp Ngu Dung Ca.
Cho nên lần này Thương Thư Ly rời đi, Ngu Dung Ca tổng cộng chỉ ra hai môn phái, tài nguyên và nhân tài mỗi thứ một tuyến, để hắn đi tra xét tình huống của chúng.
Thật ra hai tuyến sau mới là tốn thời gian nhất, nhưng quan trọng nhất lại là môn phái này.
Nàng chọn kỹ lưỡng hai môn phái, lần lượt tên là Thanh Vân Kiếm Tông và Thiên Cực Kiếm Tông.
Hai cái này đều là môn phái có tiếng tăm lâu đời tồn tại từ thời kỳ tu tiên giới cường thịnh, đã từng cũng là đại tiên môn, đáng tiếc vạn năm trôi qua, hiện giờ đã rách nát không chịu nổi, đã sớm bị người quên lãng.
Ngu Dung Ca sở dĩ lựa chọn hai môn phái này, là vì chúng trong nguyên tác cũng có cốt truyện.
Thanh Vân Tông thì cũng được, bất quá là xuất hiện làm nơi ẩn náu khi một trong các nhân vật chính phái gặp nạn, thắng ở bên trong tiện nghi đầy đủ, địa điểm cũng không tệ.
Còn Thiên Cực Kiếm Tông lại càng quan trọng, bề ngoài nó nhìn còn nghèo túng hơn cả Thanh Vân Tông, ngay cả đệ tử cũng chỉ còn lại hai ba mươi người, đã thu không đủ chi, thậm chí yêu cầu đệ tử trợ cấp môn phái, nhưng trên thực tế, bên trong Thiên Cực Kiếm Tông có được đại cơ duyên vốn dành cho nhân vật chính!
Nhịp tim Ngu Dung Ca nhanh hơn đương nhiên không lừa được Kim Đan đạo quân, Thương Thư Ly áp sát, hắn cười nói, "Rất thích?"
"Rất thích!"
Ngu Dung Ca lần đầu tiên thật lòng mà khen ngợi hắn, "Thương Thư Ly, ngươi thật là thiên tài ở phương diện này, nếu không có ngươi, ta không làm thành chuyện như vậy."
Thương Thư Ly vốn cho rằng dựa theo tính cách nàng, cùng với trạng thái âm thầm phân cao thấp giữa họ hiện tại, Ngu Dung Ca bất luận có thích hay không cũng sẽ cố ý chèn ép hắn, để ngừa hắn tìm được nhược điểm của nàng.
Không ngờ nàng hào phóng thừa nhận, hơn nữa rất chân thành mà khen hắn.
Thương Thư Ly nghẹn lại, trong lúc nhất thời thế mà không biết đáp lại thế nào.
Đối mặt đôi mắt sáng ngời tán thưởng của nàng, trong lòng Thương Thư Ly dâng lên cảm xúc khác thường, hắn miễn cưỡng nói, "Cũng, cũng được đi."
Mấy năm nay hắn đã sớm quen được khen ngợi, cũng không biết có phải vì người khen hắn là Ngu Dung Ca, là Ngu Dung Ca luôn rất khó lấy lòng, Thương Thư Ly thế mà có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
Không đúng không đúng!
Thương Thư Ly cố gắng từ sự đắc ý mà tỉnh táo lại, hắn nghĩ, trò này hắn cũng đã chơi qua, chẳng phải là đánh một cái tát rồi cho một viên kẹo ngọt sao, chắc chắn là vì Ngu tiểu thư đã đánh hắn quá nhiều cái tát, cho nên hắn hiện tại mới dễ dàng thỏa mãn như vậy...
Sau đó, hắn liền nghe thấy nàng khẽ cười nói, "Lại đây."
Đầu óc Thương Thư Ly đang thiên nhân giao chiến, thân thể thì rất thành thật mà cọ qua, liền cảm thấy trán chợt lạnh, Ngu Dung Ca dường như dán thứ gì đó lên đầu hắn.
"Thứ gì?"
Thương Thư Ly bắt lấy xem, là một cái dán hình sói con hoạt hình vẽ rất đáng yêu.
Tu tiên giới không có khái niệm chibi, nhưng cũng có thể nhìn ra nàng vẽ rất sống động, tiểu sói thần khí dựng thẳng lỗ tai, đôi mắt to, vừa đáng yêu vừa vô tội.
"Tặng ngươi miếng dán."
Ngu Dung Ca nói, "Gom đủ ba cái, ngươi liền có thể cùng ta ký khế ước thiên địa."
Nói những lời này, nàng khó được có chút chột dạ.
Tiêu Trạch Viễn làm không lương cũng thôi, làm nhiều việc như vậy thật vất vả trong một tháng, nàng lại dùng một tấm hình đầu chó để qua loa hắn, mà Thương Thư Ly muốn chỉ là ký một cái hợp đồng bán thân không có 5 hiểm 1 kim với nàng mà thôi.
Địa chủ ông chủ cũng bất quá như vậy, tương lai chó điên số một tu tiên giới lông cũng sắp bị nàng nhổ sạch.
Thương Thư Ly dù đầu óc không tốt cũng phát giác mình bị thiệt, hắn kêu quái lên, "Quá bắt nạt người! Như vậy liền muốn đánh trả ta sao?"
Ngu Dung Ca hiếm thấy mà có chút xấu hổ bực bội, "Không cần thì trả lại cho ta, ta còn chưa vẽ cho người khác bao giờ!"
Nàng cũng là đầu óc có vấn đề!
Không hiểu sao lại vẽ thứ này cho hắn làm gì.
Thương Thư Ly lập tức cất miếng dán lại.
"Giỡn thôi, ta rất thích."
Thương Thư Ly ngắm nghía miếng dán, vô cớ lại vui vẻ, "Ta phải cho Tiêu Trạch Viễn và Lý Nghi xem cho kỹ!"
Thật ấu trĩ.
Ngu Dung Ca đuổi hắn đi, bắt đầu tính toán làm sao mới có thể thuận lợi tiếp nhận Thiên Cực Kiếm Tông.
Kết quả, đến bữa tối, nàng liền đối mặt hai cặp mắt u oán.
Lý Nghi: "Miếng vẽ của ta đâu?"
Tiêu Trạch Viễn: "Chó, chó đâu?"
Ngu Dung Ca: ...
Còn được không, sao cái gì cũng ăn dấm!